Màn đêm buông xuống, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa ra ngoài, chạy về phía Trường Hà. Dung Lạc Vân ngồi trong buồng xe, chuẩn bị một bao giấy dầu đã gấp sẵn, còn có mấy cây nến đã cắt ngắn.
Xe lắc lư chạy đến bên sông, có lẽ trời hơi lạnh nên xung quanh khá quạnh quẽ. “Hu!” Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng xe, chui vào trong buồng xe thắp đèn lồng, rầu đến mức nhíu mày. Hắn nói: “Không để cho nha hoàn giúp, cứ đòi tự cắt.”
Dung Lạc Vân cúi đầu gấp giấy: “Đích thân cắt mới thành tâm chứ, không thì cha mẹ ở trên trời sẽ mắng ta.”
Hoắc Lâm Phong lẩm bẩm: “Đệ đệ của em không mắng em à?”
Dung Lạc Vân cũng nói thầm: “Trẻ con ba tuổi còn biết mắng người, đánh giá cao em ấy quá rồi.” Giọng điệu rất vô tư, nhưng trong mắt nhấp nháy nỗi buồn. Gấp xong một chiếc thuyền, y liền hất hàm sai khiến: “Huynh ngồi thừ ra đấy làm gì, gấp giúp ta đi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Người khác gấp không phải sẽ làm giảm bớt thành tâm của em à?” Cầm một tờ giấy lên, vụng về gấp xiên gấp xẹo. Dung Lạc Vân im lặng một lúc, sau đó mới lẩm bẩm như đang nói mớ: “Huynh là con rể mà… sao tính là người khác được chứ.”
Con rể Hoắc nghe xong lâng lâng, vốn đang gấp thuyền, không biết hồ đồ thế nào lại thành gấp hạc.
Hai người cứ vừa nói vừa gấp như thế, đến giờ Sửu mới gấp xong ba mươi chiếc. Bước chậm ra bên hồ, Hoắc Lâm Phong xách đèn, Dung Lạc Vân ôm bao giấy, tìm được một chỗ để thả.
Y ngồi phịch xuống đất, đốt ba ngọn nến.
Dung Lạc Vân cầm chắc hai tay, con ngươi lấp lánh ánh nến, mắt cũng bị khói làm cho chảy nước. “Cha, mẹ, tiểu đệ.” Y gọi, đồng thời cúi người duỗi tay, thả thuyền vào nước.
Thuyền lắc lư thuận theo dòng nước trôi đi xa.
Dung Lạc Vân vui mừng nói: “Đây là đèn cầu hồn, có thể đem theo những lời con muốn nói.” Y mỉm cười, “Con và tỷ tỷ đã lớn lên rất bình an, tình cảm của tụi con rất hòa thuận, chỉ khi con làm hư trâm cài tóc của tỷ ấy thì tỷ ấy mới mắng con thôi.”
“Mạng con lớn, trước tiên là được ân công cứu giúp, khốn khó mấy tháng lại gặp được sư phụ. Sư phụ đối xử với con cực kỳ tốt, chỉ là gần đây đã đánh con, trách con luyện công không đàng hoàng.”
“Con còn quen được một đám huynh đệ giang hồ, trong số đó có một người tên Lục Chuẩn. Tiểu đệ à, nếu đệ còn tại thế, bây giờ chắc đã lớn bằng đệ ấy rồi.”
“Biệt uyển của con có trồng cây ngân hạnh, mỗi khi nhìn thấy nó là con lại nhớ tới hồi còn nhỏ ở trong phủ. Mẹ đánh đàn dưới tán cây, cha thì đọc sách ở bên cạnh, tỷ tỷ thích chưng diện thường sơn móng tay đỏ chót.”
Mặt hồ thổi tới một cơn gió lạnh, Dung Lạc Vân run người, lập tức oán giận với người thân.
“Trên trời có bốn mùa không? Mấy ngày nay ở phàm trần mưa nhiều lắm, vừa ướt vừa lạnh, cũng may ở Giang Nam nhiều năm con đã quen rồi.” Y dừng lại một thoáng, chợt trở nên ngập ngừng, “… Không biết khí hậu ở Tái Bắc thế nào, sau này con sẽ tới xem thử.”
