Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Tiểu Thư, Ta đã đi hỏi thăm, sáng sớm vị Tống công tử kia đã ra ngoài.”
“Ra ngoài, chẳng phải Tống Tướng Quân nói Hắn bệnh nên không thể ra ngoài sao..”
“Tiểu Thư, Người có thể không quan tâm đến chuyện này nữa không được sao. Vương gia đã cho Người đến báo người nên nhanh chóng quay về phủ.”
“Không thích,..”
“Quận chúa…” Tống Hồng Tú bên ngoài gọi thất thanh.
“Tiểu Thư, Người xem vị Tống tiểu thư này tự bản thân đánh mất thể diện, lại còn dám đến đây gặp Người, thật là không biết xấu hổ.”
“Đào Nhi..”
“Hảo…Ta không nói, nhưng là Người vẫn nên suy nghĩ sớm trở về. Cái phủ tướng quân này càng ngày càng làm cho Ta cảm giác bất an.”
“Ta biết rồi. Ngươi còn không mau chuẩn bị trà, ở đó mà...”
“Vâng..”
“Quận Chúa, Ta chuyện đó…Không phải đâu, là Ta bị Người khác hại..”
“Tống Tiểu Thư, Chuyện này dù sao cũng là chuyện của Tống Phủ, Ta hoàn toàn không giúp được.” Lâm Nhược Yên cũng có chút cảm thương Tống Hồng Tú. Chuyện này xét cho cùng, tổn hại chính nghiêm trọng về danh tiết của Nàng Ta.
“Quận Chúa, Ta biết là Ta đã làm xấu mặt cả gia, nhưng Ta chỉ hi vọng đến ngày xuất giá có thể không bị giam lỏng trong phủ.” Tống Hồng Tú khóc lóc, không ngừng muốn lấy sự cảm thông của Lâm Nhược Yên.
“Chuyện Này là chuyện của Tống Phủ, Ta thật sự không thể nói giúp..”
“Quận chúa, Ta chỉ hi vọng Người có thể nói với Cha Ta, chí ích trước ngày thành thân để Ta bồi bạn bên người. Chỉ có như vậy Cha Ta mới không giam lỏng Ta. Quận chúa, cùng là thân phận nữ nhân, Hồng Tú cầu xin người thương xót.”
Thương xót cái rắm, Tiểu Thư nhà Ta suýt thì gặp chuyện.Tất cả là nhờ Ba huynh muội bọn họ, cũng may là Tiểu Thư không sao. Nếu không thì Vương gia cho san bằng cả phủ Tướng quân. Đào nhi âm thầm mắng Tống Hồng Tú nước mắt cá sấu.
“Tiểu Thư, Vương gia đã cho lệnh muốn Tiểu Thư sớm quay về..”
“Tống tiểu thư đã nhờ giúp đỡ, vậy thì Ta sẽ ở đây thêm ba ngày nữa sẽ trở về. Xem như giúp Tống Tiểu Thư tâm nguyện trước khi xuất giá..”
“Đa tạ Quận chúa thương tình…”
“Hảo…Tống Tiểu thư cứ trở về trước, lát nữa Ta sẽ gặp Tống Bá phụ nói chuyện.”
“Vậy Hồng Tú xin cáo lui, Tạ ơn Quận chúa…” Tống Hồng Tú âm thầm mừng rỡ trong lòng, liền nhanh chóng rời khỏi.
“Tiểu Thư, sao Tiểu Thư lại giúp Nàng Ta..Nàng Ta cùng Tên Nhị thiếu gia Tống Hoài Thái, còn có Tống Hoài Phong đều là kẻ xấu..Người làm vậy là tự gánh phiền phức.”
“Ta biết, nhưng Nàng Ta đã khóc lóc đến thảm thương như vậy. Dù sao qua ba hôm nữa, Tống Tiểu Thư cũng xuất giá, Nữ nhân khi xuất giá thì cả đời vinh nhục sướng khổ chỉ tự bản thân nhận lấy. Đồng là Nữ nhân xem như Ta giúp Nàng Ta. Chút chuyện này cũng không có gì quá đáng.”
“Tiểu thư..”
“Được rồi, giúp Ta thay y phục. Ta phải đến gặp Tống Tướng quân..”
“Tiểu Thư, Người lại tự vây vào phiền phức..”
“Đào Nhi..”
“Vâng…Ta lập tức chuẩn bị ngay.”
“Quận chúa, chuyện này là Lão phu không biết dạy con. Lại để Nữ nhi làm ra chuyện bại hoại như vậy thật đúng là chuyện xấu vô cùng.”
