Lần này không đợi Lam Anh San lên tiếng, Tống Từ nhanh chóng tiếp một câu, "Gọi thím gì chứ, đã cưới hỏi gì đâu mà gọi thím!"
Lục Khải Hàng đi về phía cô, cười ấm áp, "Em cho rằng em còn có thể chạy trốn được sao?"
Tống Từ hơi đỏ mặt, lặng lẽ làm mặt quỷ với anh ta, sau đó túm lấy Niên Nhã Tuyền cùng đi ra ngoài cửa, "Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi có chút việc muốn nói với Nhã Tuyền."
"..."
Hai cô gái cùng đi ra khỏi phòng bệnh, Tống Từ nhìn thoáng qua Niên Nhã Tuyền, nghiêm túc thấp giọng thỏ thẻ, "Chuyện Hoắc tổng cứu Lam Anh San, em đừng suy nghĩ nhiều."
".. Ừm." Tống Từ hôm nay kỳ lạ thật.
Đi thẳng tới lối thoát hiểm, Tống Từ mới dừng bước lại, "Nhã Tuyền, tuyệt đối được vì Lam Anh San mà gây nhau với Hoắc tổng, biết chưa?"
"Chị Tống Từ, Rốt cuộc là chị muốn nói gì với em? Em có hơi hoang mang.."
Tống Từ nhìn cô gái như như lạc vào trong đám sương mù, buồn cười, "Xem chị kìa, là do chị sốt ruột quá, quên rằng em cũng chưa gặp Lam Anh San được mấy lần."
Sau đó cô ấy đè thấp giọng nói với Niên Nhã Tuyền, "Chị cũng không biết cô ta đang suy nghĩ gì, em có biết không? Bạn gái của Cảnh Sâm, ừm.. Cứ cho là bạn gái đi, đính hôn với người khác, tám chín phần đều là do con bé đó đấy."
"..."
Con bé đó trong câu nói của Tống Từ mặc dù không nói thẳng ra, nhưng Niên Nhã Tuyền đương nhiên biết đang nói ai.
"Thời gian sau đó, chị với Khải Hàng cãi nhau mấy lần, đều là bởi vì cô ta."
"Không phải chị đang nói xấu nhỏ đó đâu, tâm cơ của Lam Anh San thật sự quá sâu quá nặng, sau này em nên cẩn thận một chút. Đừng vì nó mà phải gây nhau với Hoắc tổng, cẩn thận đạo đức ảo của nó, hiểu không?"Niên Nhã Tuyền rốt cục cũng đã hiểu, "Cô ta như vậy, trong lòng bốn người họ chẳng lẽ không chút để ý gì sao?" Dù sao cũng là tứ thiếu của Việt Thành, nếu cái gì cũng nhìn không ra, chi bằng về nhà bán khoai lang cho rồi!
Tống Từ bất đắc dĩ buông tay, "Bốn tên kia đều là đàn ông con trai, làm sao hiểu được mấy cái tính toán sâu thẳm trong tâm địa của phụ nữ được? Trong mắt bọn họ, Lam Anh San chính là một cô bé đơn thuần đáng yêu, căn bản sẽ không nghĩ rằng con bé đó xấu xa. Cho rằng Lam Anh San vốn chẳng làm gì giữa quan hệ của mọi người cả."
Niên Nhã Tuyền cảm giác nếu như lời Tống Từ nói đều là sự thật, vậy thì Lam Anh San kia thật là đáng sợ, ".. Em thật sự không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ai biết, em nói cô ta thích Lê Cảnh Sâm đi, Lam Anh San lại luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với anh ta. Em nói cô ta thích Lăng Trầm, Lam Anh San lại không mấy chủ động. Hàn tiêu? Khải Hàng? Tuổi tác chắc cũng làm bố cô ta được ấy chứ, càng không có khả năng!"
"..."
Niên Nhã Tuyền cảm thấy thật mệt mỏi, đặc biệt là đi suy đoán trong lòng người khác nghĩ gì.
"Bây giờ không tiện nói nhiều với em, hôm nào chị hẹn em đi uống trà. Còn nữa, những gì chị vừa nói với em, khi về em phải suy nghĩ thật kỹ, đừng có hé miệng trước mặt bọn họ, tránh cho bốn người họ nghĩ hai chị em mình muốn tính kế Anh San đáng yêu đơn thuần trong lòng bọn họ!" Câu nói cuối cùng của Tống Từ tràn đầy vẻ trào phúng.
"Những lời này rốt cuộc chị cũng nói ra được vài câu, trong lòng thấy quá đã, em không biết đấy, trước kia chị muốn nói mấy chuyện này cũng chẳng nói được với ai. Nhã Tuyền, phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất, ba người chúng ta, em, chị, Lam Anh San, em mới là cô bé đơn thuần nhất đáng yêu, một người bạn như em chị nhất định phải có, sau này khi nào rảnh rỗi thì hẹn chị, chị em mình đi dạo phố uống trà, biết chưa?"
"..."
Niên Nhã Tuyền một mặt hoang mang. Cô đơn thuần đáng yêu? "Chị Tống Từ, chắc là chị ra đường mà quên đeo kính nhỉ, nếu em mà đơn thuần đáng yêu, thì người đơn thuần trên thế giới này chắc tuyệt chủng sạch rồi!"
Tống Từ bị cô chọc cười, "Được rồi, chúng ta quay lại phòng bệnh đi, sau cùng chị nói với em câu này, em ở trong tim Lăng Trầm không giống những người khác, nên em nhất định phải yêu thương anh ta!"
"..."
Niên Nhã Tuyền có cảm giác Tống Từ như là một cô gái bí ẩn.
