Cầu ủng hộ
Thoa thuốc giúp Gia Di xong, Lam Ti bắt đầu nhiệm vụ của hôm nay. Laudrup dặn cô phải cho Gia Di xem những tấm ảnh kia, cho Gia Di nhìn thấy được bộ mặt của tên đàn ông xấu xa đó. Tiện thể thăm dò xem Gia Di có thật sự " được thanh tẩy " hoàn toàn chưa.
" Chị...chị biết không? Ừm...Tiêu gì nhỉ? A là Tiêu Tuấn Thần bây giờ đang sống rất tốt. " Lam Ti vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Gia Di.
" Đó...là ai? " Gia Di nhíu mày, mở miệng hỏi.
Lam Ti nghe được câu hỏi của Gia Di trái tim của Lam Ti đột nhiên đập mạnh một nhịp, đáy lòng hơi rung rẩy...
" Chính là hắn. " Lam Ti rút xấp hình ra đưa cho Gia Di.
Cô cầm lấy tấm hình trên cùng. Đó là một tấm hình chụp đơn lẻ, bên trong là một người đàn ông rất đẹp. Người này ngũ quan tinh xảo, nhất là cặp mắt...một cặp mắt với đôi con ngươi sắc lẹm như hồ ly thật xa lạ. Tuy nhìn vào, người đàn ông này có dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc nhưng vẫn mang chút ôn nhu dịu dàng nào đó.
Gia Di nhíu mày nghi vấn: " Hắn? "
Lam Ti: " Đúng vậy. Hắn là một tên cặn bã, hại chị thành ra nông nỗi này. Vậy mà giờ đây lại sống hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp của mình. "
Gia Di: " Vợ? "
Lam Ti lại lấy một tấm ảnh khác là hình một cô gái trẻ với nụ cười đầy hạnh phúc ôm tay Tiêu Tuấn Thần trên sân bay: " Hắn đã có vợ... Chị nhìn xem, người này chính là vợ hắn. Bọn họ đã trở về nước X nửa tháng trước. "
Gia Di nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên tay. Gương mặt của cô gái giống hệt cô không sai một nét.
Lam Ti quan sát Gia Di chẳng biểu hiện ra tâm trạng gì cả tiếp tục nói:
" Chị thấy cô ta giống chị không? Rất xinh đẹp và quyến rũ... Tiêu Tuấn Thần chỉ là đàn ông mà đàn ông chỉ yêu phụ nữ qua bề ngoài. "
Gia Di: "....."
" Một món hàng giả cũng không nhìn ra. Hắn ta yêu chị chẳng qua là vì tài năng và nhan sắc của chị... " Tất nhiên lời này Lam Ti không nói ra miệng.
Lam Ti nói rất nhiều với Gia Di mà câu trả lời chỉ là thi thoảng bằng những câu nói không quá ba chữ. Trong lòng Lam Ti không hiểu sao trở nên rối bời. Nhìn Gia Di trở nên như một cái xác không hồn không kí ức, Lam Ti cũng không rõ nên vui hay buồn. Đây chẳng phải cũng vì muốn tốt cho Gia Di sao?
Nhưng Lam Ti không hề biết bọn họ chỉ là một trong số những con cờ trong trò chơi của Laudrup.
Lão không ra tay trực tiếp làm hại Gia Di là vì cô vẫn còn là giá trị chủ chốt, chính là một đòn đánh chí mạng cho Tiêu Tuấn Thần. Bởi vậy mà lão sẽ nhất định chăm sóc cho Gia Di và đứa bé thật tốt thật khoẻ mạnh, chờ đến khi Gia Di sinh con xong sẽ để cho một nhà ba người họ gặp lại. Đến lúc đó, Tiêu Tuấn Thần đang hạnh phúc bên hàng giả bất ngờ nhận ra vợ con thật sự của mình vẫn khoẻ mạnh mà người " vợ " đầu ấp tay gối bấy lâu lại là đồ giả mạo... kết quả sẽ rất thú vị. Và nếu như Tiêu Tuấn Thần là một kẻ si tình thì tận mắt nhìn thấy phụ nữ mình yêu thương không còn kí ức về mình mà đối địch thì càng hay hơn.
