Editor: Qin Zồ
Với tình cảnh bây giờ, ta chỉ có thể làm đúng một chuyện là đồng ý. Ta nói với Liễu Dự: “Bây giờ ta sẽ đến chỗ bệ hạ xin một thánh chỉ tứ hôn, ngươi đừng nhắm mắt, chờ ta.”
Liễu Dự nở nụ cười nhợt nhạt, hắn nói “Được”.
Ta đứng lên, vừa xoay người đã thấy Ôn Diễn đứng ngoài cửa im lặng nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, giống như có ném đá xuống cũng không thể dậy sóng được.
Hắn nói: “Ta tiến cung với ngươi.”
Âm thanh Ôn Diễn vẫn ôn hòa như gió xuân, nhưng ta lúc này nghe mà cảm thấy như gió thu càn quét hết đám lá khô trên mặt đất, ta khẽ run lên, gật đầu nói “được”.
Sau đó trong phòng chỉ còn lại Như Ý chăm sóc Liễu Dự, ta lên xe ngựa Ôn Diễn, A Man lái xe ở bên ngoài. Do tâm tình nặng nề quá mức, ta với Ôn Diễn ở trong xe không nói với nhau câu nào.
Lúc ta đòi thánh chỉ tứ hôn với Thừa Văn thì Thừa Văn lại nhìn Ôn Diễn bên cạnh ta, đệ ấy trầm mặc rồi đưa cho ta.
Trên đường trở về, hai chúng ta vẫn im lặng như cũ không nói gì, cho đến lúc sắp đến tiểu xá thì Ôn Diễn mở miệng gọi ta một tiếng “công chúa”, ta đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, giống như ánh trăng trên ngọn cây vậy.
“Trên núi lạnh, công chúa chớ để bị cảm.”
Trong tay hắn là chiếc áo khoác ngoài màu lam, ta cắn môi nhận lấy.
Sau khi xuống xe, ta đi thẳng đến phòng của Liễu Dự, sợ nếu chậm trễ dù chỉ chốc lát thì hắn sẽ không mở mắt ra được nữa, may mà hắn vẫn nghe lời ta, lúc ta đến thì hắn vẫn gượng mở mắt.
Ta đưa thánh chỉ đặt vào trong tay hắn.
“Liễu Dự, ta đã xin thánh chỉ tứ hôn từ bệ hạ rồi, từ giờ trở đi ngươi chính là phò mã của Thường Ninh ta.”
Liễu Dự cười vô cùng thỏa mãn, năm ngón tay hắn nắm chặt thánh chỉ màu vàng, hắn nhìn ta, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nương tử.”
Ta đáp lại, “Ta đây.”
“Nương tử.”
“Ta đây.”
“Nương tử.”
“Ta đây.”
“Nương…” Giọng của Liễu Dự càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến nỗi ta không nghe rõ, chỉ thấy hắn từ từ nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt cực kỳ bình thản. Trong lòng ta vô cùng căng thẳng, vội vàng hét to “Liễu Dự”.
Thế nhưng Liễu Dự vẫn không mở mắt ra, ta vội vã cất cao giọng, “Như Ý! Như Ý!”
Như Ý nhanh chóng đi đến, nàng vội vàng bắt mạch cho Liễu Dự, rồi lại thăm dò hơi thở của Liễu Dự, đoạn vỗ ngực nói: “Công chúa mỹ nhân chớ vội, Liễu ca ca chỉ bị ngất đi thôi.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Vừa thả long, ta nhất thời cảm thấy choáng váng, cơ thể ta lắc lư, do hai ngày này đã trải qua chuyện quá mức kinh tâm động phách, ngay sau đó ta không tự chủ được liền ngã xuống, không biết chuyện gì.
Cơn hôn mê này của ta tròn năm canh giờ. Khi tỉnh lại, đập vào mắt ta vẫn là Ôn Diễn, nhưng lúc này hắn không ngủ, mà là mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Công chúa có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Ta lắc đầu, Ôn Diễn nói: “Liễu công tử đã hết sốt rồi, công chúa có thể yên tâm.”
Ta mừng rỡ, “Thật sao? Bây giờ hắn đã tỉnh rồi ư?”
Ôn Diễn nói: “Nãy giờ chưa tỉnh lại, nhưng đã lâu thế rồi bây giờ có lẽ cũng đã dậy rồi.” Dừng lại, hắn nói tiếp: “Công chúa ăn vài thứ trước đi đã, bằng không lại giống như hôm qua mất.”
