Bữa tiệc kết thúc khá muộn, Uyển Ni có vài phần mệt mỏi. Trên đường về cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không khí trên xe có chút quái dị. Mặc Tân Thành nhìn cô, sau đó đưa tay chỉnh lại điều hòa.
Xe từ từ chạy vào gara rồi dừng hẳn, anh vừa xuống xe cô đã đẩy cửa xe đi vào trong nhà.
Lên tới phòng, Uyển Ni khóa trái cửa. Rồi nằm phịch xuống giường, cô đưa mắt nhìn trần nhà. Nước mắt không nhịn được chảy ra khe mắt. Cô co rút lại, muốn thu mình nhỏ lại để không ai để ý đến cô nữa.
Lúc này, Mặc Tân Thành đứng trước cửa phòng của cô. Anh cảm thấy cô không được vui khi tới bữa tiệc. Mặc Tân Thành đưa tay gõ cửa nói vọng vào
- Uyển Ni, em ngủ chưa?
Bên trong không có tiếng động, anh thở dài. Vậy để ngày mai anh qua xem cô thế nào vậy.
Uyển Ni nghe bước chân anh xa dần mới khóc nức nở. Qua hồi lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.
Hôm sau, khi gà chưa gáy, bình minh chưa lên. Uyển Ni đã rời khỏi nhà mà không ai biết.
Sáng hôm sau
Mặc Tân Thành xuống nhà ăn không thấy cô đâu liền nhíu mày
- Uyển Ni đâu?
- Tiểu thư vẫn chưa rời giường.
Anh gật đầu sau đó ngồi ăn bữa sáng, mà không biết rằng cô căn bản không có trong phòng. Sau khi giải quyết bữa sáng, anh liền đến công ty.
Mà ở nhà, quản gia thấy đã trưa mà cô vẫn không xuống, trong lòng có chút lo lắng. Quản gia nhanh chóng lên phòng cô
- Tiểu thư, cô đã dậy chưa?
- ...
- Tiểu thư...
Không nghe thấy tiếng trả lời, quản gia đẩy cửa bước vào. Trong phòng vắng tanh, quản gia hoảng hốt đi nhanh lại mở cửa phòng tắm. Cô không hề có bên trong, lòng căng thẳng. Quản gia liền tìm những nơi cô hay đến trong biệt thự nhưng kết quả đều là số .
Quản gia nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho anh. Mặc Tân Thành đang họp, sau khi nhận được điện thoại của quản gia. Anh liền bỏ giở cuộc họp chạy về.
Đằng Viên
- Uyển Ni không thấy nữa là sao?
- Thiếu gia, hôm nay tôi thấy đã quá trưa mà tiểu thư không dậy. Tôi lên gọi thì không ai trả lời, bên trong phòng thì trống rỗng. Tôi đã tìm những chỗ cần tìm nhưng không thấy tiểu thư đâu cả.
Quản gia vừa nói hết, bóng lưng anh đã biến mất. Mặc Tân Thành lái xe đi trên đường mà tay không ngừng nắm chặt.
"Uyển Ni, em đi đâu vậy chứ?"
Anh đưa mắt nhìn về phía trước, bỗng trước mắt tối sầm lại. Mặc Tân Thành vội tấp xe vào lề đường, anh đưa tay xoa xoa hai mắt. Mười phút sau, ánh sáng khôi phục bình thường. Mặc Tân Thành thở dài, một lần nữa anh khởi động xe lái về nhà chính của Mặc gia. Thế nhưng mẹ anh bảo cô không đến đây. Sau đó anh đến Thượng Quan Gia nhưng người làm bảo ông chủ và thiếu gia đều đi vắng, tiểu thư cũng không về đây.
Mặc Tân Thành ngồi trong xe, cả người ngã ra sau. Miệng anh khẽ thì thào
- Uyển Ni...Ngoại thành, ở trên đồi hoa tử đằng. Uyển Ni ngồi tựa vào góc cây, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Những kí ức ngọt ngào cứ như thước phim tua chậm cứ lập đi lập lại trong đầu cô. Uyển Ni gục mặt xuống đầu gối, miệng lẩm bẩm
- Thành...
Một tuần sau, cô rời nhà đi đã được một tuần. Mặc Tân Thành cho dù đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cô. Chỉ có điều anh đã quên, có một nơi anh chưa tìm...
Mặc Tân Thành ngã người ra sofa, vẻ mặt của anh hiện lên tia mệt mỏi. Quản gia Kim đau lòng nhìn anh, nhưng bà chỉ biết lắc đầu thở dài. Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quản gia Kim nhìn anh rồi ra mở cửa, khi thấy người ở ngoài liền kinh hỉ. Bà nhanh chóng mở cửa
- Tiểu thư...