Hoắc Lâm Phong khẽ cười, trở tay chỉ chỉ vào mình.
Dung Lạc Vân nói: “Cha ơi, con nhớ cha từng nói, trong số các bá quan trong triều, cha chỉ kính nể duy nhất Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu.” Y lại dừng lại một chốc, rồi càng ấp úng hơn, “Con và con trai thứ của Định Bắc Hầu là Hoắc Lâm Phong… đã quen biết nhau, yêu thích nhau, và trở thành tri kỷ. Cùng nhau trải qua bước ngoặt sinh tử, cùng tiến cùng lùi, bây giờ đã phát triển thành… đoạn tụ.”
Hoắc Lâm Phong suýt nữa đâm đầu xuống sông! Hắn vội bịt miệng Dung Lạc Vân lại, nghiến răng nói: “Hiếu thuận chút đi, để bá phụ bá mẫu trên trời yên nghỉ đi được không?”
Dung Lạc Vân gật đầu, nhưng mà lời đã nói ra thì như bát nước hất đi, không thể hốt lại được nữa đâu. Y liền chuyển chủ đề: “Tóm lại là con ăn đủ no, mặc đủ ấm, cơ thể khỏe mạnh, đã đủ tám thước rồi. Ngày thường thích đọc sách, dàn trận, trừ gian diệt ác, không hề có sở thích bất lương nào.”
Đoạn tụ mà đã mở miệng thì không dừng được.
“Cha, mẹ, tiểu đệ, con và tỷ tỷ mai danh ẩn tích, mười bảy năm nay không dám lập bài vị thờ cúng, mong cả nhà đừng giận.” Y rút lại nụ cười, giọng nói dần trở nên âm vang, “Đợi sau khi con báo được thù, con sẽ đem đầu Trần Nhược Ngâm đến bái tế mọi người, nói được làm được.”
“Xin hãy phù hộ cho chúng con.” Dung Lạc Vân vừa nói vừa thả chiếc thuyền cuối cùng.
Mặt hồ sáng lấp lánh như trời sao, ba mươi chiếc đèn cầu hồn trôi về phương xa, quang cảnh trông rất rực rỡ. Dung Lạc Vân đứng dậy, vẫy tay thật mạnh về phía những đốm sáng ấy, ngấn lệ chực trào trong mắt cuối cùng cũng kết thành nước mắt.
Y ôm lấy Hoắc Lâm Phong, gào khóc trong màn đêm tăm tối.
Song thân huynh đệ, huyết hải thâm cừu, những áp lực tích tụ hàng ngày đều tuôn trào trong hôm nay. Y giàn giụa nước mắt, cọ loạn xạ trên bả vai Hoắc Lâm Phong.
Những chiếc thuyền nhỏ càng trôi càng xa, giống như trôi đến chân trời, dung hợp với những vì tinh tú trên bầu trời đêm. Dung Lạc Vân mới nãy còn gào khóc trong đau khổ, khóc đủ rồi, bây giờ lại toét miệng cười.
Y nhìn về phía Triều Mộ Lâu: “Ta đi nói với tỷ tỷ một tiếng.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Thả đèn không gọi tỷ ấy, có bị mắng không?”
Dung Lạc Vân nghĩ một hồi, quyết định hôm khác rồi nói.
Hai người cưỡi xe ngựa về phủ tướng quân, ngoại trừ thị vệ tuần tra thì cả phủ đều đã yên giấc. Về đến chủ uyển, nô bộc còn có giường có gối, mà Đỗ quản gia lại ngồi xếp bằng ở trước cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đỗ Tranh tỉnh giấc, theo hai vị chủ tử đi vào trong phòng. Tẩm y đã chuẩn bị sẵn, giường cũng đã trải xong, cậu xắn tay áo đi đun nước, hỏi: “Ai tắm trước đây?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tắm chung.”
Dung Lạc Vân hoảng hốt: “Đừng có nói bừa!”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Em cũng đã nói với cha mẹ là cùng ta làm đoạn tụ rồi, chúng ta tắm chung để chúc mừng đi.”
