Tiếng gõ cửa rầm rập, không giống như phát ra từ bàn tay mềm mịn của một cô nương.
Không ai thưa, Dung Đoan Vũ đẩy mạnh cửa ra, nhấc váy bước vào trong phòng. Lò hương phe phẩy làn khói nhẹ, rèm hai lớp lờ mờ không thấy rõ, người ở trên giường đang ngủ đến là say mê. Cô xông đến bên giường, vươn tay ra vỗ vỗ vào mặt Dung Lạc Vân: “Dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Tối qua dê hầm phối cùng một bình rượu mơ, Dung Lạc Vân không cưỡng lại được sức rượu, bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ. “Đừng làm ồn…” Y lèm bèm một câu, lúc trở mình gò má cọ vào móng tay Dung Đoan Vũ.
“Trong thành xảy ra chuyện rồi, mau dậy đi!” Dung Đoan Vũ xốc chăn lên.
Dung Lạc Vân lim dim mở mắt: “Chuyện gì?”
Dung Đoan Vũ nói: “Có nhi nữ của nhà kia bị làm nhục, còn bỏ mạng nữa.” Giống như rất khó để mở miệng, cúi đầu cũng muốn rơi lệ, “Giống như án mạng hai năm trước, trên đầu giường… có khắc tên của đệ.”
Dung Lạc Vân lập tức tỉnh táo, ngồi dậy mặc y phục buộc tóc lại, mang giày vào ra trước cửa sổ quan sát. Dưới lầu người qua kẻ lại vô cùng ồn ào, bá tánh trong thành đi về phía tháp Thích ca Mâu ni, đôi phu thê kia đang kêu oan dưới tháp.
Dung Đoan Vũ hỏi: “Đệ định làm thế nào?”
Dung Lạc Vân đóng cửa: “Chuẩn bị xe ngựa, đệ sẽ âm thầm về Bất Phàm Cung từ cửa sau.” Sau khi kinh ngạc thì vẫn điềm tĩnh như trước, trước khi đi không quên dặn dò, “Tỷ tỷ, bảo các cô nương trong Triều Mộ Lâu phải cẩn thận, ban đêm phải tăng cường phòng bị.”
Y nói xong thì đi ngay, cưỡi xe ngựa ra khỏi Triều Mộ Lâu, trên đường tránh được đám người về đến Bất Phàm Cung. Cả đêm mưa to gió lớn, con đường chính sau cổng lớn vẫn còn ướt sũng, chúng đệ tử đều ở trên Mạc Thương Đài đợi lệnh.
“Nhị ca!” Đột nhiên có giọng nói vang lên, Điêu Ngọc Lương đứng trước điện vẫy tay.
Dung Lạc Vân xuống xe đi tới, mỗi một bước đều khiến y nhớ lại cảnh tượng trong điện ngày hôm qua. Lê khô ngọt thanh, tiếng người rộn rã, còn có lồng ngực rắn chắc của Hoắc Lâm Phong ôm lấy y cho y nghe tiếng tim đập của hắn. Bước qua ngưỡng cửa, y hoàn hồn, gọi một tiếng “Đại ca” với Đoạn Hoài Khác đang ngồi trên ghế.
Đoạn Hoài Khác hỏi: “Chắc đệ đã biết tình huống rồi, định làm thế nào?”
Dung Lạc Vân hít một hơi dài, lại có người hỏi y định làm thế nào, y vô tư nói: “Giết cho sảng khoái.” Chuyện này vừa nổ ra đã khiến bao nhiêu người bất an, nhất định phải bắt được tên hái hoa tặc đó.
Điêu Ngọc Lương ghé sang: “Nhị ca, đệ sẽ thay huynh mắng hắn ta một canh giờ.”
Giọng tên nhóc này vốn đã khàn, lúc mắng mỏ chắc sẽ khản cả tiếng. Dung Lạc Vân sờ sờ bím tóc nhỏ của đối phương, thu xếp: “Lão Tứ, đệ dẫn các đệ tử đi điều tra nghe ngóng người dân trong thành, ghi chép lại những nhà có con gái, đợi trời tối thì đi tuần tra xung quanh những nhà này.”
Điêu Ngọc Lương nghe lệnh lập tức đi xử lý. Dung Lạc Vân bưng trà làm trơn miệng, đắng đến nỗi lưỡi y tê rần, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, ngoại trừ tăng cường phòng bị thì hoàn toàn nằm ở thế bị động. Y hỏi: “Đại ca, phía quan phủ có làm gì không?”
