Hóa Tiên

chương 27: 27: hồi tưởng lại diện mạo ba

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong điện Cửu Tiêu, Tấn Điệp có được tiên nguyên của Hi Lam, dần dần khỏi hẳn.

Tỳ nữ bên cạnh Tấn Điệp mở cửa sổ ra cho thoáng khí, thấy một ngôi sao thật lớn kéo theo cái đuôi thật dài rơi từ Bắc thiên vực xuống.

Tỳ nữ chỉ về phía bầu trời xa xa, giật mình nói: "Nhị phu nhân mau nhìn xem, một ngôi sao băng rất lớn, rất sáng."

Tấn Điệp nhỏm người dậy, đỡ giường khụ khụ hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc thiên vực.

Ngôi sao biến mất trong bóng đêm xa xôi, chỉ lưu lại một dấu vết nhàn nhạt trong đồng tử sáng như gương của nàng ta.

Nàng ta ôm ngực, hoàn toàn quên đi đau khổ, chỉ cười thành tiếng nói: "Thật là may mắn, thật sự rất may mắn, hi vọng sau này ta có thể ngủ yên trăm năm rồi!"

Ba vị tỳ nữ của Dật Sơ nhìn thấy ngôi sao kia cũng vô cùng khiếp sợ, trong đó có một người lảo đảo, không khống chế được cảm xúc, khóc chạy ra khỏi cửa; một người trực tiếp quỳ xuống mặt đất che khuôn mặt dàn dụa nước mắt; một người khác tuổi lớn hơn một chút, chỉ dùng đốt ngón tay trỏ nhẹ quẹt nước mắt trên khóe mắt, đặt chén thuốc Hi Lam đã sắc xong lên hâm lại, đặt lên trên lò lửa một lần nữa: "Tiên tôn lựa chọn nhị phu nhân không hề sai.

Người nhìn như đa tình thì lại rất vô tình.

Thật ra Bắc Lạc tiên tử chính là một người vô tình."

Những lời này khiến những người tỳ nữ khác vô cùng khó hiểu.

Bởi vì dựa theo các nàng thấy, phu nhân bị lạnh nhạt nhiều năm, cuối cùng còn hi sinh tất cả cho tiên tôn, thế nào cũng không thể nói là vô tình được.

Ngược lại là tiên tôn bạc tình đến mức khiến trái tim người ta lạnh giá.

Sau khi Hi Lam ra đi, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, thậm chí ngay cả mày cũng chưa từng nhăn lại lần nào.

Chỉ là thời gian hắn ở nhà càng ngày càng ít, dồn hết sức lực vào chuyện chính sự, dùng tất cả tiên lực hiến tế vào việc soạn tiên thuật.

Hắn gầy yếu một cách rất rõ ràng, ngay cả người nhìn thấy hắn hàng ngày cũng ngạc nhiên vì sao hắn lại gầy nhanh như vậy.

Tấn Điệp, cấp dưới, bạn bè hắn đều tận tình khuyên hắn, bảo hắn không cần tiếp tục tự mình hại mình như vậy, cứ tiếp tục như vậy, thứ hao tổn không phải là thân thể mà là tiên nguyên.

Lần nào cũng vậy, hắn cũng đồng ý rất nhanh.

Ba năm sau, Tấn Điệp sinh ra một bé gái, mẹ con đều bình an.

Chỉ là cho dù nàng ta có ám chỉ thế nào, Dật Sơ cũng không hề có dấu hiệu nào muốn nâng nàng ta lên vị trí chính thất.

Trong tiệc đầy tháng, nàng ta ôm con gái mời họa sư vẽ tranh chân dung của mình và con.

Sau khi bức tranh hoàn thành, nàng phát hiện góc của người mẹ trong tranh là góc nghiêng bên cạnh, cánh mũi cao cao, xương cằm xinh đẹp, nhưng lại khiến nàng ta vô cùng phản cảm.

Nàng ta nổi giận với họa sĩ: "Vì sao góc nghiêng bên cạnh ngươi vẽ không phải ta, ngược lại lại là Hi Lam?!"

Họa sư sợ hãi nói: "Phu...!phu nhân, ta chưa từng gặp Bắc Lạc tiên tử, đây...!đây thật sự là ngài mà..."

Tấn Điệp phát hiện tình hình có gì đó bất ổn, lập tức gọi người lấy hai tấm gương để soi góc nghiêng của mình, trái tim nàng ta bỗng đông lạnh thành băng...!Nếu không biết là đang soi gương, nàng ta sẽ nghĩ rằng Hi Lam sống lại.

