Editor: Lệ Thiên & Qin Zồ
Ta đã bái đường với Liễu Dự xong, trong phòng hỉ chỉ còn hai người chúng ta, ta thẳng thắn nói với Liễu Dự: “Ta vẫn còn tình cảm với Ôn Diễn, nhưng sau hôm nay, ta sẽ cố quên hắn, sẽ cố thích chàng, chàng có chờ được không?”
Liễu Dự không hề do dự gật đầu, “Được. Ta nguyện ý chờ nương tử cả đời.”
Ta hơi khép mắt, “Trước khi ta thích chàng, chúng ta sẽ làm giả làm phu thê.”
“Được, ta sẽ không ép nương tử, ta sẽ đợi đến một ngày có thể uống chén rượu giao bôi cùng nương tử. Ta rất vui.” Ta ngước mắt, nhìn sự vui vẻ rạo rực của Liễu Dự, hỉ phục trên người hắn đã khiến vẻ hơi tái nhợt thường ngày thêm hồng hào. Hắn nói tiếp: “Nương tử, nàng là cô nương đẹp nhất ta từng thấy, nhất là trong hôm nay.”
Ta mỉm cười nhìn hắn, “Vậy chàng ngủ gian ngoài đi.”
Liễu Dự đáp ứng, “Được.”
Hắn mới bước ra được vài bước đã quay người lại nói với ta: “Nương tử sau này có thể gọi ta bằng tên tự không?”
Ta hơi sững người, nghĩ một chút mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cẩn Minh.”
Khóe môi Liễu Dự ngay lập tức cong lên.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta theo thói quen quay người, sau đó vươn tay ra định vuốt đầu miếng ngọc đứa bé, nhung tay mới vươn ra được một nửa thì đã dừng giữa chừng. Ta mím môi lại, rút tay về.
Liễu Dự đã tới, mỉm cười gọi ta một tiếng “Nương tử.”.
Ta giật mình một lúc mới hoàn hồn, đáp hắn một câu “Cẩn Minh.” Ta rửa mặt chải đầu xong thì cùng Liễu Dự ra ăn sáng, sau đó cố gắng bồi dưỡng cảm tình với Liễu Dự ở phủ.
Buổi đêm dài, ta ngồi bên cửa sổ nhìn trời đen sâu thẳm, nghe tiếng ve trên cây, nghĩ rằng thật ra cuộc sống cứ thế mà trôi qua chẳng đợi chờ ai.
Giữa tháng bảy, Mạnh thái phó tiến cử Liễu Dự trong triều, Thừa Văn đích thân kiểm tra Liễu Dự, vui mừng thấy được, giao cho hắn chức viên ngoại lang Hình bộ, thuộc hàng ngũ phẩm. Đến đầu tháng chín, Liễu Dự lập công, Thừa Văn rất vui, đặc biệt đề bạt Liễu Dự, giao chức Hình bộ tả thị lang, hàng nhị phẩm.
Ta cũng không ngờ với tính Liễu Dự lại có thể như cá gặp nước chốn quan trường, đến khi tới tiệc Trung thu trong cung ta mới nhìn thấy mặt khác của Liễu Dự.
Ta chợt nhớ lời Ôn Diễn từng nói, nếu năm Hữu Bình đầu tiên Liễu Dự thành Trạng Nguyên thì giờ thành tích của hắn đã rất lớn.
Cũng lâu không nhớ tới hai chữ “Ôn Diễn”, giờ hai chữ này lướt qua đáy lòng cũng không còn đau nữa.
Ta giơ giơ chén ngọc thất thải lưu ly lên, ngửa đầu uống nốt chỗ rượu ngon. Liễu Dự ngồi cạnh ta, nhẹ nhàng nói: “Nương tử, uống ít thôi.”
Ta cười cười, “ừ” một tiếng, đặt chén ngọc thất thải lưu ly xuống.
Chợt có người cười cười nói: “Công chúa và Phò mã thật ân ái.”
Ta ngước mắt lên, thì ra là một đại thần từng muốn tiến cử phò mã. Ta nhếch môi cười, đáp lời: “Vừa mới tân hôn vui vẻ, đương nhiên sẽ ân ái.” Dứt lời, ta lại tủm tỉm cười liếc Liễu Dự một cái, đích thân rót rượu cho hắn.
Liễu Dự nhìn ta với ánh mắt tình ý rồi uống cạn chén rượu đó.
Trong con mắt người ngoài, ta và Liễu Dự ắt hẳn là cầm sắt hòa hợp, phu thê tình thâm. Thật ra không phải vậy, hai tháng nay ta vẫn toàn tâm toàn ý thử thích Liễu Dự nhưng dù hắn tốt với ta thế nào, ta cũng không có cảm giác đấy.
