Bầu trời đêm tĩnh lặng xuất hiện ba chiếc máy bay quân dụng đặt thù được Tiêu Gia sản xuất. Chúng thi nhau xuyên qua bóng tối hướng đến một vùng đồi ở vùng K nước M.
Tử Khê nhìn vào màn hình máy tính nói: " Lão đại, bên phía Laudrup có dị động. "
Tuấn Thần mân mê chiếc khăn trắng và Kích Sát lạnh tanh, anh đã biết trước phía Gia Di sẽ có chuyện.
Ánh mắt anh lộ hàn quang trong tối, lạnh lùng ra lệnh: " Tăng tốc đi. "
Tử Khê: " Vâng. "
Cùng lúc đó, Gia Di và Lam Ti đang chạy trốn đám lính đánh thuê của Laudrup. Tòa biệt thự nguy nga rộng lớn lại chính là cái lồng giam giữ hai người họ.
Gia Di một tay ôm bụng nhanh chân nương theo bước chân của Lam Ti, lòng thầm than. Cô không thể cứ tiếp tục chạy thế này nữa, thật sự rất hao sức. Nhưng cũng không thể trực tiếp đối đầu với súng đạn được!
Pằng! Pằng! Pằng!
Hai người vậy mà chạy đến khu vực có lính bắng tỉa!
" A...Không được dừng lại! Em nhất định bảo vệ chị an toàn! "
Gia Di cảm nhận được mùi tanh quen thuộc của máu, Lam Ti khẽ rung người. Cô ấy đã trúng đạn nhưng vẫn duy trì bước chân dìu Gia Di chạy.
" Lam Ti, đừng cố nữa! Lão sẽ không giết chị ngay. Chị còn giá trị lợi dụng... "
" Chị sai rồi! " Lam Ti hét lên, chất giọng nghẹn ngào: " Người đàn ông của chị ở nước X hạnh phúc bên thứ hàng giả kia, còn không biết rằng chị đang bị nhốt ở đây nữa! "
Gia Di nghe được lời nói trên có chút không biết nói sao. Lam Ti không còn gọi Tuấn Thần là tên kia hay hắn nữa mà là " người đàn ông của chị ", bên một khía cạnh cạnh nào đó cô ấy đã chấp nhận vị trí của Tuấn Thần trong lòng Gia Di. Điều này làm cô cảm thấy đáy lòng mình đột nhiên ấm áp...
Gia Di nhanh chóng tìm được một góc tường khuất trong bóng tối có thể trốn được một khoảng thời gian, hai người chuyển hướng bên đấy mà đến. Cô tựa lưng vào tường lau đi mồ hôi trên trán, Lam Ti cũng khụy xuống ngồi trên đất mà thở dốc. Trời quá tối nên lúc nãy Lam Ti bị thương ở đâu cô không biết được, bây giờ nhìn lại cũng chẳng thấy gì. Bởi vì Lam Ti luôn mặc đồ màu đen, cũng như Tuấn Thần từng nói mặc như thế sẽ che giấu được vết máu.
Gia Di sốt ruột: " Em bị trúng đạn nơi nào? Có nghiêm trọng không? "
Lam Ti: " Không sao, chỉ có một viên bay lạc đâm vào bả vai của em. Thật may là trúng vai của em... "
Đến đây Gia Di mới nhớ lại tình hình lúc nãy, bàn tay nắm vai của cô khẽ rung rẫy mấy lần. Lúc ấy cô phải nhận ra rằng vai của Lam Ti đã bảo hộ cô khỏi viên đạn ấy, nếu chệch một chút e rằng nó đã cắm vào tim cô rồi.
Gia Di cũng khụy gối xuống chỗ Lam Ti, cô lần mò xem xét vết thương cho cô ấy. Tuy không thể xác định được cụ thể nhưng tình trạng vết thương quả thật không nghiêm trọng lắm. Giống như tay bắn tỉa cố tình sử dụng loại đạn có sức công phá kém cỏi này để giết người vậy. Hoặc là...Laudrup muốn chơi trò mèo vờn chuột, đuổi bắt con mồi làm nó kiệt sức hấp hối rồi mới thật sự động thủ lấy đi mạng của nó.
Lam Ti đột nhiên hỏi: " Chị không cảm thấy đau lòng khi thấy người đàn ông của mình bên cạnh thứ hàng giả mạo kia sao? "
Gia Di phát ra tiếng cười khẽ: " Sao phải đau lòng? Anh ấy không phải như em nghĩ đâu. "
Lam Ti: " Những tấm ảnh đó là chứng cứ tốt nhất..."
