Editor: Qin Zồ
Cái… cái gì?
Trong nháy mắt nghe những lời Liễu Dự nói ta vô cùng căng thẳng. Ôn Diễn có da có thịt, hơi thở cũng ấm áp, làm sao lại không phải người? Ta khép hờ đôi mắt, bình tĩnh nói: “Nói ta nghe xem nào?”
“Công chúa chớ hiểu lầm ý của ta, Ôn tiên sính đích thị không thể xưng là người.” Liễu Dự nói: “Theo như trong “Lan Liên Kinh” ghi chép lại, có thể biết được thiên mệnh chính là thiên nhân. Thiên nhân có dáng vẻ khác thường, sinh ra có chân tật, không thể ăn đồ mặn, sở trường vẽ vời, có thể dùng việc vẽ tranh để nói ra thiên mệnh. Mà thế gian này chỉ mới có một người.”
Dừng lại một chút, Liễu Dự nhìn ta, nói từng câu từng chữ: “Sở dĩ gọi là thiên nhân, chính là bởi vì thiên nhân sống thọ cùng trời.”
Sống thọ… cùng trời…
Trong lòng ta khẽ run lên, chỉ cảm thấy cả cơ thể dần lạnh toát. Liễu Dự buông tiếng thở dài: “Công chúa nên sớm đi nghỉ đã.” Dứt lời, hắn ôm Tiểu Sư Tử rời đi.
Ta một mình ngồi trên giường, trong đầu đều là bốn chữ sống thọ cùng trời. Đột nhiên ta nhớ đến lúc ta hỏi tuổi Ôn Diễn thì hắn do dự một lát mới cho ta hay. Nơi đáy lòng ta có tiếng nói, Ôn Diễn người này nhất định không đơn giản. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Ôn Diễn lại là sống thọ cùng trời.
Ta lấy miếng ngọc oa oa Ôn Diễn tặng ta trong vạt áo ra, tuy hôm nay liên tục lâm vào nguy hiểm, nhưng ta chưa bao giờ có ý định bỏ nó đi, luôn luôn giữ chặt trong ngực. Ngón tay ta lần sờ lên gương mặt của đứa bé, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi đầu ngón tay.
Ta rùng mình một cái, chợt cảm thấy Ôn Diễn cách ta quá xa.
Đến nửa đêm, rõ ràng ta nên say sưa trong giấc mộng, nhưng trái lại ta không ngủ được, trong đầu toàn là tin động trời của Liễu Dự tối nay. Ta ở trên giường lăn qua lộn lại, miếng ngọc oa oa bên gối vẫn nở nụ cười thờ ơ như trước, ta đưa tay rờ mặt nó, hơi lạnh ở đầu ngón tay khiến ta không kìm được mà run rẩy.
Cuối cùng ta không biết mình đã ngủ thiếp như thế nào, chỉ biết suốt đêm ta toàn gặp ác mộng.
Hôm sau tỉnh lại, ta sai người đi báo với Ôn Diễn hôm nay ta không khỏe, nên không thể đến học vẽ. Sau khi dùng xong bữa sáng, ta để Vân Vũ chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung một chuyến.
Lúc trước Thừa Văn nói chắc như đinh đóng cột rằng thế gian này ta muốn ai làm phò mã cũng được, ngoại trừ Ôn Diễn. Nhất định Thừa Văn sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, có lẽ đệ ấy đã sớm biết Ôn Diễn là thiên nhân.
Bởi vì Ôn Diễn xem một quẻ mệnh cho Thừa Văn mà đệ ấy bổ nhiệm hắn làm quốc sư, lúc đó ta chỉ thấy là Ôn Diễn mê hoặc Thừa Văn, nhưng hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy chức vị quốc sư này là oan ức cho Ôn Diễn rồi. Ôn Diễn gặp Thừa Văn, rồi lại làm quốc sư, chuyện này nhất định không phải ngẫu nhiên. Giữa Thừa Văn với Ôn Diễn còn có bí mật nào đó, ta muốn hỏi cho ra lẽ.
Lúc ta tiến cung vừa đúng lúc hạ triều, một đám triều thần nối đuôi nhau đi ra từ trong điện Thừa Càn. Mấy ngày nay ta đều ở trong Tùng Đào tiểu xá, nên hơi bị núi rừng ám ảnh. Mỗi ngày ngoại trừ Ôn Diễn thì vẫn là Ôn Diễn, đối với những chuyện những người trong kinh thành đều có chút mơ hồ, bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng phảng phất cảm giác như đã cách mấy đời.
Đám triều thần thấy ta, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ ồn ào hành lễ với ta, ta mỉm cười bảo bọn họ miễn lễ. Rồi chuyện tiếp theo thật khiến ta ngạc nhiên, vốn đại thần trong triều đều e ngại ta đến cùng cực, thấy ta bây giờ chưa có phò mã thì ai ai cũng chuồn rất nhanh, sợ một khi ta đã mở miệng vàng, thì sẽ trở thành miếng thịt béo bở trên thớt mặc cho ta hành hạ.
