Hoắc Loạn Giang Hồ

quyển 1 chương 51: quá đáng rồi đó dung à

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trầm Bích Điện luôn luôn thanh tịnh, tiếng động lúc này lại như rạch phá trời cao.

Bên ngoài điện vốn không có người, không biết ai đã bị tiếng thét thu hút trước, bám ngoài cửa điện nghe trộm. Một người rồi kéo thêm hai người, hai người lại kéo thêm một đôi nữa, không lâu sau đệ tử đã bu đầy ngoài điện.

Mọi người bấu víu chen chúc, dán sát lên cửa.

Sau một khoảng thời gian đủ ăn một cái bánh, Điêu Ngọc Lương cầm ô đi ngang qua, thấy thế vội vàng chạy tới. Cậu chiếm lấy một vị trí để rình trộm, vừa đứng vững thì đã nghe thấy một tiếng thét thê lương.

“Nhị ca?” Cậu hoảng sợ nói, “Nhị ca! Huynh sao thế!”

Không ai trả lời, cậu đang vò đầu bứt tai không biết làm sao, vừa quay đầu lại thì nhác thấy Lục Chuẩn.

Lục Chuẩn hết sức lòe loẹt, mặc một bộ y phục đỏ thẫm viền thêu kim tuyến. Đang nghênh ngang đón ánh ban mai đi cướp đường, đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa, đành quay về tay không, ngẩng đầu lên nhìn thấy Điêu Ngọc Lương đang phất tay với mình.

Vì thế mà Tam cung chủ, Tứ cung chủ và một đám đệ tử chen chúc nhau đứng dưới mái hiên. Mọi người đều tập trung tinh thần nghe động tĩnh bên trong, tiếng la đau, tiếng kêu rên, thi thoảng lẫn theo tiếng xin tha.

Cơn mưa lúc lớn lúc nhỏ, tiếng kêu trong điện khi cao khi thấp.

Bất thình lình, trên bầu trời kéo tới tiếng sấm rền, sau khi vang vọng thì trong phòng liền trở nên yên tĩnh. Mọi người im phăng phắc, nghe thấy mang máng một câu “Đi đi”, vì thế tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cửa điện, nghểnh cổ ngóng trông, y như là một bầy gà đói đang đợi được cho ăn.

Lát sau, cửa lớn hé ra một khe nhỏ, rồi từ từ mở toang.

Dung Lạc Vân đứng ở giữa cửa, tà váy phất phơ, tóc tai rối bời, ở bên thái dương còn có một mảng tím bầm. Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương vội vàng chạy tới dìu y, sợ hãi hỏi y thấy thế nào rồi.

“Không sao.” Y thều thào, “Đưa ta về Vô Danh Cư.”

Hai đùi run lẩy bẩy, Dung Lạc Vân chỉ có thể nhích đi, hơn nữa nhích một chút là dừng một bước thở hổn hển một hồi. Mất rất nhiều công sức mới tới ra khỏi hiên, theo tốc độ như thế này thì e là tới cuối tháng mới tới được Vô Danh Cư mất.

Lục Chuẩn nóng ruột, cúi người cõng Dung Lạc Vân lên, Điêu Ngọc Lương đi bên cạnh che ô. Hai người băng qua Mạc Thương Đài, bước vào con đường chính. Dung Lạc Vân nằm sấp trên bả vai cậu chàng, rũ mắt xuống khẽ thút thít.

Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, huynh khóc à?”

Dung Lạc Vân lắc đầu: “Nhị ca cảm động.”

Dung Lạc Vân nói: “Huynh đệ như thể tay chân, đúng là không hề lừa ta.” Đúng lúc đi ngang Túy Trầm Nhã Trúc, cửa đóng kín, Đoạn Hoài Khác ở bên trong bế quan. Lục Chuẩn dừng lại, thở phì phò nói: “Còn vị đại sư huynh này lại quá thanh tịnh.”

Mưa rả rích liên miên, giọng nói của mấy cậu nhóc vang lên sang sảng. Điêu Ngọc Lương dồn khí quát một tiếng: “Đoạn Hoài Khác! Nhị cung chủ bị cha huynh đánh chết rồi này!” Quát xong còn đạp một cú lên cửa.