Nàng ta lại nhớ lại từ khi quen Dật Sơ cho tới bây giờ, cho dù là khi nàng ta gảy đàn tỳ bà, khi dùng bữa, lúc viết chữ, khi ngủ, hắn đều thích ngồi ở bên cạnh nàng ta.

Ngay cả lúc bọn họ mây mưa, hắn thường thích từ sau lưng kéo cằm nàng ta, để nàng ta dùng góc mặt bên cạnh đối diện với hắn.

Nói như vậy, mỗi lần hắn nhìn sườn mặt nàng rồi nói phu nhân thật sự là quốc sắc thiên hương.

Như vậy, ở trong lòng hắn, người thật sự quốc sắc thiên hương, thật ra là...

Lại liếc nhìn bức tranh kia, nhớ đến những chuyện đã nhìn thấy trong kính, Tấn Điệp bụm miệng, suýt chút nữa đã phun ra.

Nhưng đối với Tấn Điệp mà nói, đây không phải là chuyện đả kích nàng ta nhất.

Ngày hôm sau, khi nàng làm ầm ĩ chuyện này lên, mới có tỳ nữ không kín miệng, lỡ miệng nói ra chân tướng cái chết của Hi Lam.

Nàng ta luôn coi Hi Lam là kình địch, trong một năm khi Hi Lam tan thành mây khói, nàng ta thật sự rất vui vẻ.

Theo thời gian trôi qua, khi sự ghen ghét dần nhạt đi, khi nàng ta xác định Hi Lam không thể quay lại, trong lòng nàng ta lại sinh ra chút áy náy.

Sau khi biết được Hi Lam chết là vì để cứu đứa bé trong bụng nàng ta, nàng ta ôm con gái, lập tức trợn mắt há hốc mồm, dở khóc dở cười.

Khi nghĩ đến cuộc sống như xác không hồn của Dật Sơ trong ba năm qua, nàng ta hối hận không thôi, cười khổ nói với tỳ nữ: "Phu thê hai người bọn họ nhất định là hận chết ta, có đúng không?"

Tỳ nữ dè dặt nói: "Thật ra, ta cảm thấy có lẽ phu nhân có khúc mắc nhưng cũng chưa từng hận ngài.

Ngài ấy quá yêu tiên tôn, cho nên chỉ cần có người chăm sóc tốt cho tiên tôn, khiến cho tiên tôn vui vẻ, thậm chí nàng ấy sẽ không để ý người này là ai đâu.

Mà Thái Vi tiên tôn, ngài ấy, ngài ấy lại càng không hận ngài..."

Tấn Điệp nhìn thoáng qua con gái trong lòng mình, chỉ cảm thấy trong lòng rỗng tuếch.

Giờ khắc này, nàng ta cảm thấy rất khó chịu, không biết nên xin lỗi hay là cảm ơn Hi Lam, nhưng nàng ta phát hiện suy nghĩ này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì, trên Tiên giới, ngay cả mộ phần của Hi Lam cũng không hề có.

Năm năm sau, Tử Tiêu và Thanh Mị thành thân.

Sau hôm tân hôn, hắn nói sự thật về Thanh Mi cho Dật Sơ, cũng nói khi nào Thanh Mị bộc lộ ý định xấu, hắn sẽ giao Thanh Mị ra.

Ba mươi chín năm sau, cơ thể Dật Sơ bị bệnh tật muốn tàn phế, nguyên thần bị hao tổn, phải dựa vào tiên thuật và đan được để chống đỡ.

Khi Tử Tiêu đến thăm bệnh, cuối cùng không nhịn được nói thật: "Thật ra, trong lòng ta vẫn có Thanh Mị.

Bốn mươi năm qua đi, chỉ cần nghĩ đến nàng ấy có lẽ có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời giống như Hi Lam, đến cả ngủ ta cũng không yên, trằn trọc chịu đựng.

Dật Sơ, đây là lần đầu tiên ta thỉnh cầu ngươi.

Tha cho Thanh Mị một con đường sống, để nàng ấy tiến vào luân hồi."

Dật Sơ giật mình, nói: "Ngươi và Thanh Mị không phải gặp dịp thì chơi, vậy Hi Lam thì được xem là gì?"

"Hi Lam? Ta không hiểu ý ngươi."

"Hi Lam mới ra đi không bao lâu, ngươi đã quên nàng ấy rồi? Hay là nói, ngươi chưa bao giờ thật lòng với nàng ấy?"

