Hoắc Loạn Giang Hồ

quyển 2 chương 55: tiểu dung phát điên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thị vệ đến bẩm báo: “Tướng quân, Dung Lạc Vân đã đến Triều Mộ Lâu.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Âm thầm bảo vệ, cho đến khi y an toàn quay về Bất Phàm Cung.” Phân phó xong thì phất tay, thị vệ rời đi, đình viện này lại chẳng còn ai.

Hí Giao Trận vẫn chưa dọn dẹp, trận đồ còn thoang thoảng mùi mực tàu, ánh nắng vẫn chói chang như thế. Trong nửa canh giờ này, không có điều gì thay đổi, chỉ có Dung Lạc Vân đã đi rồi.

Nghe hắn nói hết, y lùi hai bước quay người lại, bỏ đi.

Hoắc Lâm Phong ngồi trên ngưỡng cửa, quát: “Đỗ Tranh, bưng trà tới đây.”

Cổ họng hắn ê ẩm, chắc là vì đã nói quá nhiều, sự thật đã giấu kín, chuyện xưa còn tồn đọng, đều đã được phơi bày cả gốc lẫn ngọn. Năm đó trời trong xanh hay âm u, thánh chỉ mật ban xuống gấp gáp như thế nào, bao nhiêu cận vệ tới bắt người, đến cả Đường Trinh mặc áo màu gì, Đường phu nhân cài trâm ngọc kiểu nào, cũng được kể rất rõ ràng.

Không có câu nào là không tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức khiến người ta không thể không tin.

Nước trà được bưng tới, hắn nhận lấy dốc vào miệng, uống không còn một giọt. Đỗ Tranh ngồi xổm bên cạnh, nói: “Thiếu gia, đồ có thể ăn bậy, nhưng những câu bông đùa thì không thể nói bậy được đâu.”

Hoắc Lâm Phong quay phắt mặt lại: “Trông ta giống đang đùa lắm à?” Đổ tội lên đầu cha ruột của mình, tổn thương trái tim người mình yêu nhất, ai lại lấy chuyện này ra đùa?

Đỗ Tranh lộ vẻ ưu sầu: “Nhưng Dung Lạc Vân rõ ràng là không biết, sao thiếu gia cứ phải nói ra làm gì?”

Hoắc Lâm Phong lập tức cáu giận, đập vỡ ấm trà: “Cha ta đã giết cha mẹ người ta, trường kiếm kề cổ, mất hai mạng người!”

Hắn nắm lấy cổ áo Đỗ Tranh: “Sống bình yên mười bảy năm đã là may mắn rồi, bây giờ chỉ vì ham muốn cá nhân của ta, rõ ràng biết chân tướng nhưng vẫn cố giấu ư? Nếu ta làm như vậy thì có khác gì súc sinh?!”

Đỗ Tranh sợ hãi run cầm cập: “Nhưng mà… nhưng lỡ y đến báo thù thì phải làm sao…”

Hoắc Lâm Phong buông tay ra: “Vậy thì càng tốt!”

“Em ấy không thích con trai kẻ thù đã giết cha mình, ta chịu, từ nay về sau em ấy cắt đứt với ta, ta cũng chịu, em ấy xách kiếm đến báo thù, nợ cha con trả, ta sẽ đền mạng!”

Đỗ Tranh ngã phịch xuống đất, bật khóc, nước mắt chảy rưng rức.

Hoắc Lâm Phong lảo đảo vịn khung cửa đứng dậy. Trong sân tràn ngập ánh nắng, nhưng nhìn lại chỉ cảm thấy lạnh băng, giống như ánh mắt của Dung Lạc Vân trước khi bỏ đi.

Người kia không nói một chữ nào, chỉ lùi lại hai bước như đang chạy trốn, cuối cùng lẳng lặng bỏ đi.

Giọng hắn khàn đặc: “Khóc đi, thay ta khóc một trận thật đau thương.”

Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia, còn có thể vãn hồi không?”

Vãn hồi ư? Lại dùng những lời dỗ dành, hứa hẹn hết lần này tới lần khác ư? Suốt đêm không ngủ chạy tới Bất Phàm Cung, sống chết quấn lấy cầu xin tha thứ ư?

Hoắc Lâm Phong cười bất đắc dĩ: “Ta không có mặt mũi làm chuyện đó.”

Hắn thu dọn các quân cờ, dẹp giấy mực, trong viện sạch sẽ đến mức như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lúc này mặt trời ngả về tây, cuối cùng cũng đến hoàng hôn rồi.

Bên Trường Hà, ngoài Triều Mộ Lâu nườm nượp người xe, trước khi màn đêm buông xuống chính là lúc kéo khách. Các quần thoa cười hớn hở, nhác thấy bóng dáng quen thuộc lập tức thân mật đón tiếp chào hỏi.

