Chỉ là không nghĩ đên sự trừng phạt của trời cao đến nhanh như vậy, hoa yêu bảo vệ chàng, nguyên thần tan nát, Kim Mộ An không mất một cọng lông tóc, cũng không phát hiện ra.
năm, giống như một cái quay đầu, chỉ có năm.
Sáng sớm, hoa yêu lôi chàng ra cửa, nói tốt cho thân thể của chàng, không hề sợ ánh mặt trời, cùng chàng đi ngắm núi nhìn sông, đi qua hẻm nhỏ đầu đường, Kim Mộ An gặp ai cũng sẽ nói: "Đây là thê tử của ta."
Khi mặt trời lặn, nàng dựa vào vai Kim Mộ An, nhẹ giọng nói: "Ta phải đi xa nhà một chuyến, ít ngày nữa trở về."
Kim Mộ An đầu: "Ừ, phải chăm sóc tốt cho mình, khi trở về nếu thiếu một cọng tóc, phu quân sẽ tức giận."
Nàng quay đầu đi, nước mắt tràn mi, chỉ vào hoàng hôn: "Nhìn đi, phu quân vẽ nó được không?"
"Được." Chàng ôn nhu trả lời.
Ban đêm chàng thu dọn hành lý cho hoa yêu, có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ nói: "Nương tử đừng nhớ mong."
Hoa yêu cười đáp: "Phu quân đừng lo lắng."
Nàng xoay người, Kim Mộ Ann rơi lệ, chnagf vươn tay ra, nửa ngày cũng không còn sức mà rũ xuống.
Đừng lo lắng, đừng lo lắng......
Nửa đêm, hoa yêu hồn phi phách tán, một sợi tóc cũng không lưu lại.
Sau này, chàng cả đời trồng hoa, lại cả đời vẽ tranh.
Chàng tiếp tục sống năm.
Chàng vẽ lên dù, có mẫu đơn nở rộ, núi sông hùng vĩ, còn có tuyệt sắc giai nhân......
Trời mưa, người đi đường bung dù, trên dù có tranh.
Khách nhân bung dù che mưa, người được vẽ trên dù là hoa yêu.
Có mưa, có tranh, chỉ là người không còn ở đó.
Kim Mộ An đem dù giấy ra, mà nay mặt dù cũng đã rách nát, người cầm dù cũng là một ông lão đầu đã điểm hoa râm. Chiếc dù nhẹ rung, chnagf ngửa đầu, nhìn không trung mỉm cười.
—— thê tử của ta à, nàng thấy không?
Đời sau có người nói: "Vị công tử gia này, là thấy sắc nảy lòng tham."
Có người phụ họa: "Xác thật như thế, chỉ là ý này, nổi lên cả đời."