Ta đáp “được”, thuốc trị thương của Như Ý cực kỳ hữu hiệu, chỉ trong một ngày ngắn ngủn, vết thương nơi lòng bàn tay đã khôi phục được bảy tám phần. Ta đón lấy chén cơm từ Ôn Diễn, vừa ăn được hai thìa, chợt phát hiện trên thái dương Ôn Diễn có vết bầm tím.
Ta nhớ trước khi mình ngất đi, trên trán Ôn Diễn không hề có vết bầm này. Ta hỏi: “Thái dương của tiên sinh làm sao thế?”
Thần sắc Ôn Diễn hơi mất tự nhiên, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Đêm qua không cẩn thận bị dập đầu.”
Ta không hề nghi ngờ, nhân tiện nói: “Hay tiên sinh bôi thuốc lần trước ngươi bôi cho ta ấy, qua ngày mai là ổn thôi.”
Ôn Diễn gật đầu nói: “Được.”
Sau khi ta dùng xong bữa ăn, liền rời khỏi giường đi thăm Liễu Dự. Liễu Dự vẫn còn đang hon mê, nhưng sắc mặt đã bình thường lại không ít, ít nhất trên môi không còn vẻ màu xanh đáng sợ nữa. Như Ý nói Liễu Dự chậm nhất là tối nay có thể tỉnh lại, sau khi ta nghe thế, trong lòng cũng an tâm.
Chỉ cần Liễu Dự không chết, cả đời này ta cũng sẽ không cắn rứt lương tâm.
Nhưng khi ánh mắt ta chạm đến thánh chỉ trong tay Liễu Dự thì lại bắt đầu lo lắng. Thánh chỉ ban ra tuyệt đối không có cơ hội đổi ý, đêm qua là tình huống đặc biệt, ta cũng không chú ý nhiều, chỉ cảm thấy tại thời điểm đó, Liễu Dự cần một ấn tín yên tâm, một ấn tín yên tâm có thể khiến hắn sống, Liễu Dự sống hay là chết, thánh chỉ chính là điều quan trọng.
Bây giờ Liễu Dự không nguy hiểm đến tính mạng, ấn tín này ta không biết nên xử lý như thế nào. Ta suy nghĩ, chỉ có thể đợi sau khi Liễu Dự tỉnh lại rồi tính toán tiếp.
Y thuật của Như Ý quả nhiên tuyệt vời, quả thật lúc thắp đèn thì Liễu Dự tỉnh lại, hắn mở mắt ra, nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy ta thì dừng lại, giọng nóic ủa hắn vẫn yếu ớt như cũ.
“Nương tử.”
Trong lòng ta buông tiếng thở dài, từ lúc Liễu Dự xả thân cứu ta, ta đã nợ hắn một phần nhân tình. Ta liền nở một nụ cười, “Liễu Dự, ta ở đây.”
Hắn nhìn ta không chớp mắt.
Ta nhất thời không biết nên nói gì với hắn, đành phải hỏi: “Ngươi có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Hắn nhẹ giọng đáp: “Ở ngực còn hơi đau.”
Ta nói: “Nghỉ ngơi cho tốt sẽ không còn đau nữa.”
Liễu Dự khẽ mím môi, bỗng nhiên nói nhỏ: “Nương tử, thánh chỉ này có thật không?”
Ta sửng sốt, “Là thật, trên còn có ấn chương của bệ hạ làm chứng.”
Liễu Dự vẫn nói rất nhỏ: “Nương tử, ý ta không phải là thế. Ý của ta là, nương tử sẽ thành thân cùng với ta thật sao?”
Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Dự, nhất thời không nói nổi lời cự tuyệt, thế là úp mở đáp: “Đợi khi ngươi khỏe đã rồi nói sau, bây giờ chuyện ngươi cần làm chính là dưỡng thân thật tốt.”
Liễu Dự biết điều gật đầu, “Được, ta nghe nương tử.”
Như Ý nói cơ thể Liễu Dự quá yếu, cần phải bồi bổ cho tốt. Vì thế sau khi vết thương của Liễu Dự đã đỡ hơn, ta liền sai Ngô Tung phái một xe ngựa rộng thoáng đón Liễu Dự trở về phủ công chúa.
Trong phủ công chúa không thiếu các loại dược liệu quý báu.
Sau khi Vân Vũ biết chuyện thánh chỉ tứ hôn tồn tại thì bắt đầu vui mừng gọi Liễu Dự là phò mã gia. Lần này ta không có cản nàng, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng thánh chỉ của Thừa Văn đã hạ xuống rồi.
Miệng vàng một khi đã mở thì không thể thu hồi, cho dù Thừa Văn đồng ý vì a tỷ ta đây mà thu lại, ta cũng không muốn để danh dự của đệ đệ ta bị vấy bẩn.