Mặt Dung Lạc Vân lại chẳng hề có cảm xúc gì, một mình bước vào trong lâu, rồi tự tìm một chỗ trống. Y ngồi thẫn thờ ở đó, tiếng ồn ào xung quanh chẳng lọt được vào tai y, màn ca vũ trên đài cũng chẳng lọt vào mắt y.

Thanh quán đi ngang chào hỏi y, người đẹp đi ngang nháy mắt yểu điệu với y, nha hoàn rót trà, đầy tớ bày thức ăn, không ai có thể phá vỡ được nét thẫn thờ trên mặt lúc này. Mãi cho đến Dung Đoan Vũ xách váy đi tới, bàn tay thon thả vuốt sau gáy y, y mới chịu nhúc nhích.

Dung Lạc Vân khẽ nói: “Tỷ tỷ, đệ muốn uống rượu.”

Dung Đoan Vũ đích thân mang một bầu tới, rót đầy một chung. Dung Lạc Vân ngửa cổ uống cạn, rượu trắng cay nồng thiêu đốt từ cổ họng đến dạ dày. Y đoạt lấy bầu rượu tự rót tự uống, chung thứ hai, chung thứ ba… uống hết sạch một bầu.

“Thêm một bình nữa.” Y nói.

Dung Đoan Vũ nhìn ra được tâm trạng y: “Hôm nay đệ sao vậy?”

Dung Lạc Vân quát như nổi đóa: “Thêm một bình nữa!” Đợi rượu được mang tới, y dốc cả bình, uống một hơi cạn sạch. “Tỷ tỷ.” Y thấp giọng hỏi, “Tỷ có nhớ cha mẹ không?”

Dung Đoan Vũ giật mình, hiểu lầm Dung Lạc Vân là vì nhớ cha mẹ nên mới uống. Cô bị lôi lại chuyện đau lòng, nhưng trước mặt đông người lại không thể nói ra, chỉ đành vỗ vai Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân cười khổ một tiếng, sau khi nụ cười tan biến, y nói: “Triều Mộ Lâu chỉ có bầu rượu thôi à? Mang một vò rượu lên đây cho ta.”

Vò rượu vừa được mang lên, y xách nó phi người nhảy lên, nhẹ nhàng đáp trên lan can lầu hai. Ngả người dựa cột, đã ngà ngà say, nâng vò rượu dốc vào miệng.

Y uống hết một vò, từ hơi say biến thành say ngây ngất, hai mắt nhắm lại liền nổ đom đóm.

Trong đống đom đóm đó, một bóng hình như ẩn như hiện, là Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong xuất hiện làm gì? Lại muốn bịa đặt chuyện gì với mình hay sao? Đã bịa ra một màn huyết hải thâm cừu còn chưa đủ hay sao?

Dung Lạc Vân mở hé mắt, trong đầu mờ mịt nước mắt, hóa thành một giọt lệ, lảo đảo đọng ở mí mắt. “Cha, mẹ.” Y giống như đang nói mê vậy, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, “Hắn đang gạt con có phải vậy không?”

Mười bảy năm nay, y chưa từng hoài nghi cái chết của cha mẹ, bây giờ lại nói với y hung thủ là một người khác?

Định Bắc Hầu… Hoắc Chiêu… người giết cha mẹ y sao lại có thể là phụ thân của Hoắc Lâm Phong chứ?!

Dung Lạc Vân dựa vào lan can đứng dậy, chếnh choáng đi dọc theo hành lang, đoạt lấy bình rượu, cướp lấy vò rượu, vừa đi vừa uống. Đi đến cầu thang, y bước xuống bậc, dừng lại ở một góc không người.

Y ngẩng mặt nhìn lên: “Lần này huynh phải cẩn thận một chút, đừng đụng phải ta.”

Uống rượu ừng ực trên bậc thang, y lẩm bẩm: “Nếu còn cố ý làm rơi khăn tay, ta nhặt được chắc chắn sẽ không trả nữa đâu.”

Dung Lạc Vân tự biên tự diễn, nói hai câu lại uống mấy hớp rượu, uống hết rồi thì ôm vò rượu thẫn thờ. Y đã say bí tỉ rồi, cuối cùng nhắm mắt gục đầu vào vò rượu ngủ mất.

Chừng đến giờ Dần, y được người ta dìu về phòng thượng hạng ở lầu bốn, người mềm oặt như một đống bùn nhão.

Ngủ một giấc đến trưa hôm sau, khi Dung Lạc Vân tỉnh lại đầu vẫn còn nhức, tâm trạng vẫn chưa tỉnh táo. Kẽo kẹt một tiếng, Dung Đoan Vũ bưng canh giải rượu tiến vào, dừng ở trước giường nhìn xuống y.

