"Đợi đã, ông chú Hoắc.. Anh để em xuống ven đường là được rồi." Niên Nhã Tuyền thật sự không có tâm trạng để gặp Lam Anh San, nhưng cũng không ngăn Hoắc Lăng Trầm đi qua đó.
Hoắc Lăng Trầm nhìn cô một cái, mặc dù không biết cô nổi tính khí gì, nhưng vẫn rất kiên nhẫn an ủi cô, "Ngoan, nghe lời, nếu như Anh San bị bọn chúng bắt đi, rất nguy hiểm."
"..."
Lúc hai người đến nơi, Lam Anh San cuộn người vùi đầu vào đầu gối ngồi trên ghế trong phòng bảo an.
"Anh San!"
Nghe thấy tiếng nói của Hoắc Lăng Trầm, Lam Anh San đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa tới, lập tức từ trên ghế đứng vụt dậy. Không lệch một li ôm Hoắc Lăng Trầm cứng ngắc, "Chú ơi, rốt cuộc chú cũng đến rồi, cháu sợ!"
"Đừng sợ, chú tới rồi!"
Hoắc Lăng Trầm ôn nhu an ủi, khiến cho Niên Nhã Tuyền đang đứng đằng sau cảm giác rất khó chịu. Chồng mình ôm nhỏ khác an ủi nhẹ nhàng như vậy, cô làm sao có thể bình tĩnh được.
Người ngoài đều nói Hoắc Lăng Trầm lãnh khốc vô tình.
Trên thực tế, Hoắc Lăng Trầm hoàn toàn chính xác là lãnh khốc vô tình, nhưng chẳng qua là đối với người khác mà thôi..
Người đàn ông ôm ngang cô gái trong ngực lên, quay đầu nói với bảo vệ, "Đi mở cửa xe."
"Vâng, Hoắc tổng." Bảo vệ nhanh chóng chạy ra mở cửa sau xe.
Cũng may Hoắc Lăng Trầm không bỏ quên nhân vật lặng lẽ như Niên Nhã Tuyền này, "Tuyền Tuyền, lại đây."
Niên Nhã Tuyền, "..."
Cô lại không muốn lên xe chút nào, Niên Nhã Tuyền đang đúng lúc do dự không biết phải làm sao bây giờ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, là Trịnh Hiểu Kha.
"Niên Ca, tớ hỏi cậu chuyện này, lần trước rượu đỏ kia mua ở đâu vậy.."
"Ồ, Hiểu Kha cậu uống say rồi à, ở đâu? Tớ đi đón cậu!"
Trịnh Hiểu Kha một mặt hoang mang, nhìn lại điện thoại, có tín hiệu mà, "Không phải, Niên Ca, tớ hỏi là.."
"Ở nhà cậu á, được, bây giờ tớ sang tìm cậu."
Không cho Trịnh Hiểu Kha cơ hội nói chuyện, Niên Nhã Tuyền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó ngượng ngùng nhìn về phía Hoắc Lăng Trầm thoáng dừng lại, "Xin lỗi nhé, Hiểu Kha uống say ở nhà cậu ấy, tâm trạng không được tốt, em đi sang chăm cậu ấy. Chắc không về đâu, tối nay hai người chúng em ngủ chung với nhau là được rồi."
Ánh mắt Hoắc Lăng Trầm nặng nề nhìn chằm chằm vào cô không nói gì.
Lam Anh San trong ngực anh siết chặt áo của Hoắc Lăng Trầm, "Nhã Tuyền nếu chuyện gì thì cứ đi đi, vừa nhìn thấy chú là tôi yên tâm rồi, tôi sẽ thay chị chăm sóc chú ấy." (MÁ NÓ CHỨ, CHỒNG BÀ MÀ ĐẾN LƯỢT MÀY CHĂM À)
Niên Nhã Tuyền, ".. Đóa Bạch Liên Hoa* vạn năm này.
