Tiêu Xanh: Thật tình xin lỗi mọi người vì đến nay mới up chap kết. Thật ra chap kết rất rất khó viết, khó hơn cả bài văn nghị luận nữa ( vì mình sợ nhất văn nghị luận) nên mình thật sự không dám up bừa chap không ra hồn gì nên trì hoãn đến tận hôm nay. Khi viết đi viết lại mấy lần chap này thì mình quyết định up bản thảo mình cảm thấy hợp tình hợp lý nhất ( mình soạn nhiều bản thảo mà không vừa ý.) Thời gian up chap trước đến nay là được ngày rồi, đủ để mình viết tận cái kết. Nhưng văn chương của mình lại hạn chế nhiều lắm, không dám up sợ mọi người không hài lòng với cái kết. Mình cũng là độc giả nên rất hiểu tâm lý chờ đợi khó chịu nhường nào, kết truyện mà không hay cũng sẽ để lại khuất mắt lớn... Mình không cầu các bạn thông cảm vì năng lực mình còn rất yếu chỉ mong các bạn hài lòng với kết cục này. Yêu lắm các bạn độc giả cute phô mai que
Khoảnh khắc hai chiếc giường bệnh được đẩy ra cùng nhau, từ khóe mắt đang nhắm nghiền của Gia Di lăn ra một hàng nước mắt. Dòng nước mắt mang nặng một chấp niệm sâu sắc mà cả đời của một người phụ nữ phải có.
Tuấn Thần mê man không tỉnh táo, anh đã tạm thời mất khả năng đi lại, súc giác cũng bị tê liệt. Đến khi tỉnh lại thì...
( Từ giờ Tuấn Thần sẽ như khúc gỗ không biết đau, cũng không cảm nhận được nóng lạnh hay sự đụng chạm vào vật khác. Tiêu Xanh không am hiểu nhiều về sinh học nên có sai sót cầu sửa sai ạ.)
Dương Khả bế trên tay một đứa bé kháu khỉnh nhưng nó chẳng phát ra một âm thanh nào. Từ lúc lọt lòng đã như vậy, đứa bé có lẽ sẽ không thể nói chuyện. Trong lòng cô ấy khó chịu vô cùng, thương cảm và đầy tức giận. Nếu như Gia Di không bị cho dùng loại thuốc kia thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi thế này.
Dương Khả mím môi đứng trước người đàn ông với vẻ mặt trắng bệch do vừa trải qua xong ca phẫu thuật mà không chịu nghỉ ngơi. Cô không biết nên mở lời như thế nào, lúc đầu mọi sự tin tưởng Lão đại đều đặt vào cô.
Tuấn Thần ngồi trên xe lăn, tay nắm lấy bàn tay trắng muốt của Gia Di đang " ngủ " trên giường. Anh không chắc mình nắm có quá chặt không, có làm đau cô không chỉ dám khẽ miết lấy tay cô cố gắng tìm chút cảm giác an toàn.
Dương Khả không thể tiếp tục nhịn nữa, mở miệng run run nói: " Lão đại, chị dâu sẽ không sao... Tuy nói là chị ấy hôn mê sâu nhưng não bộ hoàn toàn không tổn thương cũng như hiện tượng chết não không có xảy ra. Hiện tại thì tình trạng của chị dâu giống như đang ngủ đông để cơ thể bài trừ các chất kích thích thần kinh còn tồn đọng trong cơ thể."
Rất lâu TuấnThần mới mở miệng hỏi, âm thanh khản đặc: " Khi nào tỉnh? "
Dương Khả không dám chắc càng không dám nói: " Chuyện này... Lão đại... "
Tuấn Thần nặng nề nhắm mắt lại, tay đỡ trán cúi đầu xuống, đôi vai anh rung rung cùng với những âm thanh trầm thấp trong cổ họng, dường như anh đang khóc cũng dường như anh đang cười. Dưới ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, có một thứ gì đó long lanh rơi xuống rồi vỡ vụng. Trong lòng ngực của anh như có cái gì thắc chặt không cho phép anh hít thở, trái tim như bị hàng ngàn hàng vạn sợi tơ quấn lấy đâm chọc tràn ra bao nhiêu là máu mà vẫn cố gắng cựa quậy...
Tuấn Thần ngước lên lưu cái nhìn dịu dàng trên gương mặt xinh đẹp nhất trần gian mà anh từng thấy, nở một nụ cười ấm áp: " Chúng ta về nhà...về nhà thôi bảo bối. "
Cơn gió mùa hạ của buổi sớm mang theo hương thơm quyến rũ của các loài hoa trong vườn làm lay động màn cửa sổ trắng tinh. Ánh nắng nhẹ nhàng điểm trên vầng trán mịn màn của Gia Di. Cô nằm trên giường say trong giấc ngủ bình yên, một giấc ngủ dường như không hẹn ngày báo thức.
Gia Di cứ thế đã ngủ một giấc tận tháng trời...
