Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Quận Chúa không biết ở Phủ Tướng quân cảm thấy có quen không." Tống Chấn Xương một bộ thành kính nói .
"Tống Bá phụ quá lời Nhược Yên cảm thấy ở đây rất hảo."
"Quận Chúa thấy tốt lão phu vui mừng....tiếp theo mấy ngày này để cho mấy nhi tử cùng nữ nhi của Ta đưa Quận Chúa đi ngoạn."
"Không cần phiền phức mọi người như vậy." Lâm Nhược Yên nhìn ba người kia, Nàng chính là không thích thái độ của Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái khi nhìn Nàng.
"Không phiền tất nhiên không phiền.Quận Chúa đã đến thì đương nhiên bọn Ta phải có trách nhiệm đưa Quận chúa đi ngoạn khắp nơi." Tống Hoài Phong bộ dạng mê sắc thể hiện rõ.Hiếm khi có dịp Quận Chúa đến cần phải cố gắng lấy lòng, huống hồ Quận Chúa tuy che mặt nhưng có thể biết là Mỹ nhân, nếu lấy được lòng nàng không chừng sẽ trở thành Quận mã, thành con rể của Lâm Thân Vương.
"Đúng vậy.. đưa Quận Chúa đi dạo là vinh hạnh của Ta." Tống Hoài Thái cũng không muốn thua Tống Hoài Phong nhất định phải lấy được sự chú ý của Quận Chúa.
"Đúng vậy Đại ca và Nhị ca biết rất nhiều địa điểm thưởng ngoạn, Quận chúa Người đã đến thì nhất định phải thăm thú thỏa thích." Tống Hồng Tú cũng tiếp lời.
"Nếu đã như vậy thì làm phiền. À Ta dường như nghe nói trong phủ Tướng Quân còn có một Tứ Công Tử..không biết tại sao chưa thấy lần nào". Lâm Nhược Yên giả vờ tỏ ra thắc mắc.
Tống Chân Xương nghe đến có chút không tự nhiên, còn Tống Hoài Phong, Tống Hoài Thái cùng Tống Hồng Tú thì tỏ vẻ không biết nói sao.
“Quận Chúa là nhắc tới Hoài Ân. Nhi Tử này của Ta từ nhỏ nhiều bệnh, rất ít khi ra khỏi phủ. Lại sợ Người lạ, vì vậy mà Quận chúa chưa gặp lần nào..” Tống Chân Xương nhanh chóng giải vây.
“Đúng vậy, Cha Ta nói không sai. Tứ Đệ từ nhỏ đã không thích cùng người khác thân cận, vì vậy mà Quận chúa cũng đừng quan tâm tới Hắn làm gì.” Tống Hoài Phong nhanh chóng tiếp lời Tống Chấn Xương.
“Quận Chúa Tứ Đệ tính tình kì quái, Người vẫn là không nên đến gần, với lại nhan đệ ấy sẽ dọa người, Ta không muốn làm người đêm về mơ thấy ác mộng.”
“Thật vậy sao..” Lâm Nhược Yên không nghĩ đến, dù gì cũng cùng huyết thống, lại bị huynh đệ ruột khinh rẻ không đáng như vậy.
“Quận Chúa đừng nói nữa..Bọn Ta đưa Người đi chơi..” Tống Hồng Tú không nghĩ tới Đại Ca đã ngốc, Nhị của của Nàng lại càng ngốc hơn, chê huynh đệ ruột chỉ sợ Quận chúa sẽ nghĩ không tốt về phủ Tướng quân, vẫn là đưa Quận chúa đi dạo để nhanh chóng bỏ qua chuyện nhắc đến tên phế vật kia.
“Hảo..” Lâm Nhược Tuyên cũng không nghĩ muốn nghe bọn họ tiếp tục nói xấu người khác.
“Bọn xấu xa..” Đào nhi âm thầm chửi rủa.
Hoài Ân cùng A Hán ở Vân Sơn đến lúc chiều tà mới cùng trở về, trên đường trở về, tuy trời đã dần tối nhưng đường phố tấp nập Người qua lại. A Hán cũng chỉ đánh mã xa chầm chậm để chiêm ngưỡng cảnh sắc đêm ở kinh thành.
“Thiếu gia, kinh thành đúng là náo nhiệt thật..”
“Náo nhiệt cũng chỉ là bề ngoài…nhìn khung cảnh tấp nập như vậy, nhưng lại chính là nhịp sống tất bật mưu sinh của dân thường.”
“Thiếu gia, hay là chúng Ta dùng bữa hãy trở về.”