Ta và Liễu Dự vẫn giả làm phu thê như trước, chẳng qua ngoài mặt chúng thần, ta sẽ không làm Liễu Dự phải mất mặt.
Liễu Dự bóc cho ta ít nho, ta mỉm cười ăn hết, lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện Yến Thanh với vẻ mặt ảm đạm nhìn ta, dường như không biết hai chữ “lảng tránh” viết thế nào.
Ta vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra với Yến Thanh sau khi chúng ta cùng cách. Rõ ràng trước khi hòa ly hắn rất chán ghét ta, thậm gì không hề muốn nói câu nào với ta, vậy mà sau khi cùng cách lại thường xuyên tới tìm ta. Ta thỉnh thoảng nhìn qua, thường thấy ánh mắt nóng rực hoặc vẻ mặt ảm đạm của hắn như thể ta nợ bạc hắn vậy.
Ta khép mắt, không muốn nhìn Yến Thanh nữa.
Cũng không biết có phải tối nay uống nhiều rượu quá không, ta bắt đầu cảm thấy tửu lượng không chịu được nữa, đầu hơi choáng váng. Ta uống hết một chén trà thì rời tiệc đi hóng gió đêm.
Liễu Dự nói muốn đi cùng ta, ta lại lắc đầu bảo hắn ở lại.
Vân Vũ đỡ ta ra đại điện, ta cứ đi bừa vậy thôi. Gió đêm thổi qua, lướt qua đôi má mang theo hơi lạnh khiến đầu ta tỉnh táo hơn. Ta hơi ngửa đầu lên, nhìn vầng trăng tròn giữa trời đêm to lớn, cảm khái nói: “Lại một Trung thu nữa, trăng năm nay tròn hơn năm ngoái rồi. Trung thu năm ngoái… Này, Vân Vũ, Trung thu năm ngoái xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Vân Vũ đáp: “Trung Thu năm ngoái là tiệc rượu bày ở trên hồ Hàm Quang, khi đó…”
“Khi đó Quán Quán nhảy hồ, ta sợ tới mức ở lại trong cung cạnh nàng một đêm, may mà không sao.” Ta vỗ trán, “Chỉ có một năm thôi, vậy mà ta lại cảm giác như việc này đã xảy ra từ tận mười năm trước.”
Vân Vũ cũng cảm khái nói: “Một năm này xảy ra nhiều chuyện quá.”
Ánh trăng vẫn giống như trung thu năm ngoái, nhưng nhiều chuyện đã không thể quay về được nữa, như việc Quán Quán rời khỏi hoàng cung, gả cho Ninh Hằng, còn ta giữa trung thu năm ngoái còn vì Yến Thanh mà đau lòng đến chết, bây giờ phò mã bên cạnh đã biến thành Liễu Dự, còn cả…
Ta nhắm nghiền hai mắt, không hề muốn vầng trăng sáng kia đổi thay.
Gió đêm thổi đến, ta chợt cảm thấy man mát, vừa mở mắt đã nghe thấy có người gọi ta một tiếng “Công chúa”. Ta nghe thấy đó là âm thanh của Yến Thanh thì đột nhiên thấy đau đầu.
Vẫn là nha đầu Vân Vũ biết tâm ý của ta, chỉ nghe nàng nói: “Yến thị lang, công chúa nhà ta không khỏe, không muốn kẻ nào quấy rối cả, xin Yến thị lang hãy rời đi.”
“Ta chỉ nói một câu thôi, công chúa, chỉ một câu mà thôi.”
Ta không hề xoay người, đưa lưng về phía hắn, sau một lúc lâu trầm mặc mới mở miệng nói: “Nói đi.”
Yến Thanh cũng trầm ngâm một lát rồi mới thấp giọng nói: “Bây giờ công chúa hạnh phúc không?”
Ta không biết liệu mình có hạnh phúc hay không, nhưng hai tháng này, quả thật ta rất bình tĩnh, cho dù thỉnh thoảng có hơi mê man nhưng cũng dễ chịu hơn trước kia, cái lúc ta phải sống trong tuyệt vọng cùng đau thương. Ta chậm rãi nói: “Hạnh phúc.”
Yến Thanh nhẹ cười một tiếng, “Vậy là tốt rồi, vi thần cáo lui.”
