Uyển Ni ở lại thôn Nguyệt Đằng thêm một tuần nữa rồi mới theo anh về thành phố. Cô buồn khi phải rời xa nơi đây nhưng vào một ngày nào đó cô sẽ quay lại để thăm mọi người.
Biệt thự Đằng Viên
Anh vừa dắt cô vào đã thấy mọi người tập trung ở đó. Thượng Quan Vũ bước nhanh lại, trách cứ cô
- Có phải em muốn anh lên cơn đau tim mà chết em mới thôi những hành động ngu ngốc này?
Uyển Ni cúi gầm mặt
- Anh hai, em xin lỗi!
- Sao lại mắng con bé, Tiểu Ni mau qua đây với ta.
Mặc phu nhân dịu dàng nói, anh dẫn cô qua để ngồi xuống.
Ngồi nói chuyện được một lúc thì ai cũng ra về, tất nhiên không phát hiện ra sự khác thường của cô. Đợi mọi người về hết anh mới hỏi cô
- Tại sao không nói cho họ biết về chuyện của em?
- Em không muốn họ lo lắng cho mình.
Nhưng người ta thường nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao? Chuyện cô không nhìn thấy nhanh chóng mọi người liền biết. Họ sửng sốt, nhưng nhiều hơn là đau lòng. Dù gặng hỏi thế nào cô cũng không nói, trong thời gian cô bỏ đi đã xảy ra chuyện gì. Cho đến một hôm, Tư Đồ Mỹ đến chơi.
Trong biệt thự chỉ có mình cô, mọi người đều có công việc của mình. Còn Mặc Tân Thành hôm nay có cuộc họp quan trọng nên phải đến công ty từ sớm.
Tư Đồ Mỹ nhìn cô, khổ sở nói
- Uyển Ni, tôi thua rồi. Thua một cách thảm hại trong tay cô.
- Tư Đồ Mỹ, cô sẽ tìm được hạnh phúc mới thôi
Cô nhẹ nhàng nói, cô ta cười nhẹ nhìn cô một hồi lâu rồi nói
- Uyển Ni, cô không định đem chuyện cô hiến giác mạc cho Mặc Tân Thành sao?
Mặc Tân Thành bước chân khựng lại, anh đến công ty nhưng đi nữa đường thì sực nhớ mình quên mang tài liệu. Nào ngờ về đến lại nghe thấy những lời này. Anh đứng nép một bên chờ hai người nói chuyện xong, nhiều lúc anh xúc động muốn xông ra và anh đã làm như vậy.
Mặc Tân Thành đi nhanh về phía cô, sự xuất hiện của anh làm Tư Đồ Mỹ giật mình. Anh không thèm để ý biểu hiện của cô ta, bước đến chỗ cô nắm chặt lấy vai cô
- Ni Ni, tại sao em phải làm như vậy? Tại sao chứ?
- Anh...
Cô mím môi, vai bị anh giữ chặt mà đỏ lên. Tư Đồ Mỹ quát nhẹ nói
- Anh làm gì vậy, còn không buông tay, anh sẽ làm cô ấy đau.
Mặc Tân Thành nhìn xuống vai cô sau đó nới lỏng tay lại. Anh vẫn nhìn cô, đợi câu trả lời...
- Em chỉ muốn làm gì đó cho anh. Em không muốn anh đau khổ và tuyệt vọng, em...
Cô chưa nói xong đã bị anh cắt đi
- Tôi cần em làm như vậy sao? Em là đồ ngốc, tại sao phải hi sinh mình như vậy trong khi tôi làm em đau lòng nhiều đến vậy.
- Hức...
Cô nức nở, không biết anh vì cái gì mà đổi cách xưng hô. Hức, cô sai rồi sao! Tư Đồ Mỹ không nhịn được, tức giận lườm anh một cái
- Là cô ấy yêu anh, quan tâm anh nên mới làm như vậy. Anh còn ở đây lớn tiếng mắng cô ấy? Đàn ông các người thật vô tâm!
Nói xong cô ta liền bỏ đi, Uyển Ni khuôn mặt đẫm nước mắt. Mặc Tân Thành bị Tư Đồ Mỹ nói vẫn còn ngơ ngác, cho đến lúc nghe thấy tiếng khóc của cô, anh hốt hoảng
- Ni Ni, đừng khóc là anh không tốt.
