Mọi người nhất là đám đàn ông háo sắc trong casino, ai cũng trống mắt lên coi lời hứa được X.O – người đẹp đã cá.
Mĩ Anh nóng mặt, cô thật là ngu quá khi khinh xuất như vậy. Cô cắn răng đành phải làm những gì đã cá vậy. Dù không phải là người quân tử nhưng ít ra Mĩ Anh này cũng là người có chữ tín. Cô sẽ làm…
Vừa định cởi chiếc áo ngoài ra, tên quản lý đã ngăn lại nói:
- Xin lỗi mọi người, đây chỉ là một buổi cá cược đùa vui giữa hai người bạn thôi, Cô Ngữ Yên lúc nãy đã có gặp tôi và nói không cần thiết phải đùa quá mức như vậy nên…
- Xời ơi…- Mấy tên đàn ông ều lên..
- Tưởng thế nào, làm người ta mỏi mắt trông chờ…
Tất cả đám đàn ông có trong đó lẫn những người phụ nữ thọch mạch đều quay lưng trề môi bỏ đi chơi tiếp…ai người phận nấy…
Mĩ Anh chau mày nhìn quản lý ở đó:
- Anh làm gì vậy, tôi phải..
- Những gì tôi nói lúc nãy là sự thật. Cô Ngữ Yên đã nói những lời như tôi đã nói.
- Ngữ Yên..- Mắt Mĩ Anh chợt dịu lại có phần cảm kích…răng cắn vào môi mạnh đến nỗi in hằn cả những nốt răng…
…
Mãi đến tối Vũ Thanh mới ngủ dậy, cậu bật ngồi dậy xoa đầu dụi mắt nhìn đồng hồ, bỗng nhớ lại những chuyện đêm qua mình thấy…nửa mơ nửa thực, nhưng cảm giác thực lại nhiều rất nhiều…Có khi nào chuyện đó dẫn đến án mạng không? Cậu rùng mình không dám nghĩ tới nữa, đứng dậy vào toilet đánh răng rửa mặt.
….
Bar…
San Phong dẫn Ngữ Yên lên tầng choi bi-a.
Ngữ Yên chẳng biết làm gì, cô ngồi im lặng nhìn họ chơi…Bảo dẫn cô đi chơi mà hình như toàn là cậu chơi thì phải…
Tít..tít…
Tiếng chuông địên thoại trên bàn của San Phong bỗng reo,cô nhìn màn hình hiện tên Vũ Thanh rồi nhìn lại San phong nói:
- Vũ Thanh gọi cho anh nài.
- Cô nghe hộ đi.
San Phong vừa nhắm bi vừa nói, rất say sưa chơi. Thấy vậy Ngữ Yên cũng ra ngoài nghe hộ:
- Cậu biết đêm qua về tôi thấy gì không?
- …
Ngữ Yên im lặng.. chưa kịp nói Vũ Thanh lại nói ngay:
- Tớ thấy Hàn thiếu bị mấy tên nào đó đánh ngất rồi bê đi…
Ngữ Yên chau mày:
- Anh nhìn rõ chứ?
Vũ Thanh giật mình nghe thấy tiếng phụ nữ, và rất quen hình như là Ngữ Yên, cậu nuốt khan:
- Ngữ Yên à?
- Ừm…anh có chắc những gì mình nhìn thấy chứ?
- Ừ – Gịong Vũ Thanh yếu đi, như có chút bực bội khi biết Ngữ Yên nghe máy của San Phong, Vậy là hai người đang ở cạnh nhau.
- Vậy anh có biết chỗ họ bắt Hàn thiếu không?
- Có, anh đã đi theo.
- Được rồi. Tôi sẽ nói lại với San Phong.
- Ừm…
Ngữ Yên tắt máy, mày hơi nhíu lại nắm địên thoại trong tay…Lúc này nói với San Phong thì cậu sẽ nói cho Tử Di…mà nếu Tử Di biết cô sẽ lo lắng như vậy San Phong cũng sẽ mất vui.
Cô thở hắt ra, mở danh bạ của máy Sna Phong ra tìm tên Tử Di rồi gọi cho cô:
- …
- Là tôi, Ngữ Yên.
