Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân cảm thấy một mảng tối tăm lại chật hẹp, lại nghe giọng nói Nữ nhân hối hả vang lên, là ai...
"Thiếu phu nhân cố gắng thêm một chút nữa..gắng lên..thở mạnh…hít vào..thở ra..".
Hoài Ân cảm thấy mí mắt như dáng chặt, phải mất một lúc lâu mới mở ra,Nhưng là ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy một bà lão thật là khổng lồ.
"oa..oa"
Không đúng,là Ta bị thu nhỏ,.. không phải chứ tại sao ta lại không nói chuyện được còn nữa tay chân đều có cảm giác thu nhỏ lại.
"Chúc mừng Phu nhân là một nam hài..." Bà đỡ bế tiểu Hài tử đến gần Nữ nhân, lúc này đây Hoài Ân mới mở đôi mắt to tròn nhìn vào thiếu phụ, Nữ nhân này là Mẫu thân, thật sự là Mẫu thân.Nhìn nữ nhân chỉ khoảng mười sáu, dung nhan mỹ lệ thoát tục, trong lòng Hoài Ân không ngừng kích động, Ta không những được chuyển thế, lại còn có được tình thân, rốt cuộc cũng có thể một lần nữa có mẫu thân,tay Tiểu Hoài Ân không ngừng kích động quơ quơ.
" Nhưng khoan đã..nam hài...không phải chứ...Ta chán ghét nam nhân sao ông trời lại cho Ta thành giống đực...không thể nào."
Nữ nhân nhìn thấy hài tử hiếu động không khỏi vui mừng, nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi.
" Ta gọi con là Hoài Ân, con là Tống Hoài Ân.Mẫu thân thật xin lỗi hài tử, phải cho con danh phận nam hài, là để bảo vệ con, hi vọng con sẽ hiểu cho Mẫu thân..."
Nhìn mẫu thân ôm mình vào lòng mà khóc trong lòng Hoài Ân không khỏi một mảnh ấm áp, nhưng cũng cảm thấy đau lòng khi thấy người roi nước mắt."Ta rốt cuộc vẫn là cái nữ hài, không có mọc thêm cái chân thật tốt."
“Oa..oa..”
Đôi tay bé bỏng của Tiểu Hoài Ân giơ lên, muốn lau đi giọt lệ của Mẫu Thân. Hoài Ân muốn nói rất muốn nói ,Mẫu thân đừng khóc, Ta sẽ không trách người,rốt cuộc cũng có người vì Ta mà đau, vì Ta mà khóc.Từ lúc Gia Gia mất đã bao lâu rồi không cảm nhận được tình thân.
Cứ vậy,ngày tháng trôi qua Hoài Ân được ba tuổi cũng hiểu được sơ lược về nơi này.Nơi đây hoàn toàn không thuộc bất kì thời kì nào có trong lịch sử, có thể xem đây thuộc một thời không khác , nơi Hoài Ân ở thuộc Phong Quốc ,do Hàn Đế cai trị.Ngoài ra còn có hai quốc gia khác là Vân Quốc và Thiên Quốc.
Phụ thân Tống Chấn Xương là Tướng quân Phong Quốc. Mẫu thân tự là Lâm Tú Hoa chỉ là nữ nhân tầm thường, trong một lần chạy nạn ,gặp gỡ cứu được Tống Tướng quân nên được đưa về làm tiểu thiếp.Ngoài ra Tống Chấn Xương còn hai người phu nhân nữa gia thế hiển hách.
Người Ta nói tiểu thiếp chính là được phu quân yêu chiều, thì Mẫu thân Hoài Ân ngược lại. Tống Chân Xương quanh năm luôn ở doanh trại, chuyện trong nhà do hai vị Đại Nương Tử cùng Nhị Nương Tử quản,Mẫu thân Hoài Ân xuất thân thấp kém nên hai vị Phu nhân trong phủ không ngừng hành hạ Nàng. Những công việc mà hạ nhân phải làm bọn họ đều bắt Mẫu thân làm.Phụ thân tuy biết nhưng cũng không nói, chỉ có thể tỏ ra bất đắc dĩ.
Hoài Ân còn có ba huynh đệ. Đại ca là Tống Hoài Phong là Đại nương sinh, tính tình thì khỏi phải nói khinh thường đệ đệ. Còn nhị ca là Tống Hoài Thái cùng Tam Tỷ là Tống Hồng Tú là Nhị nương sở sinh. Ba người đó đều là khinh thường Hoài Ân, cũng may lúc đầu Mẫu thân truyền tin là sinh nam hài nếu không hai người không biết bị đối xử tệ đến mức nào. Cho nên đối với Hoài Ân mà nói đã trãi qua hai kiếp người, tuy còn nhỏ tính cách đã trầm ổn, ngoài Mẫu thân Lâm Tú Hoa, Hoài Ân chẳng bao giờ để tâm đến người khác nói mình thế nào.
"Mẫu thân sau này lớn lên Hoài Ân sẽ bảo vệ Người...sẽ không cho bọn họ khi dễ,ức hiếp Người". Tiểu Hoài Ân nhìn Mẫu thân khóc tay nhỏ nhẹ nhàng lau nước mắt.
"Ân nhi...Mẫu thân chỉ hi vọng con lớn lên khỏe mạnh.Ân nhi ngoan lắm..mẫu thân rất tự hào vì con." Lâm Tú Hoa nhìn hài tử sớm hiểu chuyện không khỏi đau lòng, từ lúc sinh hài nhi ra đến nay, Tống Chấn Xương chưa từng đến thăm một lần. nhưng hài tử chưa bao giờ đòi quá Phụ thân.