Dung Lạc Vân buồn cười lắm, nhưng cười thì phế phủ sẽ nhói đau, chỉ đành cắn môi nhịn xuống. Sau đó đi ngang qua Thiên Cơ Đường, y nhìn vào vườn trúc, nụ cười cố gắng đè nén đã hoàn toàn tắt ngúm.

Y chợt bừng tỉnh, hiểu ra vì sao Hoắc Lâm Phong lại như vậy.

Bỗng nhiên ôm lấy y, bỗng nhiên bày tỏ cảm giác lo được lo mất không đầu không đuôi.

Ngẩn người một hồi mới phát hiện mưa gió đã ngừng, hóa ra đã đến Vô Danh Cư rồi. Dung Lạc Vân được đặt lên trên giường, chăn mềm đệm ấm, Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đều rất mệt, chia ra ngồi hai bên trái phải.

Ba người cùng nhìn vào rèm che, tiếng thở dài nối tiếp nhau.

Điêu Ngọc Lương phát sầu, rõ ràng đã ngủ đủ lâu rồi mà sao vẫn không thấy cao lên? Lục Chuẩn phiền muộn, mặc một bộ màu đỏ đại cát đại lợi thế mà lại mất hứng quay về.

Dung Lạc Vân thì càng khỏi phải nói, vẫn là vì yêu mà buồn.

Y nghĩ mãi không thông, vì sao Hoắc Lâm Phong lại giả vờ như không có gì?

Y đã từng nếm trải cảm giác bị lừa dối, nó khó chịu hơn cả nhức mỏi, khó đè nén hơn cả đau đớn.

Chẳng lẽ…

Đối phương đang cho y cơ hội, đợi y chủ động thừa nhận ư?

Dung Lạc Vân vùng vằng ngồi dậy, không cần biết có phải như vậy hay không, y cũng nên tỏ rõ thái độ. “Lão Tam, giúp ta thay y phục.” Y phân phó, “Lão Tứ, giúp ta chuẩn bị xe.”

Không lâu sau, mưa đã dần tạnh hẳn.

Dung Lạc Vân đau yếu cưỡi xe ngựa ra ngoài.

Trong phủ tướng quân, tiếng lật sách mất đi tiếng mưa bầu bạn, trông mới là cô độc làm sao. Hoắc Lâm Phong dựa vào đầu giường đọc quyển “Nghiệt Kính”, từ khi hồi phủ đến giờ vẫn chưa nhúc nhích gì, cũng không thèm lên tiếng.

Đỗ Tranh không dám hỏi, chỉ đành thỉnh thoảng bưng lên một đĩa điểm tâm, hoặc một bát sữa bò.

Chủ tử không ăn không uống, làm quản gia như cậu đây sốt ruột muốn chết, chỉ thiếu điều dâng một Dung Lạc Vân lên thôi. Cậu chợt bừng tỉnh, cầm cây chổi lông gà cố ý dọn dẹp quét tước, cả gan hỏi: “Thiếu gia gặp Dung Lạc Vân chưa?”

Tay lật sách liền khựng lại, Hoắc Lâm Phong chớp mắt mấy cái, chẳng thốt lên một chữ nào.

Đỗ Tranh ngạc nhiên, sáng sớm còn phấn khởi hào hứng lắm mà, vừa quay về đã như sống dở chết dở, chẳng lẽ đã bị bắt nạt rồi sao? Cậu đi đến bên giường, tận tình khuyên bảo: “Thiếu gia, nhất thời oan ức cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng giẫm lại vết xe đổ.”

Hoắc Lâm Phong ngước mắt lên, giống như là nghe thấy.

Đỗ Tranh ấp úng nói: “Những chiêu tàn nhẫn khác thiếu gia không nỡ, vậy làm lơ y mấy ngày thiếu gia vẫn làm được mà đúng không?”

Há chẳng phải lại lạt mềm buộc chặt nữa sao? Hoắc Lâm Phong thấy phiền, nói: “Ra ngoài.”

Đuổi người ta đi rồi, hắn cũng chẳng còn tâm trạng đọc sách, dứt khoát đóng lại đặt xuống. Hắn nằm xuống giường, đùa nghịch rèm che, đến nỗi mà những tua rua treo bên trên cũng tả tơi.