- …
- Cô muốn biết Hàn thiếu đang ở đâu thì đến tìm người này nhé…Số đt: xxxx
- …
Ngữ Yên đột ngột tắt máy, cô đi xuống tầng dưới…Tâm trạng hoàn toàn không thoải mái khi đã làm một chuyện như vậy. Sao cô phải dấu San Phong chứ. Cô không muốn cậu gặp lại Tử Di để khỏi phải đau lòng thêm thôi và cả khi thấy Tử Di lo lắng sốt sắng cho Tuyết Y sẽ làm San Phong không thở được mất thôi, giống như cô đã từng trải qua chuyện đó vậy…Như vậy việc làm của cô liệu có sai không.
Lững thững vừa đi vừa phân vân chuyện mình làm…cô có nên nói với San Phong hay không đây?
Nhìn thấy dàn nhạc bỏ trống bên trên khán đài…Ngữ Yên tự dưng muốn làm chuyện gì đó để khỏi phải suy nghĩ một chút. Cô đi tìm quản lý ở đó…
- Tôi có thể hát để kiếm tiền được không?
Tên quản lý nhìn nhìn Ngữ Yên săm soi từ đầu đến chân:
- Hiện cô đang làm gì?
Ngữ Yên hơi cúi đầu vẻ tội nghiệp:
- Tôi đã từng là ca sĩ hát tại phòng trà Cena nhưng vì xích mích với quản lý nên đã bị đuổi việc, Mong ông giúp tôi, chỉ cần tối nay thôi.
Tên quản lý chẹp miệng:
- Đúng là cô đã từng làm cho phòng trà Cena chứ?
NgỮ Yên gật đầu khẳng định. Tên quản lý gật gù thầm nghĩ “Những người hát trong đó đều hát rất hay…như vậy cũng tốt hiện cũng đang thiếu người hát ở đây”
- Được rồi…Tôi sẽ cho cô cơ hội, hát đươc thì tôi sẽ trả lương tối nay cho cô còn không thì…
- Ông cứ yên tâm
- Vậy được. Cô lên đi.
Ngữ Yên quay đi, khoé mịêng vẫn còn nét cười …Chỉ vài câu mà đã tin như vậy cũng làm quản lý được sao.
Cô bước lên trên giới thịêu rồi cúi đầu chào mọi người. Bắt đầu ngồi vào chỗ đánh piano…
….
San Phong ngoái đi ngoái lại không thấy Ngữ Yên, chờ cả lúc vẫn không thấy đâu, cậu ngạc nhiên ra ngoài xuống tầng đi tìm cô…
Vừa bước xuống dưới San Phong đã sững người khi nhìn Ngữ Yên đang hát trên kia, cả giọng hát bất ngờ của cô nữa…Cậu hơi nghiêng đầu, đuôi mắt nheo lại đầy thú vị, miệng cong ẩn ý cười nhìn cô…
Một vì sao đang bay ngang qua
Nói với em rằng anh đã đi rất xa
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính em đang ở đây.
Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh
Nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chân một đường có anh bên cạnh em.
Thời gian trôi còn lại tôi
Chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười anh, với cánh tay ôm đôi vai gầy.
Được gần anh, được yêu anh
Với em là một giấc mơ
Đừng xa em, đừng quên em anh nhé!
Lại gần để giây phút ấm áp
Hãy để em được ôm anh trong một ngày
Em sẽ đi, đi rất xa…
Và giọt nước mắt sẽ ướt đẫm khóe mắt ướt nhòa
Welcome to cahat.com
Yêu anh yêu trọn đời, anh có nghe chăng
Lời em nói bên cạnh: I love you.
Lại gần đây, hãy để em được ôm anh dù chỉ một lần…
…..
Tử Di vội vàng vừa chạy ra ngoài lấy xe vừa gọi điện ngay cho ông Đình..
- Chủ tịch…
….
Vũ Thanh chau mày nhìn nhìn số điện thoại lạ trên màn hình điện loại, miệng chặc lưỡi nhìn nó bắt đầu tưởng tưởng đủ thứ chuyện như thể là nó sẽ đến vậy “có khi nào mấy tên kia phát hiện ra cậu biết bí mật của họ rồi gọi đến đe doạ cậu không????”
Vũ Thanh hơi rùng mình, nhưng tiếng chuông cứ đổ mãi làm cậu khó chịu…Bàn tay từ từ đưa đến cầm điện thoại lên…ấn nút xanh đưa lên tai, miệng nuốt khan:
- Ai vậy?
- …
- Vậy à?. Được rồi, vậy cô đang ở đâu?
