Gia Di ở trong phòng nghỉ ngơi. Hôm nay chỉ thế đã mệt đến buồn ngủ nữa rồi? Chẳng qua tính thích ngủ khi không có việc làm của cô lại trỗi dậy thôi. Vừa ngã lưng xuống chiếc giường êm ái rộng lớn kia thì không biết vì sao có gì đó khiến cô không yên. Bên ngoài cửa được bố trí hai vệ sĩ để bảo vệ cô nhưng giờ đây cô vừa nghe thấy hai tiếng ngã khụy. Cô đen mặt bất giác xoay xoay chiếc huyết lệ trên ngón tay.
Khách không mời lại đến! Hôm nay không tốt a~
Cô trong lòng chợt trầm xuống. Cơ thể cư nhiên phát nóng bất thường. Cùng lúc cửa cạch một tiếng đã mở ra. Tâm trạng cô càng ngày càng trầm xuống, người lại nóng bức khó chịu. Thuốc ở trong thức ăn vừa rồi?! Cô rõ ràng không phòng bị mà ăn ngon lành...
Bên Tuấn Thần vẫn an ổn không chút xíu có điểm bất thường. Nhưng mọi chuyện vẫn theo như an bày sẵn sàng kéo màng. Mọi người đều đang ai nấy lo chuyện lôi kéo quan hệ kinh doanh hoặc tám chuyện đời tư. Cho đến khi một người phát giác thứ được chiếu trên bức tường trắng toát.
" Gì vậy? Tiết mục đặc biệt của hôn lễ sao?" Một người khởi xướng, ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Lại một vị khác: " Đó không phải Tiêu phu nhân đó sao? " Cái này ai cũng thấy a~
" Hình như không được khoẻ..." Có người lại phát hiện ra vẫn đề rồi.
Hình ảnh Gia Di váy cưới xanh xiêu xiêu vẹo vẹo tựa bên thành giường. Bên cạnh còn có một người khác nữa hình như bất tỉnh dưới sàn.
Trong góc tối, một ánh mắt căm phẫn nhìn thứ được chiếu trên bức tường trắng. Đây là thứ không như dự tính. Lẽ ra cô dâu phải thực hiện hành vi đáng xấu hổ cùng với một người đàn ông trước đêm tân hôn. Chứ không phải cục diện người bị hại này. Không cam tâm! Không cam tâm!!!Đôi mắt ấy chợt xẹt qua một tia giao động rồi biến mất trong bóng tối.
Mặt khác, Tuấn Thần đang đứng cùng vài vị viên chức đã chuyển hướng chú ý đến đoạn trình chiếu nghệ thuật trên bức tường kia. Tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh đột nhiên bạo lực bóp vỡ lý rượu. Tiếng động nứt vỡ nhanh chóng doạ những người xung quanh nhất thời không động đậy nổi. Màng ảnh chiếu trên tường cũng tắt đi trả lại một mảng trắng toát như cũ. Đến khi họ bình ổn trở lại thì bóng dáng của Tuấn Thần đã biến mất không dấu vết. Tiếng bàn tán lại xôn xao...
" Kẻ nào to gan vậy? Dám ngay trong ngày đại hôn làm hại Tiêu phu nhân thế kia? Chán sống thật rồi!"
" Đúng vậy. Hẳn người này đã không luyến tiếc cuộc sống nên muốn dùng phương thức này tự sát?"
" Tự sát kiểu này có hơi đau khổ một chút thì phải?"
Họ vô tư bình luận về kẻ dám phạm tội dưới mắt Tiêu chủ tịch kia mà không biết lát nữa đây sẽ trở thành kẻ bồi tán cho kẻ khác...
Tất cả các ngóc ngách đều thêu dệt nên một hệ thống kip nổ lấp la lấp lánh ánh đỏ. Toàn bộ khách sạn TFW đã bị đặt bom hẹn giờ.