Trên đời này không phải cứ giết chết ai sẽ là một cách trả thù đúng đắn... Mà là khiến cho kẻ thù sống không bằng chết, bị người thân yêu đối nghịch, bị kẻ khác xoay như chóng chóng, cảm nhận cái thống khổ của đời người từ từ nuốt trọn...đó mới chính là ý nghĩa của việc trả thù.
Mà tất cả các điều trên nằm gói gọn trong một trò chơi kéo dài cả một nửa cuộc đời của con người.
"...cha nói ngày mai nếu được sẽ không cần phải xích chân chị nữa. Cái này là đồ của chị, em sợ cha sẽ vứt nó nên giấu giúp chị bấy lâu. Lúc trước chị nói đây là đồ duy nhất còn sót lại của mẹ chị...em nghĩ nó rất quan trọng nên giao lại cho chị. " Lam Ti tháo chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay mình ra đeo vào cho Gia Di.
"...."
Nhẫn huyết lệ...
Không sai, để tránh Laudrup vứt chiếc nhẫn cũ kĩ này Lam Ti đã giữ kĩ trước khi Laudrup gặp được Gia Di. Bởi vì không biết tác dụng của nó mới giữ lại giúp Gia Di. Hôm nay vật hoàn cố chủ...
" Thăm chị cũng lâu rồi, em đi nhé. Chị phải giữ ấm cho mình biết không? " Lam Ti giúp Gia Di kéo chiếc chăn lên cao một chút, rồi tạm biệt rời đi.
Không ai biết, dưới lớp chăn bông kia đã lấm tấm vài giọt máu hồng. Bàn tay Gia Di bóp chặt tấm ảnh " Gia Di " hôn lên má Tuấn Thần, móng tay xuyên qua mảnh giấy cắm thật sâu vào lòng bàn tay...
Nước X, thành phố S, Tiêu Viên.
Trong hoa viên, hoa cỏ tươi tốt, bướm bay lượn cùng chuồn chuồn...( Cho mình chém gió.)
" Vâng ạ...rất tốt, không có gì lo ngại... Vài ngày nữa sẽ tìm cách." " Gia Di " đứng cạnh một chậu hoa hồng trắng.
" Em nói chuyện với ai? " Một giọng trầm thấp vang lên từ xa.
Chất giọng này quá quen thuộc với cô rồi... Tiêu Tuấn Thần sao xuất hiện ở đây? Chẳng phải nói rằng sẽ họp cổ đông định kì sao?
" Á...Anh doạ em giật cả mình. " " Gia Di " cố ý quẹt tay vào đám gai hoa hồng rồi quay người lại.
Tuấn Thần: "....."
" Gia Di ": " Anh xem...em bị hoa hồng này làm bị thương rồi. "
Tuấn Thần nhíu mày bước lại nắm lấy bàn tay bị thương của " Gia Di" xem đi xem lại.
Tuấn Thần kéo " Gia Di " đi: " Ngu ngốc. Xử lý vết thương. "
" Gia Di " mỉm cười quay người ôm chầm lấy anh: " Em ngu ngốc sao? Nếu vậy thì làm sao anh chọn cưới em~ "
Tuấn Thần: "...... "
" Gia Di " buông tay rồi hôn lên cổ anh một cái, dịu giọng nói: " Em vừa nãy nói chuyện với bác sĩ. Ông ấy nói em nên chăm sóc tốt cho mình như thế sẽ hồi phục sớm... Đến lúc đó...em...em sẽ lại có thể mang thai. "
Tuấn Thần giãn cặp lông mày đang nhíu chặt ra, đưa gương mặt lạnh băng ngàn năm không đổi đến gần " Gia Di " rồi hôn lên trán của cô.
" Không gấp. "
Mong ủng hộ hố mới
Hủy hoại để có em: Bảo vật của ác ma