Đoàng!
Tiếng súng giòn giã bắt đầu khai chiến. Hai bên muốn chiến thắng không dựa vào số lượng mà dựa vào thực lực. Phong cách hành động này là đặc trưng của Tiêu Gia ai cũng biết. Nhưng Zero lại lấy thế mạnh này của Tiêu Gia chuyển thành điểm yếu. Hắn thành công chặn lối thoát duy nhất của toà lâu đài giam người lại. Sau đó chỉ việc cho một đám rồi một đám thuộc hạ đến đọ súng. Cuộc chiến sẽ thiên về sức bền, bên nào nhiều người nhiều đạn hơn sẽ thắng...
" Chuyện này..."
" Gì vậy? "
Hồi chiến nhanh chóng kết thúc khi tất cả người của Krait đều ngả lăn ra chết một cách kì lạ. Đặc biệt tất cả đều có điểm chung là mặt chuyển thành trắng xanh một dấu hiệu của trúng độc. Người bên ta không tổn thương đến một cọng tóc...
" Chủ, chủ mẫu? " Lộ Thiên đưa ánh mắt sùng bái nhìn Gia Di. Quả thật bảo bối của Chủ tử thật quá lợi hại đi.
" Không phải tôi. " Gia Di giọng nhẹ tênh càng chứng minh việc này không liên quan gì đến mình.
" Vậy? " Lộ Thiên lập tức thay đổi sắc mặt trắng xanh như trúng độc. Như vậy không ổn a. Có người lợi hại vượt mặt chủ mẫu ở Krait? Thật nguy hiểm, thật nguy hiểm...
" Lo gì chứ? " Cô nhàn nhạt, tự nhiên như không chà xát hai lòng bàn tay bị vẩn máu.
Tuấn Thần nhướng mắt nhìn Lộ Thiên, sát khí hoá thành giấm chua nhàn nhạt phát tác: " Ánh mắt sùng bái đó cậu có thể phát huy. Nhưng mà...phát huy đúng thời điểm thì tốt nhất. "
"...." Gia Di cạn lời.
"...." Chủ tử phát giấm??? Phía sau Lộ Thiên những người anh em chinh chiến cùng anh ra sức nhịn cười. Lão đại ghen ngay cả ánh mắt sùng bái a~
Tuấn Thần nhận biết hành động chà xát đôi tay của cô, anh liền bị ung dung đem tay cô lau lên áo mình...
" Bẩn..." Gia Di bật thốt nhưng nhận lại từ anh một cái lắc đầu cùng ánh mắt nhu hoà như nước. Bất giác, một dòng nước ấm chảy trong lòng cô...
" Đỏ không nổi hơn đen. " Áo đen của anh thấm nhiều máu rồi. Thật thì lúc nãy anh đã che chắn máu văng vào người cô nên áo anh nhìn như bị hất nước. Nhìn đâu cũng không ra thứ đó là máu.
Tuấn Thần tiếp tục nói: " Người kia không có ý xấu. Không cần phải lo."
" Vâng. " Lộ Thiên hiểu nhưng không có lí do nào mà người ẩn mình kia giúp đỡ cho người ngoài như thế. Rốt cuộc thì người đó là bạn hay thù?
" Đi thôi...sẵn một lối luôn này. " Gia Di nắm lấy tay anh kéo về phía trước. Tay anh vẫn ấm áp như thế...
Theo hai người Gia Di cả đoàn nhanh chóng đi sâu về trung tâm lâu đài. Đường đi đúng chuẩn " lối đi máu " dẫn nhóm Gia Di quanh co hai ba ngã rẽ. Cô ngạc nhiên khi thấy hàng tá thi thể dẫn đường. Không ngờ có nhiều người tham gia " săn boss " như vậy. Cô chỉ nghĩ số người chặn đường đấu súng bắn nãy tham gia nhiệm vụ mở màn thôi. Thật không ngờ...
Tuấn Thần: " Bảo bối, kia có phải là ? "
Cô ngẩn ngơ nghe câu hỏi của anh. Rất có thể nha. Lão Laudrup lệnh quấy rầy cô mấy hôm nay, việc người này xuất hiện ở đây sao không thể?
Tuấn Thần sải bước đều đều, thấy cô lại ngẩn ra thì lay lay tay cô một tý: " Bảo bối, đừng nghĩ..." Giọng khẩn trương. Anh sợ mình vừa chạm đến quá khứ của cô. Thật ra anh biết tổ chức đào tạo sát thủ năm đó bắt Gia Di là do Laudrup đứng sau. Về người có mật danh này ít nhiều cũng có quan hệ với bảo bối nhà anh...