Y nằm yên bất động, mơ mơ màng màng gọi “Tỷ tỷ”.

Dung Đoan Vũ ngồi xuống: “Say đến mức này, dọa tỷ sợ chết mất.” Dung Đoan Vũ khuấy canh, nhẹ nhàng trách cứ, “Chưa từng thấy đệ như thế này bao giờ, có chuyện gì mà buồn bã đến nỗi phải biến mình thành ra nhếch nhác như vậy.”

Dung Lạc Vân vẫn chưa hết say: “Tỷ, tỷ có nhớ cha mẹ không?”

Lại là câu hỏi này, Dung Đoan Vũ lắc đầu: “Không nhớ. Nếu cứ nhớ suốt ngày thì làm sao mà sống được.” Cô nhìn về phía Dung Lạc Vân, đoán, “Đệ lại buồn phiền vì chuyện báo thù à?”

Dung Lạc Vân phản ứng rất quyết liệt, lập tức ngồi dậy, hất đổ bát canh giải rượu kia. “Đúng vậy, đệ đang buồn phiền chuyện báo thù đấy.” Y nắm lấy vai Dung Đoan Vũ, giọng điệu như phát điên, “Tỷ tỷ, tỷ có biết không? Hóa ra hung thủ giết cha mẹ là một người khác.”

Dung Đoan Vũ giằng ra đứng dậy: “Đệ say rồi, ta đi nấu bát canh khác.”

Dung Đoan Vũ định bước ra ngoài, Dung Lạc Vân quay đầu nhìn theo, nói: “Là Hoắc Chiêu giết.” Chỉ một câu này thôi, Dung Đoan Vũ đã lập tức quay đầu lại, hoảng hốt nhìn y.

Y bỗng nở nụ cười: “Chính miệng Hoắc Lâm Phong thừa nhận, là Hoắc Chiêu giết đó!”

Dung Lạc Vân trần thuật lại sự tình, vì còn men say nên miệng mồm không rõ ràng, nói lộn xà lộn xộn. Tất cả đều là những lời Hoắc Lâm Phong kể hôm qua, y vốn cho rằng uống say rồi thì có thể quên đi, nhưng không ngờ lại nhớ rõ ràng đến thế.

“Tỷ tỷ, đệ bất hiếu.” Y chợt nghẹn ngào, “Đệ có lỗi với cha mẹ.”

Dung Đoan Vũ vội nói: “Liên quan gì đến đệ?”

Dung Lạc Vân nói: “Từ lâu… Đệ đã thích Hoắc Lâm Phong mất rồi.”

Sự ngạc nhiên vẫn chưa tiêu tan, nhưng huyết sắc trên mặt Dung Đoan Vũ đã không còn, mấp máy môi, cô sợ đến nỗi không thể nói được gì. “Thích” là ý gì? Là loại “thích” nào?!

Dung Lạc Vân cúi gằm, tinh thần như loạn trí, trong miệng cứ thì thầm không biết đang nói cái gì. Y đã chịu một kích thích kinh thiên động địa, khi đó điềm tĩnh trầm lặng, hốc mấy vò rượu, nói ra vài lời, bây giờ đã phát tác ra rồi.

Y bước xuống giường, đi đến bên sạp đẩy cửa sổ ra.

Y muốn đi ra bờ sông, nên dứt khoát phi thân nhảy xuống.

Dung Đoan Vũ thét lên một tiếng, bên ngoài Triều Mộ Lâu lập tức náo loạn.

Chừng nửa nén hương sau, một tên thị vệ thúc ngựa vào quân doanh, chạy thẳng vào doanh trướng của tướng quân.

Hoắc Lâm Phong đang đứng trước sa bàn đồ (), trước giờ đều là thượng cấp đợi thuộc hạ tới bẩm báo, hắn lại sốt ruột không thể chờ đợi nổi, giương mắt lên liền hỏi: “Dung Lạc Vân về Bất Phàm Cung chưa?”

() sa bàn đồ: là bản đồ được dựng bằng cát

Thị vệ chắp tay thành quyền: “Y… nhảy lầu rồi.”

“Cái gì?!” Hoắc Lâm Phong suýt nữa là rút kiếm ra, “Nói cho rõ ràng!”

Thị vệ liền tâu: “Tối qua Dung Lạc Vân không về, đến trưa mới xuất hiện, ai ngờ đâu y lại nhảy từ trên Triều Mộ Lâu xuống.” Thấy tướng quân sắp sửa ăn thịt mình rồi, gã lùi lại nửa bước bổ sung, “Y không phải muốn tự tử, mà giống như đang phát điên hơn, sau khi nhảy xuống thì chạy ra bờ sông, ngâm mình ở giữa sông nói chuyện một mình.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Y có bị thương không?!”