- Quản gia Kim.
Uyển Ni mỉm cười đi vào trong. Mặc Tân Thành đang nhắm mắt dưỡng thần tự nhiên mở mắt ra. Lúc nhìn thấy cô, anh đứng bật dậy
- Uyển Ni, em đã đi đâu một tuần nay?
- Em...em qua nhà bạn.
- Em cũng không biết gọi điện về nhà sao? Có biết tôi lo lắng cho em lắm hay không?
Anh có chút tức giận nói, Uyển Ni cắn cắn môi đầu cúi gầm xuống, âm thanh trả lời có chút yếu ớt
- Em xin lỗi.
Nhìn bộ dạng của cô anh cảm thấy đau lòng, vươn tay muốn ôm lấy Uyển Ni nhưng cô như biết được quay đầu chạy lên phòng. Cánh tay vươn ra của Mặc Tân Thành bất động giữa không trung.
Trong phòng
Uyển Ni tựa người vào cánh cửa, mím chặt môi, tự nhủ
- Mày sẽ làm được. Anh ấy hạnh phúc là được, mày không thể giữ anh ấy bên cạnh, mày không thể ích kỷ...
Càng nói giọng cô càng nghẹn lại, cả người trượt trên cánh cửa. Tay ôm lấy cơ thể
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ở trong phòng đến trưa, Uyển Ni mới vực lại tinh thần. Cô thay bộ đầm hồng rồi xuống nhà. Quản gia Kim thấy cô nói
- Thiếu gia đang chờ cô trong phòng ăn.
Cô gật đầu rồi đi vào trong, Uyển Ni không ngồi cạnh anh nữa mà ngồi đối diện anh. Cô mỉm cười nói
- Chúc anh ăn ngon miệng.
Nói xong liền cầm đũa lên ăn, Mặc Tân Thành nhìn cô nhíu mày, lúc trước không phải cô luôn ngồi cạnh anh sao? Anh nhìn cô cúi đầu tập trung ăn cơm cũng không nói gì, nhưng anh nào biết cô không hề có khẩu vị. Bầu không khí bỗng chốc im lặng, cố nuốt miếng thức ăn cuối cùng rồi cô đặt đũa xuống. Uyển Ni uống ly nước được đặt bên cạnh, sau đó đứng dậy ra phòng khách xem tivi.
Mười phút sau
Uyển Ni nhìn Mặc Tân Thành đang hướng cô đi tới liền mỉm cười
- Anh, ăn táo không? Táo rất ngọt a.
Anh không nói gì ngồi xuống cạnh cô
- Em rất lạ.
- Có sao? Em thấy mình vẫn vậy mà.
Uyển Ni tay ăn trái cây mắt dán vào tivi không hề nhìn anh một lần. Anh nhíu mày không vui
- Uyển Ni.
- Dạ?
Vẫn không nhìn anh, Mặc Tân Thành đưa tay nâng cằm cô lên buộc cô phải nhìn vào mắt anh. Uyển Ni muốn tránh nhưng không được
- Anh buông em ra.
- Em đang né tránh tôi?
- Nga, làm gì có.
- Nhưng tôi lại thấy vậy đấy.
Anh lạnh giọng nói, Uyển Ni mím môi nhìn anh
- Anh nghi oan em, anh đối với em tốt nhất. Nên em quyết định sẽ xem anh như anh trai nha.
- Anh trai?
Anh nhíu mày càng chặt, Uyển Ni gật đầu
- Phải nha, làm anh trai không phải tốt lắm sao?
- Tại sao không phải người yêu?
- Không tại sao cả, em hơi mệt. Em đi nghỉ ngơi.
Nói xong liền muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ chặt tay kéo vào lòng.
- Không nói rõ, sẽ không nghỉ ngơi.
Uyển Ni cắn môi, mắt kiên định nói
- Vì em không yêu anh nữa. Em thích người khác rồi.
Cô là muốn anh chết tâm. Cô biết anh đã hết yêu cô rồi, dù anh nói sẽ cố gắng yêu cô thêm một lần nữa. Nhưng tình yêu không thể cưỡng cầu. Có một loại yêu gọi là buông tay, có một loại yêu là nhìn người mình yêu thương hạnh phúc... nên cô chọn buông bỏ, để anh được hạnh phúc không phải khó xử.
Mặc Tân Thành đơ vài giây, lúc tiêu hóa hết câu nói của cô anh liền nổi giận. Hai tay anh giữ chặt vai cô gầm lên
- Em nói sao? Hắn ta là ai?