Không nhắc còn được, nhắc tới liền lo lắng, Dung Lạc Vân sợ buổi đêm cha mẹ sẽ báo mộng. Tuy rằng lòng bất an nhưng dạ dày không hề chối bỏ, thẹn thùng cúi gằm mặt ăn hai bát canh tôm.
Đợi nước đun xong, Hoắc Lâm Phong đẩy y vào tiểu thất tắm rửa, cởi xiêm y cho nhau, da kề da thịt liền thịt ngồi vào trong thùng. Y ngồi sấp trên mép thùng, nhìn chằm chằm ảnh kỵ xạ trên bình phong, đếm xem trong đó có bao nhiêu con thú.
Phía sau là con thú hung mãnh nhất, đang thoa sáp thơm cho y.
Thoa từ vai đến eo, ngón tay chai sạn chui vào trong hõm eo y.
Dung Lạc Vân mềm nhũn cả người, môi tì vào cánh tay không phát ra tiếng, nhưng những tiếng rên hừ hừ vụn vặt lại phát ra từ trong khoang mũi. Hơi nước mù mịt, y không nhìn rõ con hổ trong bức họa nữa, tiếng nước róc rách vang lên, y cũng không nghe được đối phương gọi mình.
Y đã khóc bên bờ sông, lúc này lại khóc nữa, mãi không dứt.
Chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt đáng thương nhìn Hoắc Lâm Phong, muốn tranh thủ đòi sự thương hại. Nhưng con dã thú kia lại tai ngơ mắt điếc, chỉ lo học theo trận mưa rền gió dữ hôm trước, sau đó cúi người hôn y.
Dung Lạc Vân không vịn nổi mép thùng nữa, dần dần trượt xuống, khi sắp sửa ngã xuống nước thì được vớt lên. Y tựa vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, ánh mắt mất tiêu cự, dần dần mất đi ý thức.
Công cuộc tắm rửa này giày vò đến nửa đêm, thùng nước loạn cào cào.
Hoắc Lâm Phong bế Dung Lạc Vân về phòng ngủ, lên giường hạ rèm xuống, dán một phiến lá bạc hà lên nhân trung của đối phương. Không lâu sau, Dung Lạc Vân tỉnh lại, mơ màng nhìn rèm che.
“Thấy thế nào rồi?”
Dung Lạc Vân hít một hơi: “Lạnh quá, huynh biến ta từ hạ thành đông rồi…”
Hoắc Lâm Phong cười giễu: “Vậy ta phải uống thuốc bổ lần nữa mới được.” Nghiêng người cúi đầu, dùng môi gậm lấy lá bạc hà. Dung Lạc Vân lại ngửa cổ lên đón nhận, tưởng là hắn muốn hôn môi mình, vậy nên chỉ đành “cung kính không bằng tuân lệnh”.
Triền miên trên giường như thế rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Lâm Phong vuốt lưng Dung Lạc Vân, đợi đến khi hô hấp của y đều dặn mới đặt người nằm thẳng. Hắn đứng dậy rời khỏi giường, khoác áo ra khỏi phòng, một mình đến thư phòng.
Giữa án thư đặt lá thư hồi âm của Thẩm Châu, gửi đến lúc chập tối.
Hoắc Lâm Phong ngồi trên ghế, sau một hồi trầm lắng mới xé bỏ bao thư. Cúi đầu đọc chữ, hắn bỏ qua những thứ linh tinh, chỉ chăm chăm tìm kiếm câu trả lời của Thẩm Châu. Lần trước hắn đã hỏi, hà cớ gì lại nhớ thương tỷ đệ Dung thị, chẳng lẽ đã ái mộ Đoan Vũ cô nương rồi sao.
Trong thư trả lời —— Mong tướng quân đừng cười chê, tại hạ từng có một vị bằng hữu thanh mai trúc mã, tướng mạo tương đối giống với Đoan Vũ cô nương. Đáng tiếc giai nhân bạc mệnh, tôi chỉ biết dùng hành vi tiểu nhân, mượn người bên ngoài để phó thác an ủi.