Sau khi Yến Thanh rời đi, Vân Vũ bất bình nói: “Yến thị lang đúng là quá đáng, lúc cùng với công chúa thì không đối xử tốt với người, sau khi hòa ly thì lúc nào cũng trưng ra cái vẻ bị công chúa vứt bỏ hận không thể làm công chúa thay đổi thái độ, bây giờ biết công chúa đã có phò mã còn dính lấy công chúa, thật sự là đáng ghét quá đi.”
Thấy Vân Vũ lại bắt đầu líu ríu, đầu ta càng đau thêm, ta nói: “Quay về nói với bệ hạ một tiếng, ta cảm thấy không khỏe trong người nên về trước.” Dừng lại, ta nói tiếp: “Cũng nói một tiếng với Cẩn Minh.”
Vân Vũ lo lắng nhìn ta, “Công chúa có cần gọi thái y đến không?”
Ta lắc đầu, “Không cần, chỉ là hơi đau đầu chút thôi, có lẽ do uống nhiều rượu quá.” Ta day nhẹ huyệt thái dương, “Sai người chuẩn bị xe đi, ta muốn hồi phủ.”
Lúc ta lên xe thì Liễu Dự cũng chạy đến, hắn sốt ruột nói, “Nương tử thấy chỗ nào không thoải mái?”
Ta nói thật: “Đầu hơi đau.”
Liễu Dự nói: “Để ta về với nàng.”
Ta từ chối: “Chàng nên biết trong hai tháng này, bệ hạ thường đặc biệt cân nhắc chàng khiến không ít đại thần trong triều ghen tức. nếu lúc này chàng rời tiệc sớm, có lẽ sẽ bị một vài người hạch tội gây khó dễ. Cẩn Minh, ta biết chàng có tài, nhưng những người khác không hiểu được nó. Chàng là phò mã của ta, thì nên biết bất luận chàng cố gắng bao nhiêu nữa thì cuối cùng rất có thể tất cả đều sẽ quy về nguyên nhân là công chúa ta. Nếu chàng muốn giành được nhiều thì không nên để lộ nhược điểm gì cả.”
“Nương tử, ta rõ rồi, nhưng mà…”
“Ta mỉm cười nói: “Ta chỉ hơi đau đầu mà thôi, không có gì đáng lo cả. Quay lại đi.”
Liễu Dự nhìn ta, cuối cùng đáp một tiếng “Được”.
Ta gối đầu lên tay miễn cưỡng nhìn bóng đêm thê lương bên ngoài, tuy vầng trăng trên không trung to như bàn tròn, nhưng ánh trăng vẫn trong trẻo mà lạnh lẽo như trước, mang theo cảm giác se mát của mùa thu.
Trên đường phố đủ kiểu người qua đường, cười cười nói nói, cực kỳ náo nhiệt.
Chợt một cơn gió lạnh thổi đến, ta không khỏi rùng mình một cái, buông màn xe xuống. Trong xe ngựa chỉ còn lại một mình ta, Vân Vũ ngồi bên ngoài cùng với phu xe, ta đổi tư thế, cả người nằm nghiêng trên nệm dài.
Ta từ từ chớp mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc tỉnh lại thì ta vẫn nằm trong xe ngựa như cũ, xung quanh im ắng, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rõ ràng.
Trong lòng ta nhảy dựng lên.
Ta từng sống ở trong núi một thời gian, biến vắng vẻ trên núi cùng với vắng vẻ trong kinh thành về đêm có sự khác nhau như thế nào, và giờ khắc này ta biết rõ mình đang ở trên núi.
Ta khẽ hét lên “Vân Vũ”, nhưng qua một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng Vân Vũ đáp lại. Ta lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng tỉnh táo lại. Ta vén một góc màn lên, nhìn ra ngoài xem sao, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Ta rút nhuyễn kiếm trong xe ra giấu vào trong tay áo, vừa xuống xe ta phát hiện Vân Vũ nằm trên mặt đất, ta thăm dò hơi thở của nàng, sau khi xác nhận nàng chỉ hôn mê thì liền đưa nàng vào trong xe ngựa. Ta đi tiếp vài bước, lại gặp được bốn ám vệ của ta đều bị trói chung với nhau, và cũng bất tỉnh nhân sự.
Có thể đánh bại bốn ám vệ của ta, đích thị võ công phải cao hơn ta, nhất thời ta cảm thấy kinh hãi.
Bỗng gió núi chợt nổi lên, lá khô cuồn cuộn đầy mặt đất, theo đó còn có âm thanh âm trầm, “Công chúa điện hạ.”
Ta nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, mặt không đổi sắc quát: “Ngươi là kẻ nào?”
Một bóng người chậm rãi hiện ra sau phía cây, dưới ánh trăng ta nhìn rõ mặt hắn, không phải ai khác, chính là phu xe của ta