- Hức...anh xấu lắm!
- Ừ, anh xấu. Bảo bối đừng khóc nữa!
- Hức...em ghét anh.
- Anh cũng vậy, xin lỗi Ni Ni bảo bối, anh làm em đau lòng như vậy! Ngoan, không khóc, sẽ ảnh hưởng đến con.
Anh vội nói, cái gì cô nói đều đúng. Xấu liền xấu, ghét liền ghét đi chỉ cần cô nín khóc là được. Uyển Ni vùi mặt vào cổ anh
- Thành, đừng giận em nữa nha?
- Nhưng tại anh nên em mới...
Cô lắc đầu
- Là em tự nguyện.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ nói
- Bà xã, anh yêu em!
Uyển Ni bị câu nói của anh làm hai má đỏ bừng, lắp bắp lên tiếng
- Ai...ai là bà xã của anh chứ!
- Không em thì là ai chứ? Bà xã!
- Chúng ta chưa kết hôn, anh...
Cô nghẹn họng không biết nói gì, Mặc Tân Thành tà mị nói
- Chuyện không nên làm cũng đã làm, con cũng có rồi. Em không cưới anh thì cưới ai? Hửm?
- ...
Cô xấu hổ quay mặt đi nơi khác, sực nhớ tới điều gì đó
- Không phải anh đến công ty sao?
- Ừ!
- Sao lại quay về?
- Anh quên mang tài liệu, nên mới quay về.
- Vậy còn không nhanh đi lấy.
- Không muốn, hôm nay muốn ở nhà với bà xã.
- Này...nhân viên của anh thật bất hạnh mà. Thành, anh không sợ công ty phá sản sao?
- Không sợ, vì anh đã có em nuôi.
Vừa nói anh vừa vùi đầu vào ngực cô, Uyển Ni cạn lời. Cũng không ngăn cản hành động xấu xa của anh. Cho nên Mặc Tân Thành được nước làm tới, đưa tay vào áo cô xoa nắn nơi mềm mại
- Ư...Thành, anh làm gì vậy?
Cô khẽ rên vội đưa tay bắt lấy tay anh. Anh không nói không rằng bế cô hướng phòng đi tới, trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh. Anh muốn làm gì a!
Mặc Tân Thành đặt cô xuống giường, anh cũng nằm đè lên động tác rất cẩn thận.
- Thành...
- Bà xã, em để anh ăn chay thật lâu.
- Nga, không được...ưm...em đang mang thai.
Anh gặm nhấm chiếc cổ trắng ngần của cô, không nói gì. Từ khi mang thai cô rất nhạy cảm nên mới bị anh trêu chọc một tí, Uyển Ni đã thấy khó chịu, cả người nóng bừng.
Anh hôn lên từng tất thịt của cô, giọng khản đặc
- Bà xã, cho anh được không?
- Nhưng, nhưng...
- Anh sẽ nhẹ nhàng.
Không để cô từ chối anh đã cuối xuống phong bế môi cô. Quả thật như lời anh hứa, anh rất nhẹ nhàng với cô nghĩ vậy khuôn mặt Uyển Ni thoáng cải đỏ âu. Vì mệt mỏi nên cô ngủ thiếp đi, Mặc Tân Thành chỉ biết cười nhẹ, ôm cô vào lòng chính mình chìm vào giấc mộng đẹp.
Biệt thự Tư Đồ
Tư Đồ Mỹ đứng sững sowd trước cửa thư phòng của ba, cô hoảng sợ đến mức chân chôn một cô. Tư Đồ Thanh Huy từ phòng ngủ đi ra, thấy vậy khó hiểu hỏi
- Mỹ Mỹ, em sao vậy?
- A!
Cô giật mình, lỡ tay chạm vào bình hoa bên cạnh gây ra tiếng động. Ở bên trong, ba mẹ Tư Đồ vội chạy ra. Tư Đồ Mỹ khuôn mặt đẫm lệ
- Các người đều là kẻ dối trá, con ghét mọi người.
Song, liền chạy vụt đi. Tư Đồ Thanh Huy muốn đuổi theo nhưng bị ba cậu ngăn lại, ông nói
- Nếu Tiểu Mỹ đã biết ta cũng nên nói cho con biết bí mật mà ta cất giấu hai mươi mấy năm qua.