Nhưng có lẽ vì nguyên nhân đã lâu không gặp, không ít đại thần đều đến hàn huyên với ta, trên mặt những vị đại thần trước kia tiến cử phò mã với ta đều lộ rõ ý cười gió xuân, đến nói với ta cảnh sắc trong núi mỹ diệu đến tuyệt vời.
Ta nghe liền hiểu ý bọn hắn, thấy mặt mỗi người họ ai cũng hàm chứa ý xuân, có lẽ biết ta gần đây thường lui tới với Ôn Diễn, kết quả cho rằng ta với Ôn Diễn đã thành chuyện tốt, mà công tử nhà bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi miệng cọp.
Ta cười híp mắt nói: “Đúng thế, cảnh sắc trên núi rất đẹp, đẹp đến mức làm bổn công chúa lưu luyến.”
Chúng đại thần nhất nhất phụ họa, các từ ngữ ngợi ca cứ quanh quẩn bên tai, ta nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không thèm tính toán với bọn họ, chuẩn bị vân đạm phong khinh rời đi.
Nhưng mà, ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Yến Thanh, tướng mạo Yến Thanh tuấn lãng, đặt trong đám quần thần thì chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, ta rất dễ dàng nhìn thấy hắn, huống gì lúc ta với đám triều thần nói chuyện thì ánh mắt của hắn luôn hữu ý hay vô ý quét về phía ta, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không giống như cái nhìn chòng chọc muốn giết người trước kia.
Nhưng mà hắn thế nào thì sao chứ, bây giờ đã không còn liên hệ với ta.
Dưới tiếng cung tiễn của đám triều thần, ta bước từng bước đi về phía ngự thư phòng, dựa theo thói quen của Thừa Văn, sau khi hạ triều hắn sẽ đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ta mới đi có mấy bước, phía sau đã truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Xin công chúa dừng bước.”
Ta hơi sững sờ, xoay người nhìn lại, là Yến Thanh. Hắn vẫn mặc triều phục thị lang, khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng so với trước kia thì gầy hơn không ít.
Hắn bước lên vài bước, cúi thấp đầu nói: “Vi thần có mấy lời muốn nói cùng công chúa.”
Nếu là trước kia ta nhất định sẽ không chừa mặt mũi cho Yến Thanh, nhưng qua lại với Ôn Diễn đã lâu, lúc này ta nhìn Yến Thanh, trong lòng tương đối bình tĩnh, ta lạnh giọng nói: “Yến Thanh, cho tới bây giờ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”
Vân Vũ ở sau người ta nhỏ giọng nói một câu: “Đúng thế!”
Ta liếc nàng một cái, để Vân Vũ cùng đám cung nữ lui ra. Sau khi Yến Thanh hòa ly với ta, mấy hành động quái dị của hắn thật khiến ta nghĩ hoài mà không ra, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, ta nghĩa ta cũng nên ôn hòa nho nhã nói chuyện với hắn, không thể giống như lần trước tức giận mà động thủ.
“Nói đi, có lời gì thì nói nhanh đi.”
Yến Thanh nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau, hắn mới mở miệng, thốt ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”
Ta sửng sốt, ngàn vạn lần cũng không ngờ Yến Thanh sẽ nói ba chữ này với ta.
Hắn cúi đầu nói: “Mấy năm qua, nàng đối xử với ta rất tốt, nhưng cuối cùng cũng là ta khiến nàng đau lòng, lại còn làm tổn thương đến con của chúng ta, là ta không tốt, ta nợ nàn một lời xin lỗi.”
Ta vốn tưởng mình còn thật sự có thể ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi Yến Thanh nhắc đến đứa bé, trong đầu ta lập tức hiện lên giương mặt xanh tím không cảm xúc của đứa bé, trong lòng mơ hồ nhói đau. Ta nghĩ mình không nên nói gì nữa với Yến Thanh, bằng không ta sợ mình sẽ nổi giận mà trút lên đầu hắn.
Ta sầm mặt nói, “Lời ngươi nói, ta nghe xong rồi, ngươi đi đi, sau này ít xuất hiện trước mặt ta thôi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Yến Thanh biến sắc, đột nhiên hắn nói: “Công chúa thật sự muốn chọn Ôn quốc sư làm phò mã? Ôn Diễn làm thế nào mà có được chứ vị quốc sư, mọi người đều biết. Công chúa chớ để sắc đẹp che mắt.”
Ta giận dữ, lạnh lùng nói: “Ôn Diễn như thế nào không tới phiên ngươi mở miệng. Bây giờ ngươi chỉ là một thị lang, cấp bậc của quốc sư cao hơn ngươi mấy phần, ngươi nên tự biết rõ. Không phân biệt được đúng sai nhưu thế, xem ra bệ hạ nên sớm hạ chức quan của ngươi.” Cuối cùng ta nói: “Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, lúc này ta bỏ qua cho ngươi, nếu còn có lần sau, ta chắc chắn sẽ bẩm báo với bệ hạ.”
Nói xong, ta hất tay bỏ đi.