Hoắc Lâm Phong đọc xong nhíu mày, lặng lẽ nhìn vào hư không.
Thẩm Vấn Đạo và Đường Trinh có quan hệ thân thiết, thanh mai của Thẩm Châu, giai nhân bạc mệnh, tám phần là chỉ con gái của Đường Trinh. Dung Đoan Vũ có tướng mạo gần giống, thêm cả Dung Lạc Vân, còn có tiểu đệ đã khuất, trùng hợp cũng là ba người con.
Mà nghe đồn rằng khi con của Đường Trinh qua đời, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới ba tuổi.
Tính theo thời gian, cũng vừa đúng là mười bảy năm trước.
Bị Trần Nhược Ngâm mưu hại, tru di toàn tộc, phụ thân của Dung Lạc Vân và Đường Trinh có cùng cảnh ngộ.
Kỳ môn chi thuật, không phải là do sư phụ dạy, đến nay vẫn còn mơ hồ lẩn tránh. Mà trùng hợp nhất là, tất cả các trận pháp đều giống y đúc trong “Nghiệt Kính”, không hề có khác biệt gì.
Tính toán tỉ mỉ, chuyện nào cũng trùng hợp, lần theo dấu tích là có thể truy ra.
Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt, giống như nuốt xuống một ngụm nước đắng chát. Dù không muốn nhưng hắn chỉ có thể kết luận, chính là con của Đường Trinh vẫn còn sống.
Dung Lạc Vân và Dung Đoan Vũ.
Một cặp tỷ đệ thiên kim, một người lưu lạc chốn phong trần, một người lăn lộn trong bụi cỏ.
Hoắc Lâm Phong tê liệt trên ghế, những rối rắm đều được gỡ ra, trong chốc lát đã rối thành bùi nhùi. Kẹt trong ngực, nghẹn trong họng, giống như mười bảy năm sau, vào thời khắc này, bảo nhà họ Hoắc của hắn đền mạng!
… Hoắc Chiêu đã giết Đường Trinh.
Nhưng điều duy nhất hắn nghĩ không thông là cha hắn giết chết Đường Trinh, vì sao Dung Lạc Vân hoàn toàn không biết? Ban đầu, hắn dựa vào điều này cho rằng Dung Lạc Vân và Đường Trinh không có liên can, sau khi xác thực bằng mọi cách hắn mới hiểu, hóa ra Dung Lạc Vân hoàn toàn không biết!
Đó là một bí mật kinh hoàng, liên lụy đến hoàng tử, tội danh là mưu phản.
Người ở trong triều biết được chuyện năm đó, lại vẫn luôn liên lạc với Dung Lạc Vân, tuyệt đối biết được chân tướng. Vì thế khả năng duy nhất chính là người đó cố ý giấu diếm.
Cố ý giấu đi một phần sự thật, vì sao phải làm như thế?
Cố ý không để Dung Lạc Vân biết Đường Trinh chết ở đâu, chết dưới tay ai, tại vì sao?!
Hoắc Lâm Phong ngồi mãi đến tận sáng, nghe thấy bên ngoài có tiếng quét dọn mới hoàn hồn, hắn đứng dậy đi ra ngoài, bức thư kia đã bị vò nát vứt ở dưới đất. Ra khỏi thư phòng, về lại phòng ngủ, hai chân nặng nề như đeo chì.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bóng người ở phía sau rèm sa khẽ động đậy.
Dung Lạc Vân nằm sấp trên gối, cựa quậy một chút rồi mở mắt. Bên cạnh trống trơn, lạnh ngắt, y hồ nghi ngồi dậy, lại thấy Hoắc Lâm Phong đứng ở trong phòng. Y hỏi: “Sao huynh lại đứng ở đó?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Ta nhớ lại một vài chuyện.”
Dung Lạc Vân vén rèm lên: “Chuyện gì?”
Tất cả dường như đều trở nên chậm rãi, Hoắc Lâm Phong chầm chậm nắm lấy quyền, chầm chậm bước đến bên giường, lại chầm chậm sắp xếp từ ngữ. cuối cùng, hắn khàn giọng nói: “Ta đang nghĩ, người ở trong triều liên lạc với em là ai.”
