Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân bước vào phòng, Tro cốt Mẫu thân lại bị đưa đến đây, rõ ràng trước khi rời đi Tống Chấn Xương đã hứa tuy không cho Mẫu thân vào Từ đường nhưng vẫn tìm một nơi tốt để Người an nghĩ.
“Tại sao chứ, Tại sao bọn chúng lại có thể làm vậy.Mẫu thân, Ân nhi có lỗi với người, bao năm nay đã để Người một mình lạnh lẽo nơi đây. Là Ân nhi có lỗi…Mẫu Thân..Mẫu thân.” Nước mắt mười mấy năm nay dồn nén không ngừng tuôn ra. Uất nghẹn trong lòng, hận ý trong lòng đều vì hôm nay mà giải tỏa.
Chẳng biết thời gian qua bao lâu, Hoài Ân cứ vậy mà ôm chặt lấy tro cốt Mẫu Thân không buông. A Hán đứng từ xa lo lắng nhưng lại không dám làm phiền.
Hoài Ân ổn định lại tâm trạng, lấy hủ tro cốt lao đi bụi bẩn.lại dọn nơi đặt tro cốt. Tiếp đến lại tự tay khắc bài vị cho Mẫu Thân, suốt quá trình đó Hoài Ân một lời cũng không thốt. Chẳng ai biết phía sau mặt nạ đó có bao nhiêu tan nát, bao nhiêu tổn thương.
“A Hán, Huynh có biết tại sao Ta lại chặt đi cây ngoài kia làm bài vị không. Đó là cây đào duy nhất, là thứ duy nhất mà Mẫu thân Ta được Tống tướng quân đỉnh đỉnh đại danh tặng. Lời hứa bảo vệ, tất cả cũng chỉ là lời ong bướm, nhưng Mẫu thân Ta lại tin, tin tưởng không một chút do dự. Dẫu bị Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân hành hạ. Người vẫn tin khi trượng phu của người trở về thì Người sẽ được bảo hộ. Nhưng là thế nào…chẳng thế nào cả, vị trượng phu đó vì sợ gia thế Đại phu nhân mà bỏ mặc làm ngơ. Ngay khi Mẫu thân Ta mất, Hắn đã hứa sẽ không để người chết đi mà lại còn chịu ủy khuất. Nhưng tất cả những gì hôm nay Ta thấy..là lời hứa đó đã bị cẩu tha, căn bản Hắn không xứng làm trượng phu..
“Thiếu gia..người bớt đau lòng..”A Hán im lặng, nghe Hoài Ân nói hết những uất hận, đợi khi nói hết tâm tình Hoài Ân sẽ bình ổn lại.
“Ta không sao…chỉ là tâm tình hôm nay không hảo..”
“Ta đã chuẩn bị nước ấm, Thiếu gia người đi tẩy trần, dù sao cũng nên trấn tĩnh lại.”
“Hảo..Đa tạ huynh..A Hán ca.”
“Chúng Ta là huynh đệ..Người chẳng phải nói thế sao..”
“Phải…Ta không quên.”
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tắm rửa thay xong y phục, phía Tống Chấn Xương hay tin Hoài Ân trở về cũng muốn gặp mặt, nhưng nghe báo Hoài Ân thân thể yếu do đi đường mệt nhọc vì vậy cũng không làm phiền.
"Thiếu gia người thật sự không sao" A Hán nhìn Thiếu gia trầm lặng không nói.
"Ta Không sao..." Trong lòng Hoài Ân lúc này cảm giác mọi thứ ác niệm báo thù cứ như đổ về, nhưng Hoài Ân cố đè nén.
Dùng thiện xong Hoài Ân đi ra phía ngoài đình,ngồi trước bàn đá đã bài sẵn cổ cầm, tay Hoài Ân không tự giác lướt nhẹ dây đàn,tiếng đàn da diết réo rắc, như trách như than, như oán làm người nghe không khỏi một trận tan thương.Nàng chính là muốn dùng tiếng đàn để giải tỏa đi căm hờn, Nàng sợ bản thân không làm chủ được mà muốn đốt sạch Tướng Quân phủ.
“Tiểu thư, cũng đã khuya rồi.Hay là trở về phòng..”
“Tiểu Đào, Ta muốn đi dạo một lúc, dù sao cũng mới dùng thiện sao có thể ngủ được.Nếu ngươi thấy mệt thì cứ trở về trước.”
“Tiểu Đào làm sao sẽ bỏ Tiểu thư lại một mình, nhưng Tiểu thư một lúc nữa sương xuống sẽ cảm lạnh..”
“Ta biết rồi, chỉ một lúc nữa thôi..Tiểu Đào, Ngươi có nghe tiếng cầm không..” Lâm Nhược Yên chính là có sở thích đối với âm luật, vì vậy mà chỉ cần một nhạc khúc nhỏ cũng làm Nàng tò mò muốn nghe.
“Tiểu Thư à.. Ta có nghe, Nhưng là trong Tướng quân phủ này thì ai lại biết tấu cầm chứ.” Tiểu Đào biết rõ tướng quân phủ, ngoài võ phu ra thì chỉ có duy nhất Tam tiểu thư Tống Hồng Tú, nhưng là vị Tam Tiếu thư ấy nào có biết tấu cầm, chỉ biết khoa tay múa chân còn loạn cả.
“Muốn biết ai thì cứ đi theo tiếng đàn..”
“Tiểu thư không được..dù sao đây cũng là phủ Tướng Quân, chúng Ta làm vậy không hảo.”