Lúc này trong người ta không tốt tí nào, vừa rồi đúng là ta tức Yến Thanh nói này nọ Ôn Diễn, nhưng càng nhiều hơn là tức chính mình. Lúc trước ta cũng như Yến Thanh nghĩ Ôn Diễn như thế, cho đến khi qua lại với Ôn Diễn, mới biết rõ Ôn Diễn thế nào, mới biết trước đó mình đã thái quá nhường nào.
Vân Vũ lo lắng đưa mắt nhìn ta, “Công chúa, người có thể không quên trước kia tiền phò mã đối xử thế nào với người chứ? Đừng vì mấy lời ngon ngọt mà thay đổi thái độ, phụ… khụ, Liễu công tử còn đang ở ngoài cung đợi người.”
Ta đưa mắt nhìn Vân Vũ, thản nhiên nói: “Tự ta có chừng mực.”
Vân Vũ lại nói: “Ôi, công chúa, mới vừa nãy Như Vũ cô nương còn nói với em, tiền phò mã đã đem con hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch vào phủ rổi! Con hồ ly đó đã đắc ý mấy ngày nay, ngày nào cũng ở trong phủ tiền phò mã tác oai tác quái.”
Nghe chuyện đó, ta đến một cảm giác khổ sở cũng không có, ta cảm thấy Yến Thanh nên sớm thu nạp Đỗ Tịch Tịch, để tránh làm bẩn mắt ta. Bây giờ Yến Thanh làm như thế, ta thật sự vui mừng.
Trước khi vào ngự thư phòng, ta thu lại cảm xúc trên mặt, đổi thành gương mặt tươi cười. Lúc ta tiến vào thì quản nhiên Thừa Văn đang phê duyệt tấu chương, hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bỗng ta nhớ đến bức họa ngày trước của Ôn Diễn, a đệ hoàng đế đại vinh của ta mũ phượng khăn quàng vai, ánh mắt hàm chứa vẻ dịu dàng ngồi trên giường. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, sau đó suy nghĩ lại, đại khái cũng hiểu ra chút.
Có lẽ Thừa Văn đã gặp được cô nương đệ ấy thích, khéo sao đệ tức của ta cũng dí dỏm hoạt bát, nên cùng Thừa Văn chơi trò phu thê. Bất kể thế nào, nếu Thừa Văn có thể hoàn toàn buông Quán Quán, toàn tâm toàn ý yêu một cô nương, dù bọn họ có làm nhưng gì, ta cũng thấy vui mừng.
( Đệ tức là vợ của em trai)
Thừa Văn đặt tấu chương xuống, ta bước lên mấy bước, hai mắt khẽ cười gọi một tiếng “A đệ”.
Ta rất ít khi gọi Thừa Văn là a đệ, luôn gọi thẳng tên. Chỉ có những lúc đòi hỏi ở hắn thì ta mới gọi như thế.
Nhưng rõ ràng là a đệ ta tương đối hiểu rõ a tỷ mình, hắn cũng khẽ cười nhìn ta, “A tỷ ở ngoại ô chơi lâu như thế, là đã nhìn trúng vị tuấn lang quân nào sao?”
Khóe miệng ta khẽ run, “Không có, thật sự không có.”
Thừa Văn lại cười, “Ngoại trừ Cảnh Nhuận, a tỷ thích ai thì ta cũng có thể làm tỷ hài lòng.”
Ta cắn môi, “Cũng bởi vì Ôn Diễn là thiên nhân?”
Thừa Văn nhìn ta, buông tiếng thở dài, “Ta biết mình không thể gạt được a tỷ. Cảnh Nhuận chính xác là thiên nhân, nếu a tỷ ở cùng với hắn thì sẽ rất khổ. Thiên nhân không giống với người thường, a tỷ cũng biết thiên nhân sống thọ cùng trời. Khoan nói đến việc Cảnh Nhuận có đồng ý sống chung với tỷ hay không, liệu a tỷ có đồng ý thấy cảnh tỷ tóc bạc trắng xóa tay không nhấc lên nổi còn Cảnh Nhuận vẫn là dáng vẻ hai mươi bảy tuổi? A tỷ có thể đồng ý su khi tỷ chết để lại một mình Cảnh Nhuận cùng với bia mộ của tỷ cho đến tận thiên hoang?”
Không thể không nói, quả nhiên Thừa Văn là người hiểu rõ ta nhất thế gian này, đệ ấy suy xét toàn bộ những băn khoăn của ta.
Ta buông tiếng thở dài: “Không muốn.”
Dừng lại, ta nói tiếp: “Thừa Văn, đệ là a đệ của ta, ta sẵn lòng đem tâm sự của mình nói cho đệ hay. Những lời lần trước đệ nói, ta đều ghi rõ trong lòng, nhưng khi gặp Ôn Diễn, ta lại không kiềm chế nổi mà đi thích hắn. Nhưng đệ yên tâm, thích cũng chỉ là thích, ta sẽ không vô cớ muốn hắn làm phò mã đâu. Thừa Văn đệ cũng biết, rất nhiều đồ vật đều không phải có được trong tay mới gọi là thích, ta chỉ nhìn hắn thôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.”
Thừa Văn nói: “A tỷ đã nghĩ thoáng thì thật là chuyện tốt."