“Cứ vậy đi”. Hoài Ân cũng không muốn trở về sớm, Nàng cứ nghĩ trở về nơi đó là thấy lãnh khí dâng cao. Dù sao Nàng cũng đã thực hiện được tâm nguyện của Mẫu thân, bài vị cũng an bài thỏa. Căn bản cũng không cần thiết trở lại Phủ tướng quân.
Hoài Ân cùng A Hán vào Thanh Hạc lâu. Nhưng là Hoài Ân có chút nghi ngờ nhìn A Hán.
“A Hán, Huynh biết chúng Ta đang đi vào đâu sao..”
“Thiếu Gia, người an tâm Ta biết chúng Ta đang đi đâu mà..Tuy là cái tên có chút hiểu lầm, nhưng là nói về thức ăn, không phải như Thiếu gia nghĩ.”
“Ta đương nhiên biết không phải Thanh lâu. Nhưng là nơi đây sang trọng quá..”
“Thiếu gia, Người đừng lo lắng nữa…mau đi thôi..”
A Hán nhanh nhảo đến chỗ bàn trưởng quầy, đưa một tấm kim bài ra. Trưởng quầy nhìn thấy cứ như bắt được vàng liền nhanh chóng sắp xếp cho cả hai lên lầu. Hoài Ân bây giờ có thể không cần nghĩ cũng biết thứ đó là của ai đưa.
“A Hán, huynh sao không nói Ta mọi chuyện..”
“Thiếu gia, Người nhìn cũng đã rõ. Là Ái nhi nhất quyết bắt Ta nhận. Ta có thể chịu cực khổ được, nhưng là Ta không muốn thấy Thiếu gia chịu thêm cực khổ. Vẫn là nên nhận lòng tốt của Ái nhi. Giả nghèo cũng khổ lắm, Người không muốn người khác chú ý thì cũng chỉ có cách này.”
“Ta…Biết huynh muốn tốt cho Ta, nhưng là Ta không muốn nợ Đệ ấy quá nhiều..”
“Thiếu gia người an tâm..Ta không sử dụng lệnh bài nếu không có sự cho phép của người. Còn nếu sợ thiếu thâm tình thì Ta thay người trả,”
“Không phải..ý Ta.. Ta phát hiện, Huynh càng ngày càng giống Tô Ái. Cứ thích lái chuyện theo nghĩa khác.”
“Thiếu gia..Ta đói rồi, có thể không cần..đồ ăn đến..”
“Thật là…”
“Quận chúa xin mời..”
“Quận chúa, Ta không nói khoét đâu, tuy trong phủ có ngự trù giỏi, nhưng món ăn ở đây đặc biệt ngon..”Tống Hoài phong bắt đầu khua môi.
“Đúng vậy..Quận chúa mời..” Tống Hoài Thái không như Tống Hoài Phong, Hắn đã được Tống Hồng Tú chỉ bảo nên đã thu liễm lại.
“Vậy Ta phải thử xem sao…”
“Tiểu Tử nhà Ngươi đi đường không xem à..” Một tên Công tử nhà giàu bị Tống Hoài Thái đụng trúng liền khó chịu nói.
“Ngươi rõ ràng là đụng trúng Ta trước..” Tống Hoài Thái khó chịu đạo.
“Ngươi biết Ta là ai không, còn không xin lỗi..lại dám gây sự cãi lại” Tên công tử nhà giàu hống hách đạo.
“Lưu công tử, Tống công tử xin hai vị giảng hòa, đây là chỗ Ta làm ăn thật là đừng làm khó Ta.” Tên chưởng quầy thấy sắp có đánh nhau liền nhanh chóng đến can ngăn.
“Tống Công Tử sao..hứ là cái thá gì..” Tên Lưu Công tử càng là khinh miệt ra mặt.
“Ngươi..” Tống Hoài Thái muốn động thủ thì bị Tống Hồng Tú ngăn lại.
“Vị Công Tử đây cho hỏi là Qúy công tử nhà nào…” Tống Hoài Phong lúc này ra mặt giải vây.
“Cha Ta trong triều chính là cấp bậc không nhỏ, Ngự sử Lưu Qúy.” Tên Lưu Lê giọng nghênh ngang.
“Hóa ra là Công Tử của phủ ngự sử, cùng là quen biết sao lại làm khó nhau.” Tống Hoài Phong lúc này tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng Hắn lại âm thầm cười nhạo Lưu Lê.
“Ngươi nói vậy..Cha ngươi..” Lưu Lê nghe nói có quen biết,Hắn có chút sợ sệt, liền thu liễm lại tính khí.