- ,,,
- Chờ tôi một lát sẽ đến ngay.
- ….
- Vâng.
Cậu tắt máy đứng dậy thay nhanh quần áo đi đến chỗ hẹn.
,,,
- Ba à, còn một người ba đã bỏ quên rồi đấy.
- ,,,
- Người mà Hàn thiếu yêu nhất trên đời…ba cho người đến đón cô ta đi theo tên khốn đấy luôn đi.
Ánh mắt đầy tàn độc của Nhã Kỳ nhìn về phía Tử Di
- ….
- XX NVT, ba cho người làm nhanh vào nhé, hình như cô ta đang có hẹn với ai đó,
- …
- Vâng.
Nhã Kỳ ném máy xang một bên xe, miệng nhếch lên mắt sáng như rắn độc ngồi chờ đợi vở kịch hay để xem…Trong lúc chờ đợi, Nhã Kỳ lôi mấy tấm ảnh vừa rửa ra hình để xem…
Đáy mắt chứa đầy sự đắc ý, trong lòng có chút mừng thầm, cô nghĩ dường như trời cũng muốn giúp cô trả được mối hận này…Chỉ có Nhã Kỳ này mới có thể phụ người khác chứ còn ai đó muốn phụ cô thì không xong đâu…
…
Đang đi tự nhiên xe lại trục trặc, Vũ Thanh xuống xe, chau mày đá vào nó…Tự nhiên sao đúng lúc vậy cơ chứ.
Cậu lấy máy gọi ngay taxi mãi mới có xe…Vũ Thanh vắt nghiêng chân khoanh tay dựa mông vào đầu xe chờ đợi và chờ đợi…
Phải một lúc lâu mới có xe đến, Vũ Thanh vội vàng lên xe thật nhanh chóng…
…
Tử Di đang đứng chờ ở cổng côngty đột nhiên có chiếc xe chỗ đen xì đỗ xịch trước mặt, chúng rần rần mở cửa nhanh chóng bê chỏng cô lên xe rồi kéo rầm cửa lại phóng vút đi làm cô không kịp kêu la…chỉ ú ớ được vài tiếng rồi ngất hẳn vì thuốc mê chúng bịp vào mồm mình…
Vừa lúc Vũ Thanh xuống xẽ nhìn thấy cảnh đó…Cậu chau mày nhìn theo biển xe. Rồi nhìn quanh không thấy cô gái nào chờ mình như đã hẹn…Sực hiểu ra, mịêng cậu bật thốt:”Chẳng nhẽ,,,”
Vũ Thanh vội vàng chui ngay vào taxi dục:
- Theo chiếc xe phía trước cho tôi, nhanh lên.
….
Vũ Thanh nhìn quảnh tượng xung quanh hai phía bên đường…Trời đã nhem nhuốc tối rồi con đường này ven núi nên cũng hoang vắng, Cậu nhìn quanh rồi lấy điện thoại ra, nhanh tay ấn số cho ai đó…
Tút…….
Pin yếu…
Vũ Thanh thở hắt ra, miệng lẩm bẩm “Nghe máy nhanh lên…nhanh lên…”
Xong…
Cậu bực mình thở dài ngả hẳn người ra sau “Đen thế là cùng,,,”. Bây giờ cậu biết làm gì bây giờ, tự nhiên nổi máu anh hùng đi theo làm gì chẳng may mấy tên khốn kia phát hiện coi như nát đời hoa của cậu mất thôi. Cậu không muốn mới chạm đến tuổi ba mươi, chưa vợ chưa con mà đã phải lìa cuộc đời…đúng là không cam tâm…
Nhưng,…
Nếu bỏ rơi một cô gái gặp nguy hiểm thì lại thẹn với lòng,..Vũ Thanh này là quân tử cơ mà…Cậu chẹp mịêng đau khổ chẳng biết làm gì cho vẹn đôi đường đây..
Đôi lúc cũng nên học cách ngoảnh mặt làm ngơ…bơ đi mà sống thôi…
- Cho xe quay lại đi..