Đoạn Hoài Khác nói: “Quan phủ và quân doanh đều phái người đi điều tra, nhưng không thể trông cậy được.”
Một đám người vô tích sự, Dung Lạc Vân đột nhiên rất hy vọng tướng quân Tái Bắc kia mau xuất hiện, bất luận là địch hay bạn, chỉ cần trị được quân lính, chỉ huy tài giỏi thì đã là đệ nhất trong các đệ nhất rồi. Y nghĩ hơi xa, đợi tâm tư quay về y bóp bóp ấn đường, chỉ cần màn đêm vừa buông xuống thì y sẽ ra ngoài tìm hái hoa tặc.
Đoạn Hoài Khác nhắc nhở: “Phải mau chóng bắt được hắn ta, cung chủ, đại đệ tử, tất cả những ai có công phu giỏi đều phải ra sức truy bắt.”
Dung Lạc Vân gật đầu theo quán tính, còn sự chú ý chỉ dừng lại ở chữ “đại đệ tử”, mọi người đều đã biết chuyện rồi, vậy Đỗ Trọng chắc chắn cũng biết.
Y đứng phắt dậy, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi gì đã bước vội ra khỏi Trầm Bích Điện. Túy Trầm Nhã Trúc thanh tịnh, Tàng Kim Các khóa chặt cửa, đi một hơi đến Thiên Cơ Đường, y đang hết sức lo lắng, nhưng bước chân lại kiên định lạ thường.
Dung Lạc Vân đi đến vườn trúc, bước chân vô thức thả nhẹ, lòng kiên định kia lại pha lẫn chút tủi thân. Trong vườn, Đỗ Tranh đang giặt quần áo, thấy y đi vào thì nhất thời trố mắt, giống như nhìn thấy hung thủ giết người vậy.
“Đỗ Trọng đâu?” Y hỏi.
Đỗ Tranh đáp: “Không ở đây, ra ngoài rồi.”
Dung Lạc Vân nghĩ, thật sự không có ở đây sao? Hay là không muốn gặp mình? Ra ngoài là đi đâu, đi vào thành nghe chuyện xấu của mình ư? Y xoay người đi khỏi, sự khẩn thiết lúc tới đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại u oán nồng nặc.
Con đường nhỏ kéo dài, trời hôm đó rất trong xanh, y chạy băng băng thả diều chim yến, người kia cười nhìn y, theo chân y suốt một đoạn đường. Bây giờ y lững thững bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào góc áo, mãi lâu sau mới đến được cửa Vô Danh Cư.
Vừa ngước mắt lên, vậy mà lại nhìn thấy Hoắc Lâm Phong ngồi dưới mái hiên.
“Đỗ Trọng!” Dung Lạc Vân bỗng chốc kinh ngạc, giẫm lên sỏi vụn chạy vào trong, lúc chỉ còn mấy bước thì phanh lại. Y nhìn chằm chằm đối phương, từ mi đến mắt, từ đôi mắt đang khép kín đến bàn tay đang siết chặt, y nhìn toàn bộ một lượt.
Hoắc Lâm Phong nói: “Thuộc hạ lại tự tiện xông vào, cung chủ muốn trách phạt không?”
Dung Lạc Vân lắc đầu, không muốn. Đắn đo một hồi, không biết chuyện phiền lòng này nên bắt đầu nói từ đâu, dứt khoát đẩy cho đối phương, “… Huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Nước và hoa trong vại đều đã thay mới, đã cho chim ăn, đã dọn lá rụng.” Hắn bẩm báo xong, đứng dậy đối mắt với Dung Lạc Vân, “Tối qua đứng ở góc cửa đợi đến trời sáng, vốn có chuyện muốn nói, nhưng bây giờ đã quên sạch rồi.”
Bĩu môi thì sẽ trông chẳng có phong độ, Dung Lạc Vân nhếch môi. Nhếch một lúc, không cam tâm mà nhào tới trước mặt Hoắc Lâm Phong, ngước mặt lên, giọng điệu vô cùng bức thiết: “Đâu mà quên sạch, rõ ràng là huynh không muốn nói với ta.”