Tử Tiêu kinh ngạc nói: "Dật Sơ, ngươi bị bệnh đến mức hồ đồ rồi sao, Hi Lam là thê tử của ngươi, ta với nàng ấy tình như huynh muội, chưa bao giờ có suy nghĩ nào vượt qua ranh giới."

Hình ảnh trong đêm trăng lạnh đó lại hiện lên trong đầu Dật Sơ một lần nữa.

Trong ngọn lửa hừng hực, Hi Lam dùng đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn hắn, cười khổ mà nói, Dật Sơ, không phải chàng đã nói sao, ta vốn không hiểu thế nào là yêu một người.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ đáng sợ trong khoảnh khắc đó lại gặm nhấm hắn lần thứ hai.

Hắn dùng hết sức để giữ bình tĩnh, nói: "Ngày thứ hai sau khi bọn ta thành thân, ta thấy nàng ấy ở nhà ngươi cả ngày, dường như rất vui vẻ."

Tử Tiêu lại ù ù cạc cạc: "Nói bậy bạ gì đó, sau khi các ngươi thành thân, có ít nhất ba tháng ta không gặp nàng ấy."

"Tử Tiêu huynh, mặc dù ta bị bệnh nhưng tuyệt đối không hồ đồ."

"Đừng có nói ngươi không hồ đồ, ngươi thật sự hồ đồ đó.

Nếu thật sự nàng ấy có ý với ta, vì sao lại viết bảy bài thơ đó ngay trước mắt ta? Lúc ấy không phải là ngươi đã đọc hiểu, còn châm chọc Hi Lam sao?"

Dật Sơ sai người vội vàng đến phòng Hi Lam tìm tờ giấy viết thơ đó.

Một lần nữa đọc lại bảy bài thơ này, hắn bàng hoàng vô cùng, tim đập đến mức khiến lồng ngực phát đau.

Chữ đầu tiên mỗi câu trong bài thơ thứ nhất, chữ thứ hai trong mỗi câu ở bài thơ thứ hai, chữ thứ ba trong mỗi câu ở bài thơ thứ ba, chữ thứ tư trong mỗi câu ở bài thơ thứ tư...!cho đến những chữ cuối cùng ở bài thơ thứ bảy, tám chữ, lặp đi lặp lại suốt bảy lần.

Lúc đó bởi vì hắn ghen tuông điên cuồng đánh mất lý trí, ngay cả thứ cất giấu rõ ràng trong thơ như vậy cũng không hề phát hiện.

Hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu óc trống rỗng, rồi sau đó nhanh chóng nhớ lại một đoạn chuyện cũ từ hơn hai ngàn năm trước.

Thấy sắc mặt Dật Sơ trắng bệch giống như tờ giấy, Tử Tiêu phát hiện tình huống có vẻ không đúng, đã thấy hắn vịn bàn nhắm mắt lại, gân xanh trên trán nổi lên, ngực phập phồng mạnh mẽ.

Tử Tiêu vội vàng đỡ hắn lên giường, nhưng vừa mới bước được một nửa hắn đã ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi.

Tử Tiêu cầm một chiếc khăn lau khóe miệng cho hắn, vội vàng gọi người vào.

Dật Sơ đỡ cạnh giường ho một lúc rất lâu, cả chiếc khăn tay đều đỏ hết, máu từ đôi môi khô khốc chảy xuống.

Cuối cùng Dật Sơ bị đỡ lên giường, trước mặt không phân biệt được là ngày hay là đêm, chỉ mờ mờ ảo ảo.

Hắn không hề nghe thấy gì cả, ngoại trừ tiếng hít thở của bản thân mình.

Cuối cùng Thanh Mị vẫn phản bội Tử Tiêu.

Nhưng Tử Tiêu rất ngốc, vì Thanh Mị mà giết chết thần quân, cũng cam nguyện chịu phạt rơi xuống địa ngục Vô Gián, suốt đời không được siêu sinh.

Sau khi Tử Tiêu xuống địa ngục, Dật Sơ cảm thấy rất hoang mang khi bản thân mình vẫn còn sống.

Trên đường hắn theo đuổi công danh, Tử Tiêu một mực yên lặng giúp đỡ hắn, Hi Lam một mực ủng hộ hắn.

Chỉ là, hắn không chỉ hại Hi Lam tan thành mây khói, khi Tử Tiêu gặp phải chuyện thất bại như vậy, hắn