*bạch liên hoa: Ý bảo tụi nó giả tạo ngây thơ mà lòng dạ đen tối
Cô quét mắt nhìn sang Hoắc Lăng Trầm một lát," Em đi đây. "
Lúc xoay người đi ra khỏi cư xá, đáy lòng cô còn có chút mong đợi, nếu như Hoắc Lăng Trầm ngăn cô lại, cô đợi lát nữa sẽ quay về lại biệt thự. Thế nhưng mà cô mãi vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào, sau lưng cũng không có động tĩnh gì..
Bên này Hoắc Lăng Trầm đặt Lam Anh San ngồi xuống ghế xong," Nghỉ ngơi trước đi, chú đi.. "Anh đi gọi Niên Nhã Tuyền lại, tự mình đưa cô đến chỗ Trịnh Hiểu Kha.
Nhưng Lam Anh San lại kéo ống tay áo anh lại, giọng nói yếu ớt nói," Chú à, hình như cháu.. Có chút khó chịu.. Cháu.. "
" Có mang thuốc theo không? "
" Dạ, có.. có mang theo. "Lam Anh San gian nan chỉ chỉ cái túi của mình.
Đợi đến lúc Hoắc Lăng Trầm đút thuốc cho cô ta xong, lúc đuổi theo ra ngoài, đã không thấy bóng dáng của Niên Nhã Tuyền nữa rồi.
Trong nháy mắt, Hoắc Lăng Trầm bực bội muốn chửi thề.
Niên Nhã Tuyền ngồi lên xe taxi rồi mới gọi lại cho Trịnh Hiểu Kha," Vừa rồi cậu hỏi gì cơ? "
Trịnh Hiểu Kha không trả lời, hỏi ngược lại," Bên cậu có chuyện gì à? "
Niên Nhã Tuyền ỉu xìu trả lời," Không có việc gì cả, cậu đang ở đâu? Làm gì đó? "
" Tớ đang tụ tập với bạn bè, muốn hỏi cậu lần trước mua rượu đỏ đó ở đâu, để tớ đặt họ đem tới vài chai. "Trịnh Hiểu Kha bên kia điện thoại có hơi ồn ào, bên cạnh còn truyền đến tiếng người hát karaoke.
Niên Nhã Tuyền nói địa chỉ cho cô ấy xong, sau khi cúp điện thoại, lại gọi cho Hàn Huệ Minh," Cậu đang đâu đấy? "
" Quán bar chứ đâu! Tiểu tổ tông, còn không phải là đang đi tìm việc cho cậu đấy à! "Hàn Huệ Minh sa mạc lời.
Ăn của người thì miệng mềm, còn lấy của người thì tay mềm, tốt xấu gì cậu ta cũng lấy thẻ của Hoắc Lăng Trầm rồi, đối với những chuyện của Niên Nhã Tuyền thì đương nhiên cần phải để tâm hơn.
" Thế nào rồi? "
" Vừa nói xong, quản lý nể mặt tớ, một tiếng một ngàn mốt, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu, chừng nào thì cậu tới hát thử được? "
Một ngàn mốt, giá cũng không thấp, ở mấy nơi khác hai ba trăm cũng có, một ngàn mốt đã bằng mấy tiếng đồng hồ của chỗ khác rồi," Bây giờ tớ tới được. "
Hàn Huệ Minh báo địa chỉ cho cô.
Vừa đến quán bar, Niên Nhã Tuyền bị Hàn Huệ Minh dắt đi gặp quản lý. Quản lý nghe Hàn Huệ Minh nói Niên Nhã Tuyền có bối cảnh dọa người, cho nên có chút để mắt tới cô nhiều hơn.
Khí chất tuyệt đối là rất tốt, dáng dấp cũng đẹp mắt, ăn mặc thì như một học sinh, có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là giọng hát của cô.