Y hiếm khi giải thích với ai chuyện gì, xoắn xuýt một lúc, lắp bắp nói: “Ta biết huynh chắc chắn có nghe nói rồi, dù huynh tin hay không tin, dẫu sao… dẫu sao cũng phải nghe ta nói một chút.” Y không dám nhìn vào mắt người ta, vì thế nên y nhìn vào hoa văn chìm trên vạt áo Hoắc Lâm Phong, “Khi án mạng hai năm trước xảy ra, ta hoàn toàn không có ở trong thành Tiêu Dương, vì ngoài tầm với nên không bắt được hung thủ.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Nếu không phải là cung chủ, tại sao những người khác đều tin?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ba người sẽ thành cái chợ, miệng quần chúng xói chảy vàng!”
Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Tối qua cung chủ ở đâu?”
Dung Lạc Vân vội trả lời: “Cả đêm đều ở Triều Mộ Lâu!” Y tới gần nửa bước, vẻ mặt thành khẩn, “Ta với tỷ tỷ ăn dê hầm, uống một bình rượu mơ mới ủ, ta uống say quá… Ta, ta không có đi đâu hết!”
Hàng mày kiếm của Hoắc Lâm Phong nhíu lại, hắn đợi giữa gió lạnh mưa đêm, tên nhóc này lại đi uống rượu mơ. Lại còn uống say mèm, ai dìu lên giường, ai giúp trải đệm cởi áo, liếc nhìn sườn mặt của Dung Lạc Vân, trên gò má vậy mà còn có một dấu vết đo đỏ.
Hắn lập tức nắm cằm Dung Lạc Vân, hỏi: “Say rượu làm loạn phải không, ai cào đây?”
Dung Lạc Vân giật mình, ôm mặt nói: “Là tỷ tỷ cào, tỷ ấy lúc nào cũng để móng tay dài như thế này nè!” Trả lời xong thì không ôm mặt nữa, mà chuyển sang nắm lấy cổ tay phải của Hoắc Lâm Phong đang giữ cằm mình, “Chuyện tối qua không liên quan gì đến ta hết, ta nhất định sẽ chứng minh mình trong sạch.”
Hoắc Lâm Phong buông tay ra, sao lúc trước không chứng minh, bây giờ lại khẩn thiết như thế.
Lúc trước không chứng minh, là vì không để tâm, một không cầu phong quan tiến chức, hai không cầu vinh quang tới cửa, vậy cần mấy cái hư danh đó làm gì? Trà trộn vào nơi dân dã, tìm kiếm niềm vui và sự tự do, đâu cần quan tâm người đời ngưỡng mộ hay liếc xéo.
“Bây giờ…” Dung Lạc Vân nói, “Ta để tâm rồi, vì sợ bị một người hiểu lầm.”
E thẹn nói rõ, lại sợ người ta không nhận, liền cắn răng bổ sung: “Huynh chính là ‘một người’.”
Hoắc Lâm Phong suýt nữa mắng, hắn không phải một người chẳng lẽ là một con ngựa? Trong lúc oán thầm, Dung Lạc Vân đã không nhịn nổi nữa, nện một quyền lên lồng ngực hắn.
“Tại sao huynh không nói gì?” Y tủi thân hỏi, “Trái tim huynh có còn chao đảo vì ta nữa không? Không phải đã dừng lại rồi chứ…”
Hoắc Lâm Phong một phát túm được cú nện đó, yêu hận đan xen: “Dừng lại thì tôi đã chết rồi!” Câu này vừa vội vàng vừa to rõ, câu sau thì vừa trầm thấp vừa khàn đặc, “Như đứa ngốc vậy, người lên làm cung chủ là dựa vào dung mạo hay sao?”
Một câu mắng mỏ ngoài chê trong khen chọc cho mây trên trời bay bồng bềnh che lấp mặt trời, mây dưới đất thì sửng sốt trợn to mắt (mây dưới đất là chỉ Dung Lạc Vân). Trời trong xanh đột ngột chuyển âm u, lại sắp mưa rồi, Hoắc Lâm Phong chuyển khách thành chủ đẩy Dung Lạc Vân vào trong thính đường, tâm tư tạm cất lại, trước tiên phải bàn bạc sách lược bắt hung thủ.
Tiến vào thư phòng, hai người đi tới án thư trải giấy mài mực, Hoắc Lâm Phong vẽ ra bản đồ trong thành. Một Tây Càn Lĩnh mênh mông rộng lớn, phố lớn ngõ nhỏ nhà nhà cửa cửa đếm không xuể, giống như mò kim đáy bể.