Lúc này có người tới gõ cửa, Hoắc Lâm Phong nổi nóng: “Cút!”

Thị vệ ngoài cửa giật cả mình: “Tướng quân… Dung Lạc Vân ở ngoài phủ cầu kiến.”

Hoắc Lâm Phong ngồi phắt dậy: “Vậy bẩm báo làm gì nữa? Mau cho vào đi!” Thị vệ vừa đi, hắn liền cất sách, sau đó nằm xuống giường lại.

Chỉ sợ không đủ tự nhiên, hắn còn buông lỏng vạt áo, lại sợ không đủ vô vị, hai mắt khép hờ, vẫn còn lo chưa đủ lạnh lùng, chân hắn còn rung rung giường.

Một người ngày thường rắn rỏi như cây tùng, lại bị tình yêu ép bức thành bộ dạng này đây.

Hoắc Lâm Phong bắt đầu chờ đợi, gió lạnh thổi qua lồng ngực, mí mắt cũng đã đánh nhau loạn xạ, bắp đùi cũng sắp trật gân luôn rồi… vậy mà Dung Lạc Vân vẫn chưa tới. Chẳng lẽ chê hắn không chủ động ra đón nên tức giận bỏ đi rồi sao?

Hắn lại đợi thêm một lúc nữa, hắn nhịn không được đi đến cửa sổ ngó quanh, trong sân chỉ có đám hạ nhân đang bận rộn làm việc. Hắn búng tay gọi Đỗ Tranh tới hỏi: “Người đâu rồi, sao còn chưa tới?”

Đỗ Tranh đi truyền lời xuống từng người, sau đó từng người truyền lại, Đỗ Tranh bẩm báo: “Hình như là bị thương rồi, mới lết tới được hoa viên nhỏ thôi.”

Ban sáng gặp mặt còn đang yên đang lành mà, sao giờ lại bị thương? Hoắc Lâm Phong ra khỏi phòng, rời khỏi uyển, sải bước ra ngoài, đi một hơi đến thẳng hoa viên nhỏ. Trước tiên dừng bước, sau đó định thần, hơi thở cũng ngưng đọng theo.

Dưới tán cây hải đường, Dung Lạc Vân mặc một thân màu đỏ, bên trên còn vương vài cánh hoa nhỏ.

Vừa nhìn thấy hắn, bước chân vốn chậm rãi chợt ngừng lại không tiến về phía trước, ẩn chứa chút hoảng hốt.

Hoắc Lâm Phong sải bước đi tới, vứt bỏ dáng vẻ phóng khoáng, đi đến trước mặt đối phương mới dừng lại, đâu còn dám bạo dạn nữa. “Mặc đồ như sắp thành thân vậy.” Vừa mở miệng thì chẳng còn biết lạnh lùng là cái chi nữa, “Muốn gả cho ta rồi sao?”

Dung Lạc Vân bối rối đến mức muốn tông đầu vào cây, nói: “Lão Tam nói mặc màu đỏ mới may mắn.”

Hoắc Lâm Phong liền hỏi: “Phủ tướng quân chạm đến vận rủi của em à, vì sao muốn may mắn?” Lời này vừa sắc bén vừa cay nghiệt, giương nanh múa vuốt che giấu vẻ uất ức.

Nhưng hắn chỉ chọc một câu vậy thôi, đề tài đã lập tức xoay chuyển: “Sao lại bị thương?”

Dung Lạc Vân đáp: “Luyện công phân tâm, sư phụ giáo huấn.”

Hoắc Lâm Phong có rất nhiều câu hỏi: “Khi phân tâm nghĩ đến chuyện gì?” Nghĩ xem lần sau phải lừa gạt hắn như thế nào, hay là nghĩ đến Cầm Long Trận, Hành Vân Lưu Thủy Trận? Hắn lặng lẽ oán thầm, mà Dung Lạc Vân lại khẽ nói: “… Nghĩ đến huynh.”

Đúng lúc này gió thổi tới, cánh hoa rơi, toàn là khung cảnh tàn phá lý trí con người.