Gia Di: " Có nhiều điểm sai. "
Lam Ti ngạc nhiên hỏi: " Sai chỗ nào? "
Gia Di trôi chảy mà nói, đáy mắt ẩn ẩn ý cười:
" Chiều cao sai... Tuấn Thần cao cm, người kia độn gót mà vẫn không thể cao bằng. Biểu cảm sai... Anh ấy đối với người khác lạnh lùng nhưng chưa tới mức như mặt gỗ thế kia. Cử động sai... Tuấn Thần ôm chị luôn ôm bằng tay trái. Đặc biệt là ánh mắt... Tuấn Thần tuy đối với chị một mực dịu dàng nhưng ánh mắt chưa dịu dàng đến mức như một cô gái thế kia. Anh ấy dịu dàng một cách vụng về chứ không dịu dàng một cách hoàn hảo không phạm một sai lầm nào. Trước mặt chị tuy không thể hiện vẻ lạnh lùng nhưng cốt cách của anh ấy vốn đã là hàn băng ngàn năm, cho dù cố thu hết sự cao ngạo lạnh lùng ấy cũng không thể nào mất đi đặc trưng vốn có này. " Tuấn Thần có bao nhiêu ưu tú cô đều rõ. Khi nói đến anh, Gia Di luôn cảm thấy mình thật hạnh phúc vì đã gả cho anh. Anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Lam Ti ngẩn người, lòng tin mà Gia Di dành cho Tuấn Thần quả thật không gì có thể làm nó dao động. Phải yêu một người đến bao nhiêu mới hiểu rõ từng ánh mắt điệu bộ của người đó?
" Xem ra...Chồng chị rất tốt. Em đã chứng kiến anh ta có thể vì chị mà bỏ đi an nguy của bản thân. Nhưng là bản thân em không chấp nhận thôi. " Lam Ti cảm thấy hổ thẹn vì đã không hiểu cho Gia Di, lúc trước còn hay ở trước mặt cô mà mắng Tiêu Tuấn Thần.
Lúc ở sân thượng bệnh viện hai người họ giao đấu với nhau, Gia Di bị người khác khống chế. Tiêu Tuấn Thần lúc ấy rất dễ phân tâm, Lam Ti là người hiểu rõ. Phạm vị đánh nhau của hai người luôn được Tiêu Tuấn Thần giữ nguyên cách chỗ Gia Di m mà không rời một tấc nào. Khi nhận ra Thạch Đinh định giết Gia Di, anh không ngần ngại mà dùng tay không tóm lấy con dao mà Lam Ti phóng đến với tốc độ xé gió rồi tiếp tục phóng dao lấy mạng Thạch Đinh. Lam Ti hiểu rõ, con dao đó đã phần nào tổn hại đến bàn tay bắt lấy nó, nếu không xử lý tốt có thể bị phế.
Sau dòng hồi tưởng, Lam Ti phát hiện vết thương đã được cầm máu. Nhìn lại Gia Di thì chiếc áo khoát ngoài của cô đã không còn. Cô mỏng manh với chiếc đầm xanh tím trong đêm lạnh và sương.
Bắt gặp ánh mắt tự trách của Lam Ti, Gia Di xoa đầu cô ấy: " Chị không lạnh, chúng ta đi mau. Chỗ này bị phát hiện rồi. "
" Vâng. "
Hai người dìu nhau chạy đến một cánh cửa thông ra một đồng cỏ của căn biệt thự. Trước cửa có bốn tên cánh gác thấy hai người đột ngột xuất hiện, tay chân lóng ngóng rút súng nhưng chưa kịp đã bị bay đầu.
Gia Di thu tay: " Thật xin lỗi, vì bảo bảo trong bụng nên đành để các người không toàn thây. "
Lam Ti: " Xin lỗi chị, em chỉ thích hợp ám sát cận chiến...Những trường hợp này em thật vô dụng. "
Gia Di: " Nói gì thế. Em sức dẻo dai hơn chị, lo yểm trợ cho chị ở phạm vi gần đi. "
" Đuổi theo! Bên này, chúng chạy ra đồng cỏ! "
Đám lính của Laudrup kéo nhau mà đuổi theo Gia Di và Lam Ti, phía sau chúng là một chiếc ô tô xám người bên trong là Laudrup. Ông ta nhàn nhạt hút xì gà hưởng thụ chuyến đi săn đang diễn ra.
Tiêu Xanh: Cầu ủng hộ, mỗi ngày một chap Ngày mai ra chap mới ạ.
Thanks các bạn đọc cute phô mai que