Sắc mặt Dung Lạc Vân thay đổi, định gạt sang chuyện khác, nhưng trông đối phương có vẻ nghiêm túc lạ thường.
Hoắc Lâm Phong nói: “Đối phương có thể tìm được em, chứng tỏ biết được thân phận của em, em hợp tác với đối phương, chứng tỏ hắn ta sẽ không gây nguy hiểm cho em và tỷ tỷ của em. Cả hai có ngọn nguồn, cũng có lòng tin.”
“Trừ chuyện này ra, cả hai còn có kẻ địch chung, chính là Trần Nhược Ngâm. Trần Nhược Ngâm hại chết phụ thân em, có huyết hải thâm cừu với em, và có đả kích trầm trọng với người đó. Trụ cột lòng tin lớn của hai người chính là đồng bệnh tương liên, cùng chung mục đích.”
“Nhưng em từng nói, em không phải tay chân của hắn, hai người là vì có nhu cầu riêng. ‘Nhu cầu riêng’ chứng tỏ thứ mà hai bên cần không giống nhau, cho nên ngoại trừ đối phó với Trần Nhược Ngâm thì hắn còn có mục đích khác.”
“Trong triều đình luôn luôn tồn tại kéo bè kết phái, nếu Trần Nhược Ngâm ngã xuống thì bè phái của hắn sẽ kết giao với người mới. Cho nên mục tiêu của người đó không phải ở các quan viên mà chính là vị Thái tử mà Trần Nhược Ngâm đang phò trợ.”
Nói hết một hơi, Hoắc Lâm Phong vươn tay ra cúi người ôm lấy Dung Lạc Vân.
“Ta từng bắt bồ câu của em, trong giấy viết là ‘Hổ bệnh chưa lành’, hổ là chỉ ta. Nếu ta đoán không sai, từ khi ta được điều nhiệm tới đây, người đó đã nhiều lần chỉ thị em đối phó với ta như thế nào.”
Dung Lạc Vân vội nói: “Không có, không phải muốn đối phó với huynh đâu!”
Hoắc Lâm Phong vẫn giữ tư thế ôm này, nói: “Vậy ta đoán đúng rồi, không đối phó ta, chắc hẳn là muốn kéo ta làm đồng minh.”
Dung Lạc Vân giật mình, lặng lẽ gật gật đầu.
Hoắc Lâm Phong rốt cuộc cũng nghĩ ra rồi, đối phương giấu sự thật Hoắc Chiêu giết Đường Trinh là vì ban đầu đã muốn lôi kéo Hoắc gia. Dung Lạc Vân là cánh tay trái, Hoắc gia là cánh tay phải, đối phương đều muốn cả hai, cho nên đều không muốn kết thù với ai.
Hắn hỏi: “Là Tam hoàng tử, đúng không?”
Hắn dừng lại một tiếng, giọng run rẩy: “Phụ thân em… là Thái phó Đường Trinh.”
Dung Lạc Vân nhào tới, ôm chầm lấy Hoắc Lâm Phong cọng rơm cứu mạng, vùi đầu vào eo Hoắc Lâm Phong. Y vẫn luôn giấu diếm, nhưng vất vả lắm mới gặp được người tâm giao, lại nhịn không được mà thổ lộ từng tí một.
Lộ tẩy rồi, tất thảy đều đã bị lộ rồi.
Y giải thích: “Không phải là ta không tin huynh, nhưng ta là hậu thế của tội thần, là người đáng lẽ năm đó phải chết. Tam hoàng tử muốn lôi kéo huynh, ta không quan tâm, cũng chưa trả lời.”
Y ngửa mặt lên, thê lương nói: “Bởi vì ta đã thích huynh rồi, ta không muốn liên lụy tới huynh.”
Nhưng y chỉ sợ mình đã liên lụy tới hắn rồi, giọng áy náy nói: “Ta xin lỗi.”
Hoắc Lâm Phong cúi xuống, cười khổ: “Người nên nói xin lỗi, là ta.”