Lần đầu tiên gặp chị ấy, là một tiểu thư đoan trang thanh nhã. Lần đó trong tiệc sinh nhật Lam Anh San, chị ấy trên sàn nhảy gợi cảm thành thục. Lần này, chị ấy mặc dù vẫn rất ôn nhu, nhưng lại có thêm mấy phần ấm áp và hoạt bát..
Lần sau gặp lại chị ấy, có phải là vừa hoạt bát đáng yêu lại thêm ngượng ngùng e ngại hay không đây?
Niên Nhã Tuyền lắc lắc đầu, vứt những suy nghĩ lung tung loạn xạ trong đầu ra ngoài.
Lúc hai người tay nắm quay lại phòng bệnh, Lam Anh San đang nằm trên giường bệnh, bốn người đàn ông cực phẩm vây chung quanh. Đây là một giấc mơ lớn lao của bất kỳ một cô gái nào.
Nhìn thấy hai cô gái bước vào, Lục Khải Hàng và Hoắc Lăng Trầm đồng thời đi sang. Hoắc Lăng Trầm kéo Niên Nhã Tuyền từ trong tay Tống Từ lại, "Đi đâu vậy?"
Niên Nhã Tuyền ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, "Nhà vệ sinh."
Lục Khải Hàng ra vẻ kinh ngạc nói, "Hai cô gái cùng đi nhà vệ sinh? Anh cũng không biết từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt đến vậy?"
Tống Từ cười nhẹ nhàng, nhìn Niên Nhã Tuyền trêu ghẹo, "Em với Nhã Tuyền nói chuyện với nhau khá ăn ý, biết đâu sau này hai tụi em còn sẽ mặc chung một cái quần ấy nhỉ!"
Bất luận câu nói vừa rồi của Tống Từ là thật hay là giả, nhưng tối thiểu chị ấy vẫn mang lại cho Niên Nhã Tuyền cảm giác rất thoải mái, lúc này cô cũng rất phối hợp, "Đúng vậy đấy, bây giờ về em phải giảm cân mới được, như vậy mới có thể mặc cùng một cái quần với chị Tống Từ!"
Cho dù biết các cô đang nói đùa, Hoắc Lăng Trầm cũng vẫn không vui, "Bà xã của Hoắc Lăng Trầm anh, cần gì phải mặc cùng một cái quần với người khác?"
Bàn tay tại không đứng đắn sờ soạng bên hông Niên Nhã Tuyền, giảm cân gì chứ, phải tăng cân mới đúng.
Tống Từ bị bộ dáng nghiêm túc của anh chọc cho cười khanh khách không ngừng được, "Nhã Tuyền, về nhà bồi dưỡng cho Lăng Trầm, nhất định là một ông xã tốt!"
Niên Nhã Tuyền mắt liếc sang người đàn ông vẫn còn đang sờ soạng mình, nhưng lại nói với Tống Từ, "Nhìn không ra á."
"Cái gì mà nhìn không ra, chị thấy hay là em ngại thừa nhận vậy! Nhìn xem, mặt cũng đỏ bừng lên rồi!" Tống Từ cười cười nhào vào lồng ngực của Lục Khải Hàng.
Niên Nhã Tuyền ra vẻ tức giận trừng mắt liếc Tống Từ, "Hiệu trưởng Lục, quản cho tốt bà xã của thầy đi!"
"Được." Lục Khải Hàng đồng ý rất thẳng thắn.
Lần này đến lượt Niên Nhã Tuyền đắc ý.
Hàn Tiêu hậm hực nói chen vào, "Tôi nói này hai cái cặp kia, có thể cút sớm chút không? Khoe ân ái cao độ như vậy, có cân nhắc đến cảm nhận của chúng tôi không?"
Hoắc Lăng Trầm: "Có bản lĩnh thì đưa Mộ Thiển Ca về đây rồi cùng chúng tôi khoe ân ái."
Câu nói này giống như một nhát dao trực tiếp đâm vào tim Hàn Tiêu, sắc mặt hắn trở nên khó coi, không nói thêm gì nữa.
Niên Nhã Tuyền nhìn thấy dáng vẻ tổn thương sâu sắc của Hàn Tiêu, nhịn không được giật giật ống tay áo của Hoắc Lăng Trầm. Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, hiểu ra ý của cô, nhíu mày, cho nên trong lòng cô đang sót thay cho Hàn Tiêu?
Xác định Lam Anh San không có vấn đề gì, Hoắc Lăng Trầm và Lục Khải Hàng đưa theo người phụ nữ của mình cùng rời đi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, bốn người cùng tách nhau ra.
Hai ngày sau đó, Hoắc Lăng Trầm không đến công ty, tất cả công việc đều xử lý ở nhà. Niên Nhã Tuyền thì bắt buộc phải tới trường đi học, một tiết cũng không thiếu.
Trong trường học
Niên Nhã Tuyền và Trịnh Hiểu Kha đứng trên sân vận động chờ Hàn Huệ Minh và Thư Trạch Nam cùng lên lớp, qua mấy phút sau cũng không thấy bóng dáng hai người bọn họ, hai cô gái đứng đó tám chuyện trên trời dưới đất.
Trong lúc vô tình nhìn thấy dưới ký túc xá trường cách đó không xa, hai người đàn ông quen thuộc đang đứng đó nói chuyện. Ủa? Hoắc Lăng Trầm không phải ở nhà dưỡng thương sao? Mới đó mà tới trường đi dạy rồi à?
"Bạn học Niên, bạn đang nhìn cái gì vậy?" Một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai Niên Nhã Tuyền.