“Tiểu Đào, ngươi sợ thì ở lại…”
“Không phải…Nhưng mà..”
“Từ lúc nào đến đây Ngươi lại trở nên nhát gan như vậy.Chỉ đi xem một tí rồi quay về.”
“Tiểu thư à…” Đào Nhi không ngăn được Lâm Nhược Yên, vì vậy chỉ có thể lẽo đẻo theo sau.
“Thiếu gia người..mau dừng lại..” A Hán nhìn thấy Hoài Ân khí nộ bất thường, vừa nhìn ra chính là tâm loạn, sợ Hoài Ân sẽ tẩu hỏa nhập ma liền ngăn lại tiếng đàn.
“A Hán..Ta làm sao…”
“Vừa rồi Người vô thức tấu cầm, nhưng là nội lực phát nộ..suýt chút nữa thì..”
“Xem ra Ta từ lúc trở về chính là tâm tình khó bình..”
“Thiếu gia, cũng đã khuya rồi. Người mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.”
“Hảo…Ta trở về phòng…Ta không sao đâu, Huynh đừng lo lắng.”Hoài Ân nhẹ vỗ lên vai A Hán trấn an. Nghĩ đến chuyện lúc nãy tâm loạn suýt nữa tẩu hòa nhập ma, chỉ sợ dọa đến A Hán.
“Tiếng đàn hướng này đã dứt…” Lâm Nhược Yên có chút hụt hẩn.
“Tiểu Thư, tiếng cầm khó nghe như vậy sao Người lại hiếu kì..”
“Ngươi không hiểu đâu..” Người khác có thể cảm thấy khó nghe, nhưng là chỉ cần loại bỏ tạp niệm thì có thể cảm nhận được âm điệu rõ ràng, tiếng cầm lúc nãy đúng là nghe thì chói tay, nhưng là nếu theo Nàng nghĩ nếu chuyển sang gãy chầm hơn, có lẽ lại thành một giai điệu khác. Người gãy cầm lúc nãy chắc hẳn tâm đang loạn, nên mới đánh ra chói như vậy..
“Tiểu thư à..Người không được đi qua bên đó đâu..”
“Tại sao..” Lâm Nhược Yên khó hiểu nhìn Tiểu Đào.
“Biệt viện bên đấy Tam Tiểu Thư đã có nói đến, Không thể bước vào…”
Lâm Nhược Yên có chút đăm chiêu, Nàng tuy đã có nghe đến Tống Hồng Tú kể, nhưng là Tiếng cầm rõ ràng phát ra từ biệt viện này. Như vậy càng làm Nàng tò mò.
“Tiểu thư, Người nhìn từ xa cũng chẳng thấy có ánh đèn nào từ phía biệt viện, con đường vào thì đầy rêu xanh, chứng tỏ chẳng có ai. Tiểu Thư quay về thôi. Người vào đó lỡ có xảy ra chuyện gì thì Vương gia sẽ không tha cho Ta. Với lại người cũng đã hứa với Vương gia sẽ không để Vương gia lo lắng.”
“Được rồi, trở về thôi.. Nhưng mà ngày mai Ngươi phải đi hỏi thăm tin tức cho Ta về phủ viện đó..”
“Được được…Ngày mai Đào nhi nhất định sẽ tra ra ai lại Người tấu cầm..” Qủy tấu thì có, Đào Nhi âm thầm oán Người tấu cầm cũng thật biết lựa chổ, lại lựa ngay nơi bị ám…đáng sợ..
“Hảo…Trở về thôi..” Lâm Nhược Yên rời đi, nhưng là không khỏi ngoái nhìn lại một lần nơi biệt viện phát ra tiếng cầm.
“Thiếu gia, hôm nay Người muốn ra ngoài..”
“Phải..Ta muốn đến một nơi. Phiền huynh chuẩn bị mã xa.”
“Vâng..”
"Thiếu gia mã xa đã chuẩn bị bên ngoài." A Hán phóng lên mã xa ghìm cương.
A Hán có chút kì lạ, tại sao hôm nay bọn hạ nhân lại trở nên có lễ độ như vậy, Nhưng như vậy chẳng phải tốt sao, Thiếu gia chí ích không cảm thấy khó chịu. Cứ như hôm qua, nếu bước từ cửa trước vào thì ánh mắt bọn chúng chẳng phải kinh thường ra mặt, đúng là thật lạ.
“Thiếu gia chầm chậm.” A Hán cùng Hoài Ân lại tiếp tục diễn một màn chủ tớ tình thâm.
"khụ khụ..Hảo".Hoài Ân bước vào trong xe ngựa.
"Tra..tra..tra."
“Thiếu gia, bọn chúng hôm nay sao lại…”
“Kì lạ sao…”
“Thiếu gia biết nguyên do..”
“Phủ Tướng Quân bình thường sẽ không quản hạ nhân thế nào, nhưng một khi thấy tính tình bọn họ thay đổi thì chắc hẳn có khách quý. Sợ làm mất mặt Tướng quân phủ, đương nhiên là muốn bọn chúng thu liễm lại.”
“Xem ra Tướng quân phủ toàn là những kẻ biết diễn..” A Hán có chút khâm phục người trong phủ Tướng quân, từ chủ cho đến hạ nhân đều là những kẻ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
“Chúng Ta không phải cũng đang diễn sao, chỉ là mỗi vai diễn đều có lúc dừng, Người nào có thể diễn lâu lại là Người có cơ hội thắng.”
“Thiếu gia nói phải...”