Lát sau, Điêu Ngọc Lương cứ cách nửa canh giờ là phái người báo tin một lần, đánh dấu vào bản đồ, Hoắc Lâm Phong lại sắp xếp điều động người. Thấy xung quanh yên tĩnh, hắn ngước mắt lên nhìn, vị cung chủ như đứa ngốc kia đang ngồi lau kiếm. Hắn nói: “Chỉ nhớ mỗi lau kiếm, mà không biết rót chén trà cho tôi uống.”
Dung Lạc Vân nghe xong liền đi đun nước hãm trà rồi lại vòng về bàn ngồi, giống như một đứa học trò bị phu tử răn dạy. Bọn họ bày trận sẵn sàng đón giặc, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, có thể bắt được hung thủ hay không thì chỉ có thể dựa vào vận may.
Nếu hung thủ ở thành Nam, bọn họ ở thành Bắc, vậy thì thật sự không biết làm sao.
Hoắc Lâm Phong tự lẩm bẩm: “Nếu như có người biết Lục Lộ Phạn Âm thì tốt quá.”
Lục Lộ Phạn Âm là võ công của Tây Tạng, chỉ cần dùng đôi tai là có thể lắng nghe được nhất cử nhất động sáu phương, xa tới mấy mươi dặm. Song, trong phạm vi mấy mươi dặm này âm thanh rất nhiều, để nhận ra tiếng động mình muốn cần có thời gian, nhưng võ công này cực kỳ hại thân.
Phàm là sau khi sử dụng Lục Lộ Phạn Âm thì hai tai sẽ ù ù đau nhức, trong thời gian ngắn sẽ có thể mất đi thính lực. Sử dụng càng lâu, cơn đau càng tăng, thời gian mất thính lực cũng dài hơn.
Hoắc Lâm Phong chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sau đó tiếp tục cúi đầu tính kế sách.
Ai ngờ, Dung Lạc Vân ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Ta biết Lục Lộ Phạn Âm.”
Hoắc Lâm Phong lập tức xoay mặt lại, nửa tin nửa ngờ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó niềm tin vượt qua nghi hoặc, kinh ngạc át cả vui mừng. “Học thứ võ công đó làm gì?” Mặt chợt biến sắc, một chút vui mừng cũng không còn, “Sẽ tổn thương đến thính giác, luyện rồi không thể để phế được, tốt nhất là khỏi dùng.”
Mới vừa nãy còn than thở cầu ai đó biết Lục Lộ Phạn Âm, bây giờ lại ra lệnh không cho người ta sử dụng. Dung Lạc Vân tự có tính toán của mình, không nói gì, đến gần nhìn chằm chằm bản đồ. Hoắc Lâm Phong nhấc bút lên trầm tư, nói tiếp: “Bố trí canh phòng như thế này tính lưu động rất kém, vả lại phân tán khắp phố cũng không đủ kiên cố.”
Dung Lạc Vân làm thinh không nói, bưng hộp quân cờ lên, trước rải năm quân ở đông tay nam bắc và trung tâm của thành. Tay không ngừng di chuyển, ba quân, năm quân, chín quân, nhìn giống như là không theo trật tự nào nhưng thật ra là ẩn giấu huyền cơ. Khi y đặt quân cuối cùng xuống, trà hãm xong rồi, mùi thơm lan khắp phòng, thế trận phòng thủ hoàn chỉnh trên giấy, y khẽ hỏi: “Thế nào?”
Hoắc Lâm Phong kinh ngạc: “Cung chủ hiểu kỳ môn thuật?”
Dung Lạc Vân giả vờ khiêm tốn: “Biết sơ sơ.” Cái y bố trí là Hành Vân trận, để phòng thủ, còn công trận đối ứng với nó tên là Lưu Vân trận, đều lấy sự biến hóa linh hoạt để giành thắng lợi. Hoắc Lâm Phong nhìn ngắm thật kỹ, sắc mặt y vẫn tĩnh lặng như nước, nhưng lại lén vểnh đuôi phe phẩy đắc ý.
Tất cả sách lược đã chuẩn bị xong, sau giờ trưa Hoắc Lâm Phong về Thiên Cơ Đường, giảng trận pháp, phân nhóm thực hiện, sắp xếp đến tận hoàng hôn. Trời vừa tối là chúng đệ tử rầm rập rời khỏi, đi tuần tra lưu động trong thành.