Uyển Ni bị khuôn mặt tức giận của anh dọa sợ, nhưng...
- Là ai thì có liên quan gì tới anh?
Đáng giận! Thật đáng giận! Mặc Tân Thành bá đạo hôn lên đôi môi anh đào của cô. Uyển Ni hai tay muốn đẩy anh ra nhưng sức hai người chênh lệch quá lớn. Cô khẽ nấc lên, nước mắt cũng rơi xuống. Uyển Ni ủy khuất thều thào
- Rõ ràng là anh không yêu em.
- ...
- Anh yêu Tư Đồ Mỹ.
- Anh không yêu cô ta.
Anh gằn giọng.
- Anh nói dối, nếu anh không yêu cô ta tại sao lại đến dự tiệc sinh nhật của cô ta? Tại sao trong bữa tiệc anh lại hôn cô ta?
Uyển Ni hét lên, anh bị cô hét có vài phần không thích ứng được
- Em đã thấy?
- Phải, tôi thấy hết rồi. Vậy nên tôi muốn từ giờ chúng ta là quan hệ anh em, tôi muốn tìm hạnh phúc mới. Mà đó không phải là anh, anh hiểu không?
Cô đứng bật dậy khi anh mất cảnh giác, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống
- Tôi ghét anh, tôi hận anh. Tôi không muốn yêu anh nữa. Sáu năm chờ đợi, tôi nhận được gì chứ? Cuộc tình này tôi mệt mỏi rồi, tôi buông tay để anh hạnh phúc. Anh hài lòng rồi chứ?
- Uyển Ni...
Cô giống như không nghe anh gọi mà tiếp tục nói
- Tôi giống như một con ngốc vậy, lúc anh bị tai nạn máy bay. Tôi không hề tin anh đã chết, tôi cứ ngu ngốc mà đợi anh. Nhưng tôi sai thật rồi, đáng lẽ lúc đó tôi nên tìm cách quên anh đi...
Mặc Tân Thành mắt co rút đau đớn, anh đưa tay ôm chặt cô vào lòng
- Xin lỗi, thật xin lỗi.
- Xin lỗi? Đã muộn rồi...
Cô gần như tuyệt vọng nói, anh hoảng hốt
- Không muộn, Uyển Ni cho anh một cơ hội. Anh sẽ bù đắp tổn thương đã gây ra. Cho anh một cơ hội, được không em?
- Thành...
Cô khóc, thật sự cô không nỡ xa anh. Không nỡ một chút nào.
- Ừ, anh đây.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô. Uyển Ni hai mắt mờ nước nhìn anh, cô chủ động quàng tay qua cổ anh kiễng chân lên hôn vào môi anh. Cho cô hôn anh một lần này nữa thôi, rồi cô sẽ buông tay...Anh siết chặt eo cô, kéo sát cô vào người.
Mặc Tân Thành đưa lưỡi càng quét khoang miệng cô, hút hết mật ngọt của cô. Mặt Uyển Ni ửng đỏ...bỗng, cô đưa tay đẩy mạnh anh ra
- Đừng như vậy, anh không yêu em và em cũng vậy. Quá khứ hãy là quá khứ đi, cuộc tình đẹp đẽ của chúng ta, để một mình em nhớ là được rồi.
Nói xong cô chạy nhanh lên phòng, khóa cửa lại khóc thật lớn. Mặc Tân Thành muốn đuổi theo nhưng đi chưa được vài bước, anh cảm thấy đầu choáng váng. Anh vội vàng vịn vào lan can cầu thang, đi vào thư phòng. Anh mở hộc tủ ra lấy hợp thuốc rồi chút ra tay đưa lên miệng uống. Trước mắt anh vẫn là màu đen, Mặc Tân Thành ngã người ra sau, hai mắt anh nhắm lại. Hiện tượng này xuất hiện càng nhiều rồi, bác sĩ nói đây là di chứng do vụ tai nạn để lại, do đầu anh bị va đập mạnh dẫn đến tổn thương giác mạc. Anh có thể sẽ bị mù...
Mặc Tân Thành một lần nữa mở hai mắt, nhưng phía trước vẫn là một màu đen. Anh đưa tay bưng mặt, anh không thể mù được. Anh còn chưa bù đắp cho cô, anh...sao anh có thể...anh không muốn một lần nữa tổn thương cô. Thế nhưng, cơ thể anh đã bắt đầu kháng thuốc...Mặc Tân Thành làm sao cho cô một cuộc sống hoàn mĩ khi chính anh bị mù cơ chứ?!
- Uyển Ni, xin lỗi em!