“Tống Bá phụ, chuyện dù sao cũng đã vỡ lỡ. Nếu Người càng muốn giấu cũng chỉ làm Người ngoài bàn tán nhiều hơn. Để Người khác không tiếp tục bàn tán, thì cứ thuận tình cho Tống Tiểu Thư được tự do. Người ngoài nhìn thấy Tướng Quân phủ không có ý che đậy thì việc bàn tán cũng tự dừng.Dù có nói cũng chỉ là cả hai lưỡng tình tương duyệt. Nhược Yên cũng nghĩ người hiểu rõ hơn Nhược Yên.”
“Quận chúa nói có đạo lý. Hảo, Lão Phu là không biết dạy con, cũng như Quận chúa nói vậy,Lão phu sẽ không giam lỏng Hồng Tú nữa.”
“Tiểu Thư, Người xem…”
“Chuyện Ta căn dặn Ngươi nghe ngóng, chẳng thấy chút tin tức…”
“Tiểu thư, Ta có đi hỏi thăm. Nhưng là cũng không có gì đặc biệt, Tiểu Thư cũng biết biệt viện đó chỉ có hai chủ tớ Tứ Công tử. Bọn hạ nhân cũng chẳng đặt chân đến bao giờ. Có thể nghe ngóng được họ rời khỏi từ sớm đã là chuyện không dễ dàng.”
“Trước giờ chưa nghe Ngươi than bao giờ, lúc này đúng là gặp khó khăn thật rồi”. Lâm Nhược Yên tay nhẹ nâng tách trà, nhẹ hớp ngụm nhỏ thưởng thức.
“Tiểu Thư, Người nói vậy là không đúng rồi. Không phải là Ta không hỏi ra tin tức, mà căn bản là vị Tứ Công tử cũng quá thần bí, còn là kiểu chẳng muốn ai để tâm đến.”
“Vậy sao…đây là nhận xét của Đào Nhi..”
“Tiểu thư, tuy Ta học không nhiều, nhưng là nhìn nhận một người cũng không phải là sai hoàn toàn..”
“Là cũng có sai rồi..”
“Ai za..Tiểu Thư, Người nghe Ta nói đây. Vây vào Tống gia chẳng tốt lành gì, còn vị Tứ công tử kia chỉ sợ cũng là không đơn giản đâu. Như Ta từng kể với Tiểu thư, có thể sống đến bây giờ..Chắc hẳn vị Tứ Công tử này không đơn giản.”
“Ngươi bớt suy viễn…” Lâm Nhược Yên không phản bác ý kiến của Đào nhi, vì bản thân Nàng cũng là nghi ngờ. Chính vì vậy mà Nàng nhất định phải tìm hiểu thật kĩ.
“Quận Chúa..”
“Không nhắc mà vẫn tự tìm đến cửa, Tiểu Thư người đừng quan tâm Nàng Ta.”
“Đào nhi..”
“Hảo, Ta không nói..Nhưng mỗi lần Nàng Ta đến Ta lại có linh cảm xấu, xấu vô cùng..”
“Được rồi..”
“Quận chúa, đa tạ Người đã giúp Ta nói với Cha. Ta rốt cuộc có thể tùy ý rồi. Quận Chúa, Ta còn có chuyện muốn nhờ..”
“Tống Tiểu Thư, Người sao có nhiều chuyện muốn nhờ vậy. Tiểu Thư nhà Ta sức khỏe không tốt, nếu cứ hao tâm lo chuyện không đâu thì không hay. Vương gia sẽ trách phạt.” Đào Nhi không nhịn được đạo.
“Ta…Là Ta không để ý, xin Quận chúa tha tội..”
“Đào Nhi…Tống Tiểu Thư đừng trách, Đào Nhi theo Ta từ nhỏ, nên là tâm tư luôn lo lắng Ta. Chứ không có ý gì đâu, Tống Tiểu thư còn có chuyện gì.”
“Chuyện là, Ta muốn đi lựa vài khúc vải, là vải hỉ..Tuy nói là thành thân này là bất đắc dĩ, nhưng là Ta cũng không nghĩ thành thân là chuyện đùa.Vì vậy muốn nhờ..”
“Nhờ Ta tư vấn sao..”
“Vâng..”
“Quận chúa, nếu Người không khỏe…Ta chỉ đành..”
“Nếu là đi chọn hỉ phục cho Tống Tiểu Thư thì Ta sẽ giúp, dù sao cũng đã giúp một lần.”
“Vậy đa tạ Quận chúa..Vậy lúc này có thể đi sao..”
“Đi bây giờ…Tiểu Thư, Người không nghĩ trưa sao ạ…”
“Không sao, chúng Ta đi một lúc rồi trở về.”
“Tiểu Thư..”
“Ta cũng muốn mua một ít vải thêu khăn, Ngươi không định ngăn Ta nữa..”
“Hảo…Tiểu Thư muốn đi, Ta nào dám ngăn..”
“Được rồi, đừng có xị mặt nữa..đi thôi..”