Ba vị cung chủ và đại đệ tử họp lại, Dung Lạc Vân mặc một bộ y phục màu đen gọn gàng, buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ đeo một tấm vải che mặt. Hoắc Lâm Phong đi tới, thấp giọng trêu ghẹo: “Cung chủ muốn che mặt sao?”
Dung Lạc Vân hừ lạnh, không che mặt chắc sẽ dọa hết bà con trong thành. Y nhấc tấm vải lên che nửa mặt, lần này thì lại quá đẹp, đôi mắt kia càng trở nên mê người hơn, óng ánh tựa sao trời, tựa trăng sáng.
Trước khi xuất phát, Dung Lạc Vân ra lệnh: “Bắt sống hung thủ, tạm thời chưa lấy mạng.”
Rời khỏi Bất Phàm Cung, mỗi người một ngả, lẻn vào trong thành đợi thời cơ bắt tặc. Hoắc Lâm Phong đến thành Đông, đi từng ngõ, gõ từng nhà, rà từng người.
Cả đêm nay giống như đang chơi mèo bắt chuột, đến nửa đêm vẫn chưa tìm ra tung tích hung thủ.
Ở tháp Thích Ca Mâu ni trong trung tâm thành, cô nương bỏ mạng tối qua được đưa vào trong tháp, các thầy tu đang tụng kinh siêu độ. Dung Lạc Vân núp ở gần đó, không dám nhìn thi thể thiếu nữ, nhưng có thể nghe thấy tiếng gào khóc của cha mẹ cô.
Dựa vào tường nhắm mắt lại, y chui vào một con ngõ tối.
Ngồi im bất động, chỉ có đôi tai khẽ nhúc nhích, chân khí trong cơ thể đều dồn áp lực lên hai tai. Hơi thở hỗn loạn, tập trung mặc niệm, chớp mắt đã do thám được âm thanh xung quanh. Tiếng nói nhỏ, tiếng gào khóc, tiếng ngáy, tiếng cười, tiếng nước sông dập dờn, tiếng hót của chim chóc trên cây, âm thanh của sáu phương đều lọt hết vào trong tai.
Dung Lạc Vân nghe thật kỹ để phân tích, bất thình lình, có tiếng mái ngói va chạm, tiếng cọt kẹt của cửa sổ khi đẩy ra, truyền từ thành Bắc!
Y vội vàng phi thân đến thành Bắc, đệ tử tuần tra thấy y xẹt qua liền đồng loạt đổi trận pháp mà đi theo. Ù ù ù, hai tai y bắt đầu nhói đau, sâu trong ốc tai đau như kim châm.
Tiếng gió ngừng lại, tiếng bước chân cũng dừng lại, y hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Đến thành Bắc, ở cuối ngõ Tuyền Thủy, cửa sổ mở toang không còn tiếng động, hung thủ đã sớm chuồn mất. Thấy nữ nhi trong phòng chưa mất cọng tóc nào, Dung Lạc Vân giật mình, đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn.
Y tiếp tục động tai thăm dò, nghe thấy thành Nam có tiếng động lạ.
Điêu Ngọc Lương đang ở thành Nam, đang truy đuổi một bóng dáng khả nghi, quát to “Tên dâm tặc”.
Trước tiên là thành Bắc, sau đó là thành Nam, khinh công của tên hái hoa tặc kia không thể nào nhanh bằng Bát Phương Du được. Dung Lạc Vân bỗng nhiên nảy ra một phán đoán, lẽ nào hung thủ không chỉ có một người, mà là một nhóm?
Quần quật cả đêm, sau đó tất cả đều quay về tĩnh lặng, cũng may bình an qua được một đêm.
Khi sắc trời dần sáng, chúng đệ tử sức cùng lực kiệt, lục tục trở về tay trắng. Dung Lạc Vân cũng quay trở về, tới dưới chân núi Lãnh Tang thì gặp phải Hoắc Lâm Phong, y vẫy vẫy tay giả vờ như không có chuyện gì.
Lỗ tai và huyệt thái dương đều đau nhức, ngoại trừ tiếng ong ong thì chẳng hề nghe thấy một tí âm thanh nào. Hoắc Lâm Phong đi về phía y, môi hắn đóng mở nói một câu gì đó, nhưng y đọc không ra, gật gật đầu trong mơ hồ.
Hoắc Lâm Phong nói “Vất vả cả đêm rồi”, sóng vai đi về, nói tiếp: “Tối qua quan binh và bá tánh cũng tuần tra trong thành, đông người dễ mai phục, tôi kiến nghị nên liên hợp thay phiên túc trực.”