Hoắc Lâm Phong cúi người giơ tay ra, bế ngang Dung Lạc Vân lên quay về chủ uyển, vô cùng bắt mắt. Nha hoàn trố mắt, đầy tớ cứng họng, thợ trồng hoa đang tưới nước cũng làm ướt cả giày vải.

Cũng may Dung Lạc Vân mặc màu đỏ, nên không nhìn ra sắc mặt tái mét của y. Vào phòng ngủ, y được đặt xuống giường rất nhẹ nhàng, thấy đối phương đứng dậy y liền túm lại. “Đừng đi.” Y ngửa mặt lên nhìn Hoắc Lâm Phong, “Toàn, toàn thân ta đều đau nhức.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Xoa chút rượu thuốc nhé?”

Dung Lạc Vân cuống quýt gật đầu, gỡ nút thắt, vén vạt áo, ngoan ngoãn cởi áo ngoài ra. Đợi đến khi cởi chỉ còn lại áo trong, y lại thấy đối phương ngồi trên sạp rồi, dáng vẻ rất thong dong.

Y nói: “Ta xong rồi.”

Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, gọi một tên đầy tớ tới.

Lúc này Dung Lạc Vân mới hiểu, ban sáng nhẫn nhịn không bộc phát, bây giờ đang bắt đầu rồi đây. Y chột dạ đuối lý, vốn đến để cầu hòa mà, vì thế y nói với tên đầy tớ: “Không cần đâu, ta tự làm là được rồi.”

Đợi tên đầy tớ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Y thiết tha nhìn về phía bên sạp, sau đó lặng lẽ thoa thuốc, rượu thuốc mát lạnh rót vào lòng bàn tay, y vén góc áo bôi lên bụng.

Không biết khi nào, chiếc rèm cột không chặt đã rơi xuống.

Hoắc Lâm Phong ngồi xếp bằng, giống như một đại lão gia thăng đường xử án, ánh mắt hướng về phía tên phạm nhân kia.

Đằng sau tấm rèm lờ mờ kia, tên nhóc phạm lỗi đang cúi thấp đầu, một tay vén xiêm y, một tay xoa da bụng. Thoa ở bụng xong lại đổ thêm rượu thuốc, mò tay vào bả vai, lúc nhẹ lúc mạnh, ngứa thì rên hừ hừ, đau cũng rên hừ hừ.

Thoa xong phía trước, Dung Lạc Vân xắn ống quần lên, bắt đầu mò vào vết thương trên đùi. Hai đầu gối tím bầm, y dùng sức xoa xoa, vì đau đớn mà cuộn gập ngón chân lại.

Trên tay vẫn hành động, nhưng đầu thì không tự chủ mà nghiêng qua, lặng lẽ liếc về phía sạp.

Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên nhắm mắt lại, suýt nữa là lộ tẩy, tim hắn cứ nhảy thình thịch đây này. Lát sau, hắn mở mắt nhìn sang, người kia đã thoa chân xong rồi.

Đang vặn người, vén áo lên nửa người để thoa eo.

Hắn nhìn chằm chằm người ta, tự cho rằng mình lạnh lùng, mà không biết trong mắt đã bốc lửa rồi. Hít sâu một hơi, mùi thuốc xông ngập xoang mũi, giống như mùi hương xông phòng đậm mùi.

Dung Lạc Vân vẫn hồn nhiên không biết, trở tay thoa thuốc, không lâu sau đã sức cùng lực kiệt. Y nhịn không được mà đoán, sau khi thoa xong rồi thì phải làm sao? Không phải sẽ đuổi mình đi chứ? Không được, vậy chẳng phải chạy một chuyến uổng công à…

Y vén rèm lên, siết chặt lọ thuốc bước xuống giường.

Y bước từng bước đến bên sạp, đứng rất thận trọng, lấy dũng khí đưa lọ thuốc tới. “Sau lưng ta với không tới, huynh giúp ta đi.” Dung Lạc Vân nói, giống như một kẻ da mặt mỏng đang cầu xin người ta giúp đỡ.

Hoắc Lâm Phong nhận lấy: “Xoay người lại.”

Dung Lạc Vân nghe lệnh xoay người, bỗng nhiên thấy sau eo nóng lên, bàn tay Hoắc Lâm Phong đã mò vào trong áo. Lòng bàn tay kia ẩm ướt mà ấm áp, vuốt ve theo sườn eo lên trên, dần dần dời đến phần lưng sau tim.