Trong thư phòng
- Đây không phải là thật, Mỹ Mỹ tại sao không phải là em gái con?
- Em con sinh ra bất hạnh qua đời, ta đã tìm một đứa bé khác thay thế chỗ em con. Ta...xin lỗi.
Cậu đứng im như pho tượng, song liền tung cửa chạy ra ngoài. Mọi việc cứ như một cơn ác mộng, Mỹ Mỹ làm sao chịu được cú sốc này đây?
Trong khi cậu lo lắng cho cô thì Tư Đồ Mỹ lái xe một cách điên cuồng. Cô không phải là con ruột của họ, vậy cha mẹ ruột của cô đâu? Họ tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ cô?
Mãi suy nghĩ nên cô không để ý đến chiếc xe tải đi ngược chiều với mình. Tư Đồ Mỹ hoảng sợ vội phanh gấp lại, tiếng bánh xe ma sát mặt đường tạo nên âm thanh chói tai làm người khác kinh hoàng. Cô đánh tay lái, xe đâm vào cột bên đường khiến Tư Đồ Mỹ đập đầu vào tay lái cửa xe vỡ tung tóe đâm vào da thịt của cô. Chiếc xe tải định chỉ chít nhưng khi thấy toàn thân cô là máu liền bỏ chạy.
Tư Đồ Thanh Huy nhìn mọi người tập trung đông ở phía trước, cậu mở xe xuống xem. Nhưng khi đến nơi, cậu như rơi vào vực sâu. Cậu vội chạy lại, ôm Tư Đồ Mỹ đã được mọi người kéo ra
- Mỹ Mỹ, em tỉnh lại đi.
- ...
- Mỹ Mỹ, đừng làm anh hai sợ!
Đôi mắt thanh thú của Tư Đồ Mỹ khẽ chớp cô thều thào nói
- Anh...sau khi...em chết... hãy đem...giác mạc...của em...cho cô ấy...khụ khụ...
- Em đừng nói nữa.
Cậu đau khổ nói, cô lắc đầu
- Hãy nói...với cô ấy...khụ...khụ...nếu có kiếp sau...em muốn... được làm...bạn tốt của cô ấy...Còn có...
- Mỹ Mỹ, đừng nói nữa, anh đưa em đến bệnh viện.
Tư Đồ Mỹ níu lấy tay cậu
- Còn có...em chúc hai người họ...hạnh phúc...khụ khụ...
Cánh tay cô thả lỏng, Tư Đồ Thanh Huy đôi mắt đỏ hoe ôm chặt lấy cô vào lòng
- Không!!! Mỹ Mỹ, cầu xin em, cầu xin em mở mắt ra nhìn em đi...
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cậu. Cùng thời điểm, tại biệt thự Đằng Viên
- Sao? Tôi biết rồi.
Mặc Tân Thành vui mừng trả lời, anh vừa nhận được điện thọai của bệnh viện, nói có người đồng ý cho cô giác mạc, thật tốt.
Cũng lúc này, các kênh tin tức h đã đưa tin vụ tai nạn kinh hoàng này, nạn nhân bất hạnh qua đời trước khi đưa tới bệnh viện...
Ngày hôm sau, bệnh viện sắp xếp ca phẫu thuật cho cô tiến hành thay giác mạc.
Đau khổ cùng mệt mỏi vì cái chết của Tư Đồ Mỹ mà Tư Đồ Thanh Huy tiều tụy đi không ít, cậu cứ nhốt mình ở trong phòng không muốn gặp ai, ngày đêm lấy rượu làm bạn.
Hai ngày sau, Tư Đồ gia làm lễ tang họ không mời ai cả chỉ vài chỗ quen biết đến tham dự. Đứng ở trước mộ Tư Đồ Mỹ, Uyển Ni mắt bị quấn băng gạt nên không thấy được. Cô nhẹ nhàng nói
- Tiểu Mỹ, cảm ơn cô. Nếu có kiếp sau chúng ta làm bạn tốt có được không?
Mặc Tân Thành đứng bên cạnh vẻ mặt anh không thay đổi, giọng lạnh lùng vang lên
- Tư Đồ Mỹ, coi như tôi nợ cô một ân tình. Cảm ơn cô vì tất cả.