Các cửa ra vào đã hoàn toàn khóa lại không cách nào mở được. Người bên trong chỉ còn mức chờ chết nếu không phát hiện ra thứ giết người ẩn giấu kia...
Tuấn Duật một bên vừa trò chuyện xong với hai vị tổng tài nào đó. Anh liền phát giác chuyện không hay. Cửa ra vào không mở được!?!
Chuông điện thoại reo. Là Lộ Thiên gọi...
" Chủ tử đi đâu rồi? Khắp khách sạn đã bị đặt bom đâu vào đấy rồi. Con mồi tự sa vào lưới. Nhưng mà điều quan trọng là không thể vô hiệu hàng trăm cái một lúc!"
" Đùa nhau à? Cái gì mà hàng trăm cái? Chẳng phải đã nói hắn lắp cái nào tháo cái đó sao? "
" Có kẻ tiết lộ hệ thống phòng thủ của ta. Còn rất chi tiết nữa. "
" Lại là nội gián của lão già đó nữa à? "
" Tuấn Duật cậu có nghĩ đến nhân viên hay người có thể ra vào tự nhiên trong khách sạn này không? Sao mỗi lần đều nghĩ ngờ trong đội ngũ của tôi có nội gián vậy?"
" Ý cậu là... vừa quan sát vừa truyền tin cho gã kia lắp bom? "
" Đúng vậy. Người này quả thật có đầu óc để dùng, hiệu suất làm việc rất cao."
" Còn tán dương kẻ thù? Cậu rảnh lắm à? Bom nổ tới nơi rồi! "
Nói chuyện với Lộ Thiên, Tuấn Duật càng ngày càng tăng âm lượng. Thế là câu " Bom nổ tới nơi rồi " như loa phát thanh mà vang cả sảnh khách.Mọi người nơi đây bắt đầu rối loạn như ong vỡ tổ.
" Có bom..."
" Chạy đi..."
" Cửa không mở được..."
" Sao lại thế này chứ..."
Tuấn Duật bị dòng người đưa đẩy bị văng qua một bức tường. Mặt nhăn mày nhíu phủi phủi bụi phấn, hô lớn tiếng: " Tất cả ổn định! " Lời nói tuy không bằng Tuấn Thần nhưng uy lực không kém là bao. Đám ong vỡ tổ kia cũng im bặt dụng tại chỗ.
" Bom sao nổ rồi, anh kêu bình tĩnh cái gì!" Một giọng nữ cất lên. Liền có người hô ứng: " Đúng vậy! Phải chạy giữ lấy mạng mình..."
Tuấn Duật thản nhiên nói: " Bây giờ chạy đường nào? "
Tất cả lâm vào trầm mặc. Không sai! Không có lối thoát rồi...
Trên hàng lang dài trống vắng, Tuấn Thần đang sải bước chạy. Anh khi thấy đoạn video đã vọt ra đây, vừa kịp cửa chưa bị khoá. Hệ thống bảo an của khách sạn bị đống băng, phòng điều khiển cũng bị mã hoá. Kẻ địch thật sự đã ra tay. Anh không ngờ tính không ra nước cờ này của lão Thạch Đinh. Lão vẫn còn một hậu thuẫn hùng mạnh sau lưng.
Còn có thể muốn gây chiến với Tiêu Gia và Ngạ Làng Đoàn cơ đấy!!!
Việc trước mắt còn thú vị hơn, cư nhiên có người cản đường đi của anh!
" Anh hai, em nghe nói có bom sắp nổ. Chúng ta cùng đi khỏi đây nha. " La Ân chắn trước mặt anh, mặt hơi tái. Thần, em mới là người cùng anh đi khỏi đây. Anh có thể để em vào mắt rồi chứ? Người hiện tại sinh tử thời điểm bên anh là La Ân em!!!
_______&&&&&______________
Cáo lỗi. Hôm nay mình ra hai chap ạ