Câu nói này dài quá, Dung Lạc Vân lại gật đầu.
Hoắc Lâm Phong ưu sầu nói: “Chỉ là, chắc sẽ không có ai chịu liên thủ với Bất Phàm Cung.”
Đã gật hai lần rồi, Dung Lạc Vân do dự, vì thế nhịn đau “Ừm” một tiếng. Y cứ tiếp tục không mở miệng thì sớm muộn gì cũng bị lộ, trầm ngâm một lúc, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Có lẽ hái hoa tặc không chỉ có một người!”
Hoắc Lâm Phong giật nảy cả mình, một là vì âm lượng của Dung Lạc Vân, hai là vì phán đoán của Dung Lạc Vân. “Tôi có điếc đâu, la to vậy làm gì.” Hắn quả thật không điếc, nhưng Dung Lạc Vân thì đã hoàn toàn điếc rồi.
Về cung, ánh mặt trời ló dạng rọi ra bóng hình, kéo dài trên mặt đường.
Hoắc Lâm Phong nhìn bóng hai người, nhấc tay lên bộp một phát lên đầu Dung Lạc Vân trong cái bóng. Dung Lạc Vân ăn miếng trả miếng, khua một bạt tai lên gò má hắn, hắn vờ như đau lắm: “A, cung chủ ỷ thế hiếp người.”
Dung Lạc Vân không nghe được, nói loạn xạ: “Đúng vậy!”
Cái giọng oang oang này quả thật rất bất thường, Hoắc Lâm Phong tỉnh bơ nói: “Cung chủ, tôi cảm thấy cung chủ chính là hái hoa tặc.”
Dung Lạc Vân lại gật đầu: “Không sai!”
“…” Hoắc Lâm Phong dường như có thể chắc chắn rồi, không nói gì, trước tiên sa sầm mặt, vươn tay ra nhéo lấy vành tai đối phương. Chỉ một cái nhéo rất nhẹ, mà Dung Lạc Vân đã đau đến mức thụt lùi lại, mặt cũng méo mó.
Hoắc Lâm Phong hiểu ra, nhất định là đã không chịu nghe lời mà sử dụng Lục Lộ Phạn Âm, nhưng nói không được, mắng không xong, bởi vì tên nhóc bây giờ đây chính là một kẻ điếc. Điếc thì thôi đi, còn bày đặt giả vờ bàn bạc với hắn suốt một quãng đường, hồ ly trắng như tuyết trong mộng đáng yêu bao nhiêu thì nhóc hồ ly trước mắt đây giảo hoạt bấy nhiêu!
Sải bước dài về phía trước, hắn mím môi không nói gì.
Dung Lạc Vân đi theo, giẫm lên cái bóng của hắn, còn tưởng là hắn không nhìn thấy!
Bất chợt xoay người, giống như chém ra một chiêu hồi mã thương (), Dung Lạc Vân không kịp phòng bị mà bổ nhào đến trước mặt Hoắc Lâm Phong. Vừa đau vừa tê, dáng vẻ tội nghiệp ấy hết sức tự nhiên, chỉ cần không mở mồm la oang oác thì bất kì ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng.
() hồi mã thương: là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
Hoắc tướng quân từng đồ sát cả một tòa thành, dù da bằng sắt, nhưng trái tim vẫn là thịt. Hắn nhìn chằm chằm Dung Lạc Vân, đối với người dưng thì động lòng trắc ẩn, còn đối với người trước mắt này, hắn động lòng thương.
Mãi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, dùng khẩu hình nói thật chậm: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
Dung Lạc Vân nhìn hiểu rồi, gật đầu như giã tỏi. Bỗng nhiên, đối phương giữ lấy hai vai y, tiến lại gần, cúi người ghé bên tai y, hơi thở nóng ấm phả vào lỗ tai y.
Làm gì thế…
Muốn nói gì ư? Tại sao lại nhân lúc mình không nghe được mới nói? Nói xấu mình, hay là bày tỏ nỗi lòng, cơ thịt trong tim y cũng sắp căng đứt rồi.
Y nhịn không được lầm bầm: “Đỗ Trọng…”
“Dung Lạc Vân…” Cái người được gọi là Đỗ Trọng kia khẽ mấp máy môi, “Tôi là Hoắc Lâm Phong.”