Y tựa như một con mèo rừng được vuốt lông, căng cứng người không dám cựa quậy.

Dời đến xương bả vai, Hoắc Lâm Phong chạm đến chi chít vết thương, vết nào vết nấy sưng phồng lên. Lão già họ Đoạn kia thật đúng là tàn nhẫn, phân tâm thôi mà, thế mà giáo huấn người ta đến mức này.

Hắn hỏi: “Đánh bằng cái gì?”

Không ngờ đối phương lại chủ động hỏi chuyện, Dung Lạc Vân vội đáp: “Bằng cây mây đó!”

Hoắc Lâm Phong nhíu mày, sao vẫn còn hăng hái thế. Hắn đổ thêm rượu thuốc ủ nóng, thoa thật kỹ mảng vết tích đó, sau đó hắn rút tay lại: “Xong rồi.” Nói xong lại thấy Dung Lạc Vân chẳng nhúc nhích, hắn lặp lại lần nữa, “Thoa xong rồi.”

Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Còn nữa.”

Sau đó chậm rãi cởi quần ra, để lộ cái mông tròn tròn nho nhỏ.

Bàn nhỏ mới đổi, suýt nữa lại bị Hoắc Lâm Phong đập bể. Gần ngay trước mắt nhưng hắn chỉ có thể trắng trợn nhìn chằm chặp mà thôi, người ta chủ động khẩn cầu, hắn đành phải vất vả thoa nữa.

Bàn tay ướt đẫm rượu thuốc, hắn dùng một tay đè lên mông tròn, thoa hai ba lượt đã óng ánh nước. Tốt xấu gì cũng là người thân kinh bách chiến, sao hắn lại không nhìn ra kỹ xảo này chứ, đây rõ ràng là đang bất chấp mặt mũi quyến rũ hắn!

Hoắc Lâm Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ủ đến mười hai phần định lực.

Động tác bắt đầu qua loa, xoa hai cái đã dừng rồi, ánh mắt chuyển sang đĩa hoa quả trên bàn. Ai mà ngờ, hắn giữ tay không nhúc nhích, Dung Lạc Vân vậy mà lại nhẹ nhàng rục rịch, dùng đống thịt mông đó cọ xát vào lòng bàn tay hắn!

Khoảnh khắc đó, giây phút đó, hắn nhìn miếng đào trong đĩa chẳng thể nào điềm tĩnh nổi.

Hoắc Lâm Phong vươn tay ra móc lấy, dứt khoát túm người ta vào lòng.

Hắn muốn tính sổ cho rõ ràng, lúc trước thì gạt người mặt không biến sắc, ra vẻ đứng đắn mà bịa đặt, cái này cũng thôi đi, hắn giả vờ không biết là được rồi. Vậy mà còn chủ động chạy tới đây làm gì, bộ dạng đáng thương, tủi thân, rõ ràng là biết lộ tẩy nên đến nhận sai trước.

Mặc xiêm y đỏ, lên giường là cởi ngay.

Tự mình thoa thuốc, kêu rên hừ hừ.

Cuối cùng, một chữ nhận sai cũng chẳng thốt ra được, thế mà lại dùng chiêu dâng mông bàng môn tả đạo này! Hoắc Lâm Phong tính toán kỹ càng từng chuyện một, ghìm chặt rồi, ôm thật rồi, lão họ Đoạn kia động thủ giáo huấn, vậy thì hắn sẽ động khẩu để mắng cái tên nhóc phóng đãng này.

Chợt, Dung Lạc Vân e dè nói: “Ta xin lỗi.”

… Thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng, Hoắc Lâm Phong suýt nữa ngất xỉu, hắn nhai nát những lời muốn nói rồi nuốt xuống, hắn thiếu chút nữa là nghẹn đến mức muốn đi gặp Phật tổ luôn.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn hiếu thắng hai mươi ba năm, có phải nên đầu hàng rồi không.

Dung Lạc Vân lặp lại: “Ta xin lỗi…”

Hoắc tướng quân ôm nỗi hận nghẹn họng: “—— Không sao đâu.”

Truyện Chữ Hay