…
Chúng đưa cô đến một nơi như một xưởng hoang không có ai, tiếng cổng sắt rỉ ken két mở ra…
Chúng đẩy phịch Tử Di ngã rầm xuống dưới nền đất, cô nằm bất động không pảhn ứng gì vì vẫn còn thuốc mê trong người,
Tuyết Y mở lớn mắt, muốn đứng đén phía cô nhưng bị trói quá chặt làm cậu không thê nhúc nhích được…
Ông Đỏng từ ngoài đi vào, mịêng cười cười đắc ý nhìn Tuyết Y:
- Sao nào…đã thấy đau lòng chưa Hàn-Tuyết-Y…haha…
Tuyết Y trợn mắt nhìn ông Đổng, nhằn từng câu từng chữ như lời cảnh báo:
- Tao thề nếu chúng mày dám đụng đến Tử Di, chỉ cần dời được khỏi đây tất cả chúng mày lẫn gia đình chúng mày sẽ không sống yên được đâu…
- Haha…trong hoàn cảnnh này mà mày còn doạ ai vậy…
Ông Đổng quắc mắt dơ gậy phang vào bả vai Tuyết Y khiến cậu đau điếng, lão quát to:
- Gìơ phút này mà vẫn còn dám lớn giọng to tiếng với tao à…Hừ…
Tuyết Y cắn môi nén đau…Quả thật lão này đã già rồi mà sức vẫn mạnh thật…chỉ một đòn gậy của lão đã khiến cậu muốn rụng vai lìa tay ra…
Tuyết Y cười nhạt:
- Trừ khi giết tao thì chúng mày mới có thể sống bình an.
- Ô…vẫn còn to mồm à…
Ông Đổng đi lùi r sau, hất mặt cho mấy tên vệ sĩ của hắn lên phía trước…một tên nắm tóc cậu dựt ngược ra phía sau, một tên dơ tay tay liên tục ba bốn phát vào miệng Tuyết Y khiến khoé miệng cậu bật máu, hai má đỏ lựng dưới làn da khá trắng.
Ông Đổng đứng cười khoan khoái như thể đánh Tuyết Y là thú vui của lão vậy…
…
Ông Đình chờ mãi mà vẫn chưa thấy Tử DI liên lạc lại…Nóng lòng quá ông phải gọi địên dục cô nhưng sao mãi vẫn không thể liên lạc được, còn thuê bao nữa chứ…
…
Cảm giác bị người khác nhất là mấy tên chân lấm tay bùn rách nát này đụng chạm vào mình thật là tức chết mất thôi…Tuyết Y chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi đây, cậu sẽ nhớ mắt từng tên một để làm cho chúng sống dở chết dở…
Cuộc đời Tuyết Y ghét nhất ai đụng đến bộ phận vùng đầu của mình vậy mà hai tên khốn này dám…
Cậu cắn răng cố nhịn đau không kêu thành tiếng, ánh mắt đầy tức tối nhìn lão Đổng đứng cười thoả mãn… Ăn thì phải trả – Trâm ngôn của Hàn- Tuyết-Y…
Như đã tan dần thuốc mê, Tử Di cựa mình, miệng vẫn còn hơi đau vì lúc nãy chúng quá mạnh tay ấn mịêng cô quá lực …Tử Di gượng người chống tay nhổm dậy, mắt cô đột ngột mở lớn khi thấy Tuyết Y đang bị trói chặt vào chiếc ghế, khoé miệng rướm máu đang ngồi đó với vẻ bất lực…
Cô vội vàng ngồi thật nhanh dậy, chạy lại phía cậu…:
- Tuyết Y, anh có sao không???
Chỉ vừa chạm đến người Tuyết Y, hai tên đứng cạnh cậu đã giữ ngay Tử Di lại, cô cố ngoái người lại nhìn hai tên đó, thì ông Đỏng đã cười lớn nói:
- Qủa nhiên…rất xinh đẹp.’
Ông Đổng bước gần tới Tử Di…khiến Tuyết Y cảnh giác, cậu chau mày nhìn lão đầy căm tức khi phải chịu đựng một người, cảm giác đó thật ức chế.
Tuyết Y cố nhúc nhích hết sức để thoát khỏi sợi dây thừng chắc nịch này nhưng cố…cố nữa cố mãi vẫn chỉ là số mà thôi…
Tử Di chau mày nói:
- Ông là ai, sao lại…
- Là ai không quan trọng…- Ông Đổnh đưa tay nâng cằm Tử Di lên.