Thị vệ đáp: “Vì đi chân trần nên hai chân chỉ bị trầy xước một ít.”

Hoắc Lâm Phong đau lòng đến mức đi tới đi lui, trong đầu toàn là cảnh tượng thị vệ miêu tả. Một người lạnh lùng kiêu ngạo, nay lại say khướt đến điên dại, ban ngày ban mặt từ trên lầu nhảy xuống, đi chân trần chạy đến bờ sông, những bà thím giặt quần áo bên sông, những ông lão chèo thuyền sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ về em ấy như thế nào đây?

Hắn không nhịn được lại nghĩ lung tung, ra lệnh: “Đến Bất Phàm Cung tìm Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương, bảo bọn họ mau chóng đến đón Dung Lạc Vân về.”

Thị vệ nghe lệnh đi xử lý, vừa ra khỏi doanh trướng liền đụng phải Đỗ Tranh. Đỗ Tranh xách hộp lớn hộp nhỏ tiến vào, liếc nhìn sắc mặt chủ tử, lặng lẽ đặt đồ xuống bàn.

Hoắc Lâm Phong đang phiền não: “Ngươi tới làm gì, cút về đi.”

Đỗ Tranh nói: “Chắc thiếu gia chưa dùng bữa nên tôi đem ít đồ ăn tới.” Cậu mở tráp ra, bên cạnh còn có một hộp gấm, “Tranh đã được bồi xong rồi, nên tiện thể đem tới.”

Tim Hoắc Lâm Phong quặn thắt, bước tới bên bàn thì mũi ngập tràn chua xót, gỡ hộp gấm ra, nâng cuộn tranh lên, sau khi mở ra chính là bức họa mà hắn và Dung Lạc Vân cùng nhau hoàn thành. Bức họa này là do hắn gạt Dung Lạc Vân mà có, khi vẽ hắn đã dự liệu được thời khắc này rồi, nên muốn lưu lại kỉ niệm cho mình.

Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia còn nhớ thương sao không đích thân đến nhìn y đi?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Bây giờ em ấy đang phát điên, nếu ta xuất hiện thì sẽ bức chết em ấy mất.”

Dung Lạc Vân đã nói, từng muốn sau khi báo thù xong sẽ quy y cửa phật, chứng tỏ y vẫn luôn sống để báo thù. Ai ngờ lại gặp được Hoắc Lâm Phong, bị chọc ghẹo, động lòng, đổi tính hướng, quy y cửa phật chuyển thành cùng hắn cởi giáp về quê.

Càng không thể ngờ là, người mà y thích lại chính là con trai của kẻ thù.

Không ai biết được đây là tình duyên hay nghiệt duyên, chỉ sợ trầm tư một lúc thôi là đã xé tim xé ruột. Tay Hoắc Lâm Phong siết chặt cuộn tranh, đi ra khỏi trướng, đi thẳng đến cổng quân doanh.

Hắn cứ đứng như trời trồng ở đó.

Mãi lâu sau, một chiếc xe ngựa lắc lư chạy qua, trông rất quen mắt.

Khi xe tới gần hơn chút nữa, hắn thấy rõ người đang cưỡi xe là Điêu Ngọc Lương, vậy người trong buồng xe… là Dung Lạc Vân sao?

Hoắc Lâm Phong tiến đến hai bước, nhìn chăm chú vào buồng xe, càng tới càng gần, xe ngựa sắp đi ngang qua quân doanh rồi, Điêu Ngọc Lương thậm chí còn phất tay với hắn. Hắn nhìn chòng chọc cửa sổ hé mở, có lời muốn hỏi lại chẳng dám lên tiếng, làm như bữa trưa đã bỏ lỡ đã nuốt xuống rồi.

Vào đúng lúc này, một cơn gió thổi cửa sổ mở toang cánh.

Chiếc xe chạy ngang trước mặt, y thoáng thấy gương mặt người kia.

Khi yêu thương nhất đã nói “Ta sẽ giết huynh”, lúc này khi cần phải nói “Ta sẽ giết huynh” nhất, Dung Lạc Vân lại ngồi trong xe lặng thinh. Chỉ nhìn hắn với nét mặt căm hận, nhưng nước mắt thì cứ mãi rơi.

Hoắc Lâm Phong đưa mắt nhìn xe ngựa lướt qua, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Bọn họ, cứ như vậy mà kết thúc rồi sao?

Hay là thù hận khó bỏ… đến chết mới thôi.

Tác giả:

Lúc Tiểu Dung hô “thêm một bình nữa” nghe cứ như được trúng thưởng vậy

Truyện Chữ Hay