Bên bàn cạnh giường của cô lúc nào cũng có một nhánh hoa hồng xanh cắm đơn độc trong chiếc bình thủy tinh cổ cao đơn giản. Dù ngày hay đêm bông hoa nơi ấy vẫn rất tươi mà không chút héo úa. Cánh hoa còn đọng lại chút nước, những giọt nước long la long lanh tựa phỉ thúy tròn mình e ấp nằm trên làn nhung mềm mại của hoa, ánh lên sắc xanh dương diễm lệ.
Ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau hai nhịp gõ cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra. Lần nào cũng vậy, trước khi vào phòng anh luôn gõ cửa, mỗi khi gõ như thế tai anh dường như nghe được câu trả lời của người bên trong phòng. Bánh xe lăn không tiếng động lăn vào, Tuấn Thần mặc trên người bộ đồ thể thao màu trắng, trên cổ còn vắt một chiếc khăn lông. Anh nhíu mày không hài lòng khi cô bị hắt nắng, thuận tay đem rèm cửa kéo lại một chút. Sau đó quay sang bên cạnh giường của Gia Di lên tiếng khẽ nói:
" Anh vừa tập đi được hai bước. Em xem anh còn giỏi hơn cả con trai chúng ta đấy... Ừm, anh đi tắm. Xin lỗi làm em chịu mùi mồ hôi của anh. "
Tuấn Thần nói xong thì điều khiển xe lăn ra ngoài và cẩn thận khép cánh cửa lại.
Đối với người ở Tiêu Viên, việc Tuấn Thần giờ giờ khắc khắc ở trong phòng ngủ là một điều hiển nhiên không có gì phải thắc mắc. Thiếu phu nhân của họ gặp chuyện như thế ai cũng xót thay. Có một điều mà họ đã từng nghĩ, đại thiếu gia có thể hay không sẽ sa sút xuống dốc? Nhưng khoảng thời gian này họ đã nhận ra đại thiếu gia Tiêu Tuấn Thần thật không giống vậy. Anh chuyên tâm rèn luyện chờ ngày có thể bước đi trở lại, quá trình có vất vả đến mấy song anh vẫn hoàn thành đầy đủ. Có những lúc người ta còn thấy anh vụng về chăm con trai nhỏ của mình. Tuy bề ngoài vẫn là bộ dạng lạnh lùng vô cảm đặc trưng nhưng người ta không hề cảm thấy anh đang gắng gượng che giấu điều gì.
Về phần đứa bé, nhóc con rất được mọi người yêu thương. Tiêu phu nhân chăm sóc cháu nội rất kĩ lưỡng, tuy tình trạng của cháu trai không giống như bao đứa trẻ khác nhưng bà không cho phép bất cứ người nào dám dị nghị nữa lời.
Có một điều khiến bà có chút đau lòng, đó là việc đặt tên cho cháu. Tuấn Thần kiên quyết chờ Gia Di tỉnh lại sẽ đặt tên cho con. Không phải bà nghĩ nhiều, nhưng nếu như con dâu mệnh khổ của bà không tỉnh lại thì sao?
" Bảo bảo ngoan mau uống sữa. Bà thương, bà thương~ "
Đứa bé không chịu uống sữa, nhóc nghiêng đầu tránh đi cái bình sữa ấm trên tay bà. Vẻ mặt nhóc như có gì bức xúc lắm, tay nhóc nắm lấy áo của bà mãi không chịu buông.
Tiêu phu nhân một tay bế cháu một tay cầm bình sữa bón cho nhóc. Bình thường nhóc con rất ngoan, uống sữa giỏi nhưng hôm nay lại chẳng hiểu sao không chịu uống sữa. Tiêu phu nhân tích một bụng lo lắng ôm bé đi đến bệnh viện nơi Dương Khả làm việc.
" Lão Trần, đợi lát nữa Tuấn Thần ra khỏi phòng thì bảo lại tình trạng của bảo bảo. Bây giờ chuẩn bị xe đi bệnh viện. " Tiêu phu nhân gấp gáp dặn dò.
Trần quản gia đáp: " Vâng, phu nhân đừng lo lắng quá. "
Mà hiện tại Tuấn Thần đã trở lại phòng ngủ, trong phòng bố trí hai chiếc giường riêng biệt đặt cạnh nhau. Từ lúc đó anh không muốn ngủ riêng phòng khác mà nhất định phải chung phòng với Gia Di. Để tránh không làm phiền cô anh đã sắp xếp thêm một chiếc giường nữa. Như vậy Gia Di sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của anh trừ khi anh không ở nhà. ( Tiêu Xanh: Ở nhà suốt ngày trong phòng ngủ có khi lại sinh ra tự kỉ thì sao?)
Tuấn Thần tỉ mỉ dùng khăn nhúng nước vắt khô lau lau tay Gia Di. Vì ở lâu trong phòng một khoảng thời gian dài mà da dẻ của cô lại trắng hơn trước, nói hơi quá chính là trắng kiểu " trong suốt " ấy. Tuy Gia Di được truyền dịch dinh dưỡng nhưng cơ thể sụt cân là điểu hiển nhiên. Chuyện này làm Tuấn Thần thấy lòng đau lại càng đau...