Cứ vậy hai Người một lớn một nhỏ nương tựa nhau.Cuộc sống tuy là tam thiếu phu nhân nhưng chẳng hơn một nha hoàn, cả hai nhiều lúc chỉ ăn cơm thừa canh cặn. Tống Hoài Ân được bốn tuổi thì bi kịch lại một lần nữa xảy ra.
"Mẫu thân chỉ bệnh thường thôi...không thể nào, thần y thúc thúc Mẫu thân chỉ là bị bệnh thôi..Xin thần y thúc thúc cố gắng chữa trị cho Mẫu thân"
"Ta chỉ có thể kê đơn cầm độc phát tác tạm thời, ...tiểu Hoài Ân..." Tâm thần y không biết phải làm sao để giúp cho người trước mặt, là Nữ nhân mà hắn cảm thương không thôi.
" Mẫu thân người cố gắng uống thuốc..uống hết thuốc sẽ hết bệnh nhanh chóng.." Tiểu Hoài Ân bưng chén thuốc đến bên cạnh Lâm Tú Hoa,trong lòng Hoài Ân biết rất rõ, nhưng chỉ hi vọng một lần níu giữ , Hoài Ân rất sợ rất sợ một lần nữa mất đi người thương, người đau Nàng nhất.
"Ân nhi Mẫu thân xin lỗi con....nghe Mẫu thân nói, nhất định phải kiên cường lên,đừng vì Mẫu thân mà báo thù..Mẫu thân chỉ cần Ân nhi binh bình an an sống..." Lâm Tú Hoa thấy tay Hoài Ân bị phỏng vì sắc thuốc trong lòng không khỏi dâng lên một trận co rút phun ra một ngụm huyết.
Tiểu Hoài Ân thấy thế liền lấy khăn tay lau khóe miệng mẫu thân, nước mắt cố gắng cầm lúc này không biết lúc nào vỡ òa."Mẫu thân xin người...xin người cố gắng vì Ân nhi...Ân nhi không thể không có Người, Ta còn chưa lớn, Ta còn chưa cho Người hưởng phúc..Người không được bỏ Ta lại, Mẫu thân đã hứa dẫn Ân Nhi đi chạm mây..Người không được nuốt lời".
Nhìn Hoài Ân khóc ,nước mắt Lâm Tú Hoa cũng không ngừng rơi, cố gắng lấy hết sức lực nói. " Ân nhi nghe lời Mẫu thân...phải cố gắng sống thật tốt...Mẫu thân tuy không thể bồi Ân nhi đến lúc thấy Ân nhi thành gia lập thất, nhưng mẫu thân dù thế nào cũng sẽ dõi theo Ân nhi...Ân nhi ngoan, hứa với mẫu thân...không có mẫu thân bên cạnh Ân nhi cũng phải cố gắng...cố gắng sống thật tốt...có biết không..."
"Ân nhi không muốn...Ân nhi chỉ cần Mẫu thân...Ân nhi chỉ cần Mẫu thân." Tống Hoài Ân nhào vào lòng Lâm Tú Hoa khóc nức nở.
"Đứa trẻ khờ...,Mẫu thân dù sớm dù muộn cũng rời khỏi con...hứa với Mẫu thân vì Mẫu thân phải cố sống...Ân nhi ngoan rồi sẽ có người thay Mẫu thân đau lòng Ân nhi...Vì Ân nhi của Mẫu khả ái như vậy..Khụ khụ.." .
“Mẫu Thân Người chắc chắn sẽ khỏi bệnh..”
“Ân nhi, Mẫu thân hảo buồn ngũ, hãy để Mẫu thân ngủ một lúc..”
“Hảo…Ân nhi sẽ cạnh bên Người…Mẫu Thân cứ ngủ, Ta sẽ trông chừng Người đừng lo lắng..”
Lâm Tú Hoa vuốt vuốt đầu Hoài Ân tay dần dần buông xuống.Hoài Ân rất muốn khóc thật lớn, nhưng chính là nổi đau quá lớn,lớn đến nỗi tiếng khóc chỉ ngẹn lại nơi cuống họng. Chỉ có nước mắt ràng rụa chảy ra.
“Mẫu thân, Người ngủ đi..tỉnh dậy sẽ không sao, Người sẽ không còn phải chịu bọn họ dày vò..Ta sẽ bảo hộ Người.” Ngày Lâm Tú Hoa mất, cũng là ngày Hoài Ân khắc ghi nỗi đau, khắc sâu nổi hận thù…
Cố Hoài Ân nhìn thấy người thân duy nhất mà hắn cũng không bảo vệ được trong lòng không khỏi thắt" Tại sao chứ...tại sao lại cho ta cơ hội được tình thương của mẹ, nhưng rồi nhanh chóng lấy đi". Hoài Ân ôm chặt di thể của Lâm Tú Hoa khóc, khóc đến nước mắt cạn, bọn họ đưa di thể Lâm Tú Hoa đi an táng, Vì chỉ là tiểu thiếp,lại không có Phụ thân ở gia nên mẫu thân chỉ được an táng qua loa. Nhìn Đại nương cùng Nhị Nương tuy ngoài mặt tỏ vẻ thương tiếc nhưng ánh mắt của bọn họ đã tố lên tất cả.
Trong lòng Hoài Ân không ngừng căm phẫn tay nắm chặt bấu vào lòng bàn tay đến ghỉ máu." Ta nhất định bắt các ngươi trả lại gấp bội.”