Cô rùng mình khi bàn tay của lão già chạm đến mình, Tuyết Y bực tức quát lớn:
- Đừng đụng vào người của tao…
- Hoho…- Lão quay xang nhìn Tuyết Y- Hàn thiếu mà cũng có khi nóng nảy như vậy à…haha…
Lão lại quay xang nhìn Tử Di vuốt ve má cô…Tử Di cố gặng ngụa ngụây để tránh bàn tay dơ bẩn của lão thì lại bị hai tên khốn kia khoá chặt tay vai của mình lại làm cô không thể nào nhúc nhích được nữa…
- Nếu mày không chịu kí vào giấy chuyển nhượng thì…- Ánh mắt lão thật dâm tà – người phụ nữ này chúng ta có thể dùng chung…haha.
Điệu cười tà tặc của hắn làm Tuyết Y điên máu nhưng không thể làm gì hơn được…Hai hàm răng cắn chặt đến nỗi quai hàm bạnh ra…Nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là không thể bào vệ được người đàn bà của mình.
Cậu đã thấm thía được câu nói đó…Như ba cậu đã từng nói. Trước đây cậu đã từng đẩy Tử Di vào những hoàn cảnh này…mặc dù chỉ là đóng kịch nhưng đã khiến cô đau đớn thế nào. Bây giờ chính hoàn cảnh này lại khiến cậu nghẹt thở thế này…
Tuyết Y cố gắng đứng dậy đằng sau vẫn là chiếc ghế gỗ nặng trịch lao mạnh về phía ông Đổng khiến lão ngã oạch ra sau…
Chỉ cần bàn tay bẩn thỉu đó không chạm vào người phụ nữ của cậu là được rồi…
Tuyết Y cũng ngã xuống, người đau nhức…lão Đổng điên máu khi bị Tuyết Y hất ngã, lão đứng dậy quát lớn:
- Còn đứng đó làm gì…mau đánh nó cho tao…
Lập tức, hai tên áo đén buông thả Tử Di ra, một tên khác đi đến dữ cô còn lại đi đến đạp đá Tuyết Y túi bụi, máu me be bét…chúng cởi hắn ccả dây trói ra đánh cậu…
Tự nhiên nước mắt Tử Di cứ ứa ra khi nhìn Tuyết Y bị đánh như vậy…Sao lồng ngực cô lại đau đến như vậy…rất đau…
Hai mắt Tử Di trợn trừng khi nhìn thấy một tên dơ chiếc gậy gỗ to lớn định đập vào đầu Tuyết Y, cô vội vàng gồng mình thoát khỏi tên kia để lao tới ôm lấy người Tuyết Y …
Hự…
Chiếc gậy phang ngay vào đầu Tử Di khiến cô ngất lịm đi…
- Tử–Diii – Tuyết Y ôm chầm lấy Tử Di trong vòg tay miệng gào to tên cô…đôi mắt mở trừng trừng mà lệ tuôn chảy…khi bàn tay cậu dính một thứ gì đó nhơm nhớp…
Rồi ánh mắt cậu đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó như đang nép vào một góc sâu đen…Tuyết Y quay đi ánh mắt loé lên chút hi vọng…
Ông Đổng vô cùng ngạc nhiên trước ngữ chỉ này của Tuyết Y…lão tỏ vẻ thích thú khi thấy Tuyết Y đau khổ như vậy…:
- Haha…Hàn Tuyết Y…ơi Hàn Tuyết Y….cuối cùng mày cũng chỉ thất bại dưới tay một con đàn bà thôi…haha…- Hắn vừa cưới to vừa lắc đầu chế giễu Tuyết Y..
Hai mắt Tuyết Y trở nên đục ngàu…dường như trong đó chỉ chứa toàn một màu đen kịt…từ từ ngẩng đầu lên nhìn trừng trừng lão Đổng đang cười khanh khách….
Gịong nói lạnh như băng vang lên giữa màn đêm đông đặc:
- Tao sẽ kí…mau đưa cô ấy vào viện đi.
Ông Đình bật cười thoả mãn:
- Tốt tốt…- Lão đưa tờ giấy cho Tuyết Y kí xong rồi nói:- Gọi bác sĩ Luyến đến đây. Nhớ đừng để ai phát hiện.
- Dạ…
Hàn răng cậu cắn chặt lại, cô gắng kìm nén lửa trong lòng, chờ đến lúc được thoát thôi…
Ông Đổng nhìn đồng hồ trên tay cũng khá muộn rồi, lão đưa tay che miệng ngáp nói:
- Trông chừng chúng cẩn thận.
- Dạ.
Cả mấy tên bên ngoài cũng vào trong răm rắp cúi đầu cung kính chào ông.