" Em ốm quá rồi, sau này dùng một tay cũng có thể nâng em lên. Bảo bối mau tỉnh, ngủ nữa sẽ thành que tăm mất. "
( Tiêu Xanh: Ngủ nhiều sẽ ốm đóa các cô bác ơi^-^ đùa thôi chứ mình như heo này.)
Tuấn Thần ngó mắt nhìn lên, Gia Di " ngủ " rất say.
" Khi em ngủ anh hôn trộm em rất nhiều lần... Em sẽ không hay biết gì đâu chứ? "
Anh tì tay vào đầu giường rồi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh không muốn quấy nhiễu cô nên chỉ dừng ở mức môi chạm môi thật lâu.
Bất chợt, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng di chuyển từ cổ ra sau gáy của anh ấn giữ lại. Xúc giác khó khăn lấy lại được cảm nhận cái tiếp xúc rõ ràng, Tuấn Thần cứng đờ, bất giác lệ mi tuông, môi run rẩy đón nhận cái chào nồng nhiệt lại dịu dàng...
" Anh từ lúc nào lại thích khóc a...? "
Trong đáy mắt long lanh của Gia Di, hình bóng Tuấn Thần in đậm rõ nét. Cô đưa ngón tay ngăn giọt nước mắt đang lăn ra của anh. Tuấn Thần như đứa trẻ ngốc ra tại chỗ, mặc cho nước mắt cứ tuông, không hề chớp mắt mà nhìn Gia Di. Anh sợ đây là mơ, chớp mắt một cái sẽ quay về hiện thực rằng Gia Di chưa tỉnh lại...
Gia Di biết hiện tại anh đang shock, cô không muốn chọc anh nữa. Nhưng mà thật sự không kiềm lòng được, ngủ lâu như thế rất nhớ anh.
Cô rút kim tiêm trên tay kia ra rồi chống tay ngồi dậy. Nằm lâu như vậy, các khớp xương như bị gỉ sét hoạt động có chút cứng đơ.
" Đại bảo bối, anh lên đây được không? " Vừa nói Gia Di vừa đưa tay ra trước mặt Tuấn Thần chờ anh.
Mà bây giờ tim anh đập rất nhanh và hỗn loạn, chỉ cần nghe cô nói liền ngoan ngoãn mà làm theo. Những lúc cô chưa tỉnh, anh có vô vàng lời muốn nói với cô. Hiện tại thì một chữ cũng không có để nói, cô bảo lên giường thì anh sẽ lên giường...
Chẳng biết là phép thần nào mà Tuấn Thần lưu loát đứng khỏi xe lăn ngồi lên giường vẫn như cũ nhìn cô không chớp mắt. Gia Di chờ thật lâu mà anh chẳng có phản ứng gì đành tự mình ra tay.
" Không muốn ôm em sao? " Thế là cô ôm lấy anh, hai tay câu lấy cổ anh mà từ từ đem anh nằm xuống.
"...." Tuấn Thần vẫn nhìn cô một giây không rời đến từng hành động cũng không để xót.
Gia Di chỉ mới hoạt động tay chân một chút đã thấy mệt, cô nằm hẳn trên bờ ngực rộng của anh. Tuấn Thần bây giờ lại có chút động tĩnh, cẩn thận đưa hai tay ôm chặt lấy cô.
Anh khẽ gọi: " Bảo bối? "
" Em đây, ở ngay đây. "
Gia Di chạm tay vào mặt Tuấn, ngón tay vẽ theo từng đường nét từ mắt đến mũi đến miệng của anh. Cô yêu hết thảy những gì liên quan đến anh.
" Em yêu anh. " Ba chữ tưởng chừng nói ra đơn giản nhưng đến bây giờ Gia Di mới thấu hiểu ý nghĩa của nói. Yêu một người đến sinh ly tử biệt, trong lòng chấp niệm duy nhất một người.
Gia Di đặt môi lên mắt anh rồi hôn xuống mũi sau đó dừng lại ở môi, lần này cô chủ động thừa dịp ai kia mơ hồ mà tấn công. Cô khóa môi anh, cưỡng hôn anh nhưng tất cả anh đều cưng chiều cho sự tinh nghịch của cô...
Rầm! ( Cái người luôn không lựa thời điểm:))
" Anh hai ơi bảo bảo khóc rồi!!!!! "
Tuấn Duật đạp cửa xông vào cũng quá đúng lúc. Đứng ngốc ở cửa nhìn anh mình bị chị dâu cưỡng hôn...chị dâu cưỡng hôn anh trai...CHỊ DÂU TỈNH LẠI RỒI!!!
Hôm nay là ngày đại cát đại quý! Chị dâu tỉnh lại, bảo bảo cất tiếng khóc chấn động cả bệnh viện, sau này bảo bảo có thể nói chuyện được!
Tuấn Duật đột nhiên quay đầu chạy đi, không quên đóng cửa giúp.
" MẸ ƠI CHỊ DÂU TỈNH RỒI!!! "