Ta ở trong phòng suy nghĩ ba ngày, ngẩn người nhìn bức tranh vẽ Ôn Diễn.
Ôn Diễn trong bức tranh cực kỳ nho nhã, ý cười nơi khóe môi thanh nhuận ôn hòa, chỉ tiếc cách ta quá xa.
Ta sờ không tới, cũng không gặp được.
Ta bắt đầu chán nản chấp nhận tứ hôn lần này.
Càng ngày càng nhiều người biết đến tứ hôn của Thừa Văn, bây giờ từ văn võ bá quan cho đến bình dân bách tính đều biết ta hòa ly với phò mã trước chưa đến ba tháng đã lại thành thân.
Đại hôn định vào ngày mồng bảy tháng bảy, cũng không biết vừa khéo hay là thiên mệnh không thể chống lại, vừa hay đúng với ba tháng trong lời nói của Ôn Diễn trước kia —— ba tháng sau, ta sẽ nhận được một phò mã mới.
Mọi thủ tục đại hôn do Lễ bộ phụ trách, Lễ bộ thượng thư Trương Quân Chi từ trước đến nay đều rất sợ ta, trước kia khi hắn chưa lên làm thượng thư, thường khi thấy ta thì cả người đều run rẩy, ta không hiểu nguyện nhân do đâu. Bây giờ vị Trương thượng thư vẫn thấy ta là sợ, nhìn thấy ta ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, cuối cùng đã đổ bệnh.
Ta vô cùng bất đắc dĩ.
Thượng thư ngã bệnh, chức quan lớn nhất còn lại trong Lễ bộ chính là thị lang, một chức quan của Đại Vinh, Lục bộ có tất cả mười hai thị lang, mà chức quan của vị tiền phò mã của ta không may chính là Lễ bộ thị lang.
Yến Thanh cùng với quan viên trong Lễ bộ đến phủ công chúa lo liệu thủ tục thì khó tránh khỏi chạm mặt với ta. Lúc ta trông thấy Yến Thanh, cũng khó tránh khỏi sửng sốt.
Yến Thanh gầy đi rất nhiều, trước kia còn có mấy lượng thịt, bây giờ toàn là da bọc xương, sau này nghe nói mới biết đầu tháng sáu Yến Thanh đổ bệnh nặng, may mà chữa trị được.
Ta thấy Yến Thanh như thế, cũng không muốn nói mấy câu châm chọc.
Thật ra ta cũng không phải không chấp nhận được Yến Thanh, chỉ là không muốn nhìn thấy người này mà thôi. Ta gọi Ngô Tung đi đối phó với quan viên Lễ bộ, giao cho hắn phải làm đại hôn đơn giản thôi.
Liễu Dự khôi phục cực kỳ nhanh, mười ngày sau đã có thể xuống giường đi lại. Người trong phủ đều gọi hắn là phò mã gia, có một lần ta nghe thấy một tiểu thị nữ gọi hắn một tiếng phò mã gia ngọt ngào thì Liễu Dự vô cùng tự hào.
Từng ngày trôi qua, cách mồng bảy tháng bảy càng lúc càng gần. Từ sau khi Liễu Dự trở về phủ công chúa, ta không còn gặp lại Ôn Diễn nữa, Như Ý sau vài lần đến đây thì cũng không đến nữa.
Nhìn thấy khắp nơi trong phủ giăng đèn kết hoa, ta chẳng biết tại sao bắt đầu có chút khủng hoảng, thậm chí nửa đêm thường gặp ác mộng liên tục. Ta muốn hủy hôn, nhưng mà ta đã đồng ý với Liễu Dự rồi. Nếu ta hủy hôn thật, không biết Liễu Dự có hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ hay không, sau đó lại trở thành một Liễu Dự quanh quẩn bên bờ vực sống chết.
Bỗng nhiên ta muốn gặp Ôn Diễn, nhưung ta không biết gặp Ôn Diễn rồi sẽ nói gì. Bình thường Ôn Diễn đối đãi với ta cực tốt, cũng vô cùng quan tâm đến ta, thậm chí ta chỉ đưa mắt thôi hắn đã biết ta suy nghĩ gì rồi, nếu không phải hắn đem ta giao cho Liễu Dự, ta chắc chắn hắn đối với ta cũng có tình ý.
Chỉ tiếc…
Ta buông tiếng thở dài, cuối cùng thôi cái ý nghĩ gặp Ôn Diễn.
Tới ngày mồng năm tháng bảy, ta nhận được một tấm thiệp, người ký tên là… Ôn Diễn.