Gia Di thoát khỏi dòng suy nghĩ: " A, anh đoán có thể đúng đấy. " Cô cười nói.
Qua mấy ngã rẽ thì...
" Gì chứ? Ngõ cụt? " Gia Di thốt nên lời cảm thán. Đi lâu như vậy lại tự nhiên rơi vào ngõ cụt sao?
" Cẩn thận một chút. " Anh trầm giọng.
" Chủ tử, cái này..." Lộ Thiên phát hiện một thứ nhô ra từ một bên tường.
Gia Di: " Đừng động vào, có thể là bẫy. "
" Tiêu Lão Đại, thật hay khi ngài đã tiến vào tận đây. Ngài thấy nút ấn trên tường rồi? Ngài dám cược một ván ấn vào nó không? Tùy ngài, hoặc đi tiếp trò chơi hoặc bị cầm chân ở đây chờ chết. " Lời nói phát ra từ hai bên tường, mang theo một ngữ điệu khiêu khích đùa cợt.
Gia Di: " Ghi âm lại. "
Tuấn Thần anh nhếch mép: " Zero lên cơn lười biếng. "
Lộ Thiên cũng mở miệng: " Tên này thật cổ quái. "
" Là đầu óc không bình thường. " Một giọng như u hồn vang lên, doạ cho người ta phải nổi lên một tầng da gà.
" Ai! "
" Đừng khẩn trương." Tuấn Thần ra lệnh.
" Các cậu yên tâm, người này không ý xấu. " Gia Di đảo mắt tìm người nhanh chóng nhận thấy một cái bóng nhỏ nhắn in trên bức tường trước mặt nhưng cái bóng này nhanh chóng biến mất.
" Lão đại?! " Tiếng nói quen thuộc của Tử Khê vang lên.
" Tử Khê?! " Lộ Thiên ngó đông ngó tây tìm hướng phát ra âm thanh niên nhưng chẳng có dấu hiệu gì cả.
" Tử Khê, nếu cậu nghe được thì trả lời. " Tuấn Thần nhíu mày quan sát.
" Suỵt. Có động tĩnh. " Gia Di ra ám chỉ im lặng, tay bắt đầu thâm dò trên mặt tường tránh những chỗ không nên chạm...
" Lão đại, là tôi. " Tiếng Tử Khê lại vang lên.
" Tốt. " Tất cả thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta vẫn an toàn...
" Cụ thể bên kia là gì? " Tuấn Thần tiếp tục.
Tử Khê: " Lão đại, bên này chỉ đơn một lối, bốn phía có đến ba bức tường rồi. "
Thật giống với bên nhóm Tuấn Thần, hoặc là hai bên chỉ cách nhau một bức tường...
" Cậu ở đó chờ đi, đừng hành động lỗ mãng. " Tuấn Thần lạnh giọng.
" Vâng. "
Gia Di tìm một hồi vẫn không có gì ngoài cái nút trên tường kia. Chẳng lẽ cái nút này là cách mở bức tường trước mặt.
" Thần. " Cô hướng mắt nhìn anh chờ đợi lời quyết định.
Anh âm trầm: " Tử Khê, cậu thấy cơ hội sống sót là bao nhiêu? "
" " Trả lời chắc nịch. Nói đến sự tin tưởng thì Tử Khê không hề có chút do dự gì về quyết định của Lão đại mình. Mạng này của anh ta là của Lão Đại...
Tuấn Thần không do dự mà nhấn cái nút trên tường, một tay khư khư ôm lấy Gia Di. Nhỡ như có biến anh không cần lo cô bị lạc mất...
Rắc rắc!
Bức tường cản lối trước mặt dần dần chuyển động đi lên. Cát bụi cũng từ đó mà văng ra dày đặc.
" Khụ khụ..." Gia Di bị số bụi đất ấy làm cho chảy cả nước mắt. Rất nhanh, một bàn tay lớn che đi mắt cô kéo vào lòng. Lúc này cảm giác dễ chịu lại một chút.
" Ngoan, sau này đừng làm tiên phong hứng bụi như thế nữa. " Giọng nói đều đều của anh vàng bên tai cô.
Gia Di thật khóc không ra nước mắt a. Đâu phải cô muốn đứng trước như thế. Cái này là không may bị bức tường đó " đánh lén " nên cô mới hít phải bụi thôi mà.