"Niên Nhã Tuyền!" Anh quát lên ý bảo cô ngừng lại.
Niên Nhã Tuyền nhếch miệng, cúi đầu ăn cơm.
Lam Anh San vội vàng gắp một cái bánh bao nhỏ cho cô, "Thím à nếm thử cái bánh bao này đi, đây là bánh bao chay cháu thích ăn nhất, chú có ý bảo đầu bếp làm riêng đấy!"
"..."
Mẹ nó! Phô ân ái một lần là đủ rồi, còn dám cho cô ăn mãi thế này!
Tim đau kịch liệt, Niên Nhã Tuyền nhịn ý muốn muốn bẻ gãy đũa xuống, "Không cần, đưa cho chú của cô ăn đi, tôi không thích ăn bánh bao, cảm ơn!"
Cũng thật là vậy, đối với bánh bao cô không thích lắm. Mặc dù không ghét, nhưng là loại thức ăn một năm không ăn cũng chẳng thèm.
Tay gắp bánh bao của Lam Anh San khựng cứng lại giữa không trung, sắc mặt hiện ra vẻ ủy khuất, "Cháu.. Cháu xin lỗi, cháu không biết thím không thích.."
Đối với cái bản mặt này của cô ta, Niên Nhã Tuyền không có quá nhiều phản ứng, ngược lại là Hoắc Lăng Trầm cầm cái đĩa nhỏ trước mặt Niên Nhã Tuyền lại, nhận gắp bánh bao của Lam Anh San, sau đó đặt ở trước mặt Niên Nhã Tuyền, "Anh San có ý tốt, ăn."
Niên Nhã Tuyền không nhịn được nữa, vứt đũa lên bàn, "Hoắc Lăng Trầm, anh nói đi, có phải là tất cả yêu cầu của Lam Anh San anh đều sẽ không cự tuyệt không! Nếu đã như vậy, anh còn cần vợ để làm gì, dứt khoát nhận cô ta làm.."
"Im miệng!" Sắc mặt của Hoắc Lăng Trầm khó coi tới cực điểm, nhiệt độ trong toàn bộ phòng khách trong nháy mắt hạ xuống đến mức có thể đóng băng.
Sau một khắc anh đứng thẳng dậy, "Theo anh lên lầu!"
"Không đi!" Niên Nhã Tuyền trừng mắt liếc sang cô gái đang ra vẻ ấm ức đỏ mắt, đứng dậy đi thẳng ra khỏi biệt thự."Đứng lại cho anh!" Sau lưng truyền đến mệnh lệnh của người đàn ông.
Niên Nhã Tuyền nghĩ lại vì lý do gì mà mình phải đi tìm việc vất vả rồi vì mấy đồng boa mà hát đến khàn giọng, trong lòng dậy sóng từng trận ấm ức, cô quay đầu nhìn thẳng vào mặt Hoắc Lăng Trầm, "Dựa vào khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau này, chúng ta cũng không hợp nhau đâu, Hoắc Lăng Trầm, chúng ta bỏ qua cho nhau đi!"
Đúng vậy, tính cách anh bá đạo cường thế, tính tình cô lại không tốt? Anh có thể từ đầu tới cuối vẫn luôn đối xử rất ôn nhu với Lam Anh San, kính thưa các loại cưng chiều, lại thỉnh thoảng nổi giận với cô, bắt lấy nhược điểm của cô, hù cô đến phát khóc.. Ha ha.
Ngay cả cuộc đọ sức ngầm vừa rồi, anh cũng lựa chọn đứng về phía Lam Anh San. Đã như vậy, anh còn cần vợ làm gì, nhận Lam Anh San làm vợ luôn không phải được rồi sao.
Cô gái mở cửa biệt thự ra, xông ra ngoài.
Trong biệt thự Hoắc Lăng Trầm ngồi lại chỗ ngồi, nhắm chặt mắt lại.
Lam Anh San ngồi đối diện anh bị dọa đến mức một chữ cũng không dám nói, cô ta chưa từng thấy Hoắc Lăng Trầm nổi giận khiếp đến vậy!
Mấy phút sau, Hoắc Lăng Trầm khôi phục cảm xúc lại bình thường, anh nhàn nhạt mở miệng, "Ăn cơm trước đi, chú đến công ty."
"Vâng, thế còn thím.."
"Không cần phải để ý đến cô ấy!"
"..."
Trong trường học
Niên Nhã Tuyền được Lục Khải Hàng gọi vào văn phòng, pha một tách trà nóng đưa cho cô, "Xem em mất hồn mất vía kìa, sao thế?"
Vừa rồi ngoài cổng trường học, Lục Khải Hàng thấy Niên Nhã Tuyền như thất hồn lạc phách, liền gọi điện thoại cho cô bảo cô đến văn phòng một chuyến.
Niên Nhã Tuyền vẫn cứ nhìn anh ta, không nói gì.
Lục Khải Hàng bị nhìn thì thấy khó hiểu, "Thầy chọc gì em à?"
Niên Nhã Tuyền lắc đầu.
"Hiệu trưởng Lục, Hoắc Lăng Trầm vì sao không dứt khoát cưới Lam Anh San luôn nhỉ?"
Vấn đề này này của cô cũng quá.. Lục Khải Hàng ngơ ngác một hồi, hỏi lại, "Lăng Trầm tại sao lại phải cưới Tiểu Anh san?"
Niên Nhã Tuyền cúi đầu nhìn tách trà trong tay, nở một nụ cười cay đắng, "Hoắc Lăng Trầm nuông chiều cô ta như vậy, cưới cô ta về không phải vừa hay à?"
Lục Khải Hàng nhớ tới Tống Từ cũng từng nói câu giống vậy, thế nhưng là do các cô đều hiểu lầm rồi, "Lăng Trầm nuông chiều Anh San mang theo cảm ơn, cũng có thể nói là bề trên yêu thương bề dưới, ngay cả ba người còn lại cũng vậy. Nhưng Lăng Trầm đối với em là yêu, là tình yêu nam nữ thật sự. Nhã Tuyền, từ trước tới nay thầy chưa từng thấy có cô gái nào giống như em dám làm càn trước mặt Lăng Trầm. Em cho rằng cậu ta không dám động thủ thực sự sao, là chưa động tới em ư? Khẳng định không phải! Thủ đoạn của Lăng Trầm có lẽ em vẫn chưa biết đến, nhưng khẳng định là cũng ít nhiều có nghe nói rồi đúng không?"
Anh ta nói đến đây thì dừng một chút, Niên Nhã Tuyền nhịn không được chen vào nói, "Anh đụng đến em rồi, bắt nhược điểm của em dọa em sợ.."
Lục Khải Hàng cười ra tiếng, "Cô bé ngốc, thầy nói động thủ tức là hành động có chứa cách thức tàn độc, có chưa?"
Cái này hình như thật đúng là chưa có.. Nhưng mà, Niên Nhã Tuyền nhịn không được oán thầm, cô cho rằng như vậy đã đủ thâm độc rồi, không phải sao?
"Thầy không biết hôm nay giữa em và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như em là vì Tiểu Anh San, thật sự không cần thiết. Nói thật, lúc đầu thầy không muốn em có bất kỳ liên quan hay quan hệ gì với Lăng Trầm, bởi vì tính cách của hai người.. Em biết đấy. Nhưng ngày hôm đó, mọi người chúng ta cùng đi tham dự tiệc sinh nhật của Anh San, nhìn thấy ánh mắt cậu ấy nhìn em, Nhã Tuyền, đó là ánh mắt của tình yêu. Quen biết cậu ấy lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cái dáng vẻ ấy của Lăng Trầm. Tin thầy, Lăng Trầm tuyệt đối không phải bởi vì em là Hoắc phu nhân mới đối xử với em như vậy."
* * * Niên Nhã Tuyền cảm thấy người anh em như Lục Khải Hàng đã làm quá tốt so với cái chức vụ này, từ lúc vừa mới nói chuyện cho tới bây giờ, toàn là nói tốt cho Hoắc Lăng Trầm.
"Có lẽ thầy nói đều đúng, nhưng tất cả đều phải có điều kiện tiên quyết là không có mặt Lam Anh San. Chỉ cần nơi có Lam Anh San xuất hiện, trong mắt Hoắc Lăng Trầm tuyệt đối không có em, thật đấy."
Lục Khải Hàng lắc đầu, "Nhã Tuyền, em cần phải cho cậu ta thời gian, Anh San xuất hiện trong sinh mạng của cậu ấy hơn năm năm rồi, mặc dù em và cậu ta đã kết hôn với nhau lâu rồi, nhưng em cũng biết đấy thôi, cũng chỉ ở chung với nhau có mấy tháng gần đây thôi. Cho cậu ta thêm thời gian, để cậu ta xử lý tốt quan hệ giữa hai người. Người khác thì thầy không biết, nhưng Lăng Trầm, thầy tin rằng cậu ta nhất định sẽ khiến em hài lòng."
"Nói thật, em cho rằng rằng bốn người bọn thầy không nhìn ra chút tâm tư kia của Lam Anh San à? Cô bé đó xác thực không đơn thuần như ngoài mặt, nhưng bọn thầy đều lựa chọn xem nhẹ đi, bởi vì Lăng Trầm và Cảnh Sâm gánh vác trách nhiệm cho cô bé được sống vui vẻ và hạnh phúc trên vai. Đương nhiên, vui vẻ và hạnh phúc của cô ấy không thể được xây dựng trên sự thống khổ của em, sau này có bị ấm ức gì thì nói với thầy, thầy tin Lăng Trầm nhất định sẽ nhìn ra. Còn điều quan trọng nhất, sau này em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, thầy và Lăng Trầm đều sẽ làm hậu thuẫn cho em."
Niên Nhã Tuyền, "..."
Cô còn có thể nói cái gì đây! Còn có thể nói cái gì nữa đây!
Cô gật đầu liên tục, sùng bái nhìn Lục Khải Hàng, "Em rốt cuộc cũng biết vì sao thầy tuổi còn trẻ mà có thể an vị trên ghế hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng Lục, tài ăn nói của thầy, em tâm phục khẩu phục."
Lục Khải Hàng nghiêng người sang cô một chút, "Niên Nhã Tuyền mà thầy biết không phải là một người dễ tâm phục khẩu phục như vậy, đừng chọc thầy cười!"
Niên Nhã Tuyền, ".. Hiệu trưởng Lục, em thật sự rất tò mò, vì sao thầy lại đối xử với em tốt như vậy?"Cô có thể cảm nhận được Lục Khải Hàng đối tốt với cô, là thực sự đối tốt với cô từ tận đáy lòng.
" Quay về đi, đừng làm giặc nữa, còn nữa, Lăng Trầm thật sự đối với em rất dụng tâm. Em bây giờ, so với lúc yêu đương cùng Cố Mặc Thành, có khí chất thục nữ nhiều, ngoại trừ tính khí có hơi lớn chút, cần sửa đổi lại tí nữa, không còn khuyết điểm khác. "
"..."
Niên Nhã Tuyền mang một đống dấu chấm hỏi lên đầu, không trả lời vấn đề của cô thì thôi đi, làm gì lại đánh trống lảng rồi đánh sang Cố Mặc Thành để chi?