Chiều hôm đó, bầu trời nhuốm đỏ mọi người từng người ra về chỉ có mình cậu ở lại. Tư Đồ Thanh Huy quỳ mạnh xuống trước mộ tư đồ Mỹ, cậu nghẹn ngào nói tiếng lòng của mình
- Mỹ Mỹ, em biết không lúc biết em không phải em gái ruột anh, anh vui lắm. Vui vì có thể thổ lộ tình cảm của mình, vui vì có thể quang minh chính đại ở bên em. Nhưng...
- Có lẽ anh vui mừng quá sớm, em đi rồi anh làm sao đây? Mỹ Mỹ, anh yêu em!
Một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của cậu, cơn gió nhẹ thổi qua lau khô đi giọt nước mắt ấy. Tình yêu nhiều lúc là thế, muốn bên người sợ người cười nhạo, muốn nói tiếng yêu chỉ sợ thiên hạ cười chê? Anh trai yêu em gái mình sao? Thật buồn cười, đây là luân lý gì chứ? Trên thế giới ai sẽ chấp nhận đây? Trời đất bao la, nguyện kiếp sau thành vợ chồng.
Hai năm sau
Hôm nay là hôn lễ của anh và cô, đáng lẽ họ đã sớm tổ chức nhưng vì chuyện của Tư Đồ Mỹ nên họ dời đi. Dù không thân thích nhưng cũng là ân nhân.
Uyển Ni khoác trên người bộ áo cười trắng tinh khôi, từng bước tiến vào lễ đường. Phía sau là hai tiểu đồng, cả hai đều mặc bộ đầm công chúa xinh xắn, trên tay cầm hai giỏ hoa. Đó cũng chính là con của cô và anh, hơn một năm trước cô ra sinh ra hai tiểu công chúa đáng yêu. Một là Mặc Tiểu Mễ, người còn lại là Mặc Tiểu Đàn.
Mặc Tân Thành đứng phía trên nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng đã là của anh, mãi mãi không lìa xa.
Anh nắm lấy tay cô hướng về phía chủ hôn. Ông nhìn hai người bắt đầu nói
- Mặc Tân Thành, con có đồng ý cưới Thượng Quan Uyển Ni dù cho giàu có, nghèo nàn, ốm đau, bệnh tật mãi mãi bên nhau?
- Con nguyện ý.
- Thượng Quan Uyển Ni, con có đồng ý cưới Mặc Tân Thành dù cho giàu có, nghèo nàn, ốm đau, bệnh tật mãi mãi bên nhau?
- Con đồng ý.
- Ta tuyên bố, từ giờ hai người là vợ chồng.
Những tràn vỗ tay cũng như lời chúc phúc vang lên, không khí thoáng cái đã náo nhiệt.
Tình yêu của họ dù trải qua sinh ly tử biệt thì họ vẫn luôn có nhau. Giống như đóa tử đằng kia, dù đã tàn nhưng vẫn nở. Nó sẽ mãi trường tồn, tình yêu của họ cũng vậy - một tình yêu bất diệt.
Tư Đồ Thanh Huy cười nhẹ, lặng lẽ rời đi. Cậu cần yên tĩnh, và nơi đó là chỗ Tư Đồ Mỹ đang yên nghĩ.
Cậu dựa vào bia mộ của cô nói
- Mỹ Mỹ, hôm nay Tân Thành và Uyển Ni đã kết hôn. Họ sẽ sống hạnh phúc như ước nguyện của em. Chỉ có anh là cô đơn, anh thật nhớ em, Mỹ Mỹ!
Gió thổi xào xạc, ở gốc cây phía xa thoáng hiện một bóng hình người con gái đang nhìn cậu rồi cũng biến mất rất nhanh...bầu trời trong xanh, lá cây lây nhẹ như một khúc nhạc dịu êm khiến con người mê đắm. Giống tình yêu, dù nói buông bỏ nhưng tròn lòng vẫn còn chấp niệm. Tình yêu đúng là độc dược khiến con người say đắm, trầm luân lại khiến con người đau đớn đến tột cùng.
Một kết thúc cho sự mở đầu mới!
TẬP HOÀN VĂN
( // - //)