Niên Nhã Tuyền ôm ghita lên đài, cô chính là như vậy, vừa mới mở miệng toàn trường phải quỳ lạy thực lực ca hát của cô!
Hát một bài khá nổi tiếng, hát đến mức xuất hiện không ít tiếng khóc của mấy người dưới đài.
Quản lý xem xét kết quả này, có số người còn khóc rống lên, vội vàng nhắc nhở cô hát sao cho giữ bầu bầu không khí sinh động chút. Bằng không khách của ông chắc phải khóc bỏ đi hết mất, vậy làm sao bây giờ?
Bài hát thứ hai cô chọn chính là bài "Khăn tay hoa", bởi vì vừa rồi dưới đài có một chị gái yêu cầu muốn nghe bài này, vừa hay cô cũng biết, cứ như vậy hát lên.
Hát đến lúc cao trào, chất giọng của cô vẫn ổn như vậy, chị gái chọn nhạc dưới đài điên cuồng cổ vũ cho cô.
Bài hát thứ hai kết thúc, Niên Nhã Tuyền thừa dịp lúc nghỉ ngơi, lặng lẽ hỏi quản lý," Tôi có thể cho khách tùy tiện chọn bài hát, chọn một bài giá hai trăm tệ tiền boa, chia đều được không? "
Quản lý mang ánh mắt phức tạp nhìn cô một hồi, đang suy nghĩ tiểu tử Hàn Huệ Minh kia có phải là xạo hắn rồi không. Nếu như Niên Nhã Tuyền có bối cảnh hùng hậu, còn có thể thiếu tiền như vậy sao?
Dù cho như thế hắn vẫn gật đầu đồng ý, phất một MC tới, lên đài tuyên bố quy tắc này.
Bởi vì bề ngoài Niên Nhã Tuyền cũng rất xinh, số người muốn gây sự chú ý với cô thì ôi thôi nhiều vô kể, người muốn chọn bài hát thì đẩy nhau lên xếp hàng, chỉ thiếu điều muốn bò lên sân khấu luôn mà thôi.
Gì mà "Cao nguyên Thanh Tàng", "Nam nê loan", "Một vạn khả năng", rồi nào là "Đoạn kiều tàn tuyết", "Mười năm", "Nghe biển".. Tất cả đều không làm khó được cô.
Thông đồng với Trịnh Hiểu Kha xong, tắt nguồn điện thoại, Niên Nhã Tuyền liều mạng đi ca hát.
Từ chín giờ tối đến rạng sáng hai giờ, càng đến tôi muộn, tiền boa càng thêm nhiều. Cho dù là vậy, Niên Nhã Tuyền dựa vào thực lực ca hát thật sự của mình, vẫn được không ít người chọn bài hát, cuối cùng cuống họng như muốn vỡ nát, mới bị Hàn Huệ Minh cứng rắn kéo xuống.
Trong một đêm, kiếm được mấy ngàn tệ!
Niên Nhã Tuyền ôm tiền, vui vẻ hôn mấy cái.
Trời tối người ít xung quanh yên ắng, Hàn Huệ Minh buồn bực hỏi cô," Rốt cuộc là cậu muốn mua thứ gì, mà phải khiến cậu liều mạng đi hát như vậy? "
Niên Nhã Tuyền đằng hắng mấy cái," Từ từ rồi sẽ nói cho cậu biết! "
Hàn Huệ Minh oán hận trừng cô một cái," Tuyệt giao! "
Niên Nhã Tuyền vỗ vỗ vai cậu ta," Yên tâm đi, đợi đến lúc tớ kiếm đủ tiền, sẽ không đến hát nữa, cũng sẽ không khiến cậu phải thêm lo lắng nữa. "
" Cậu tốt nhất là nghĩ cho được như vậy, tránh cho ông xã của cậu lột sạch da của tớ thì khổ. Chi bằng, tớ trực tiếp cho cậu vài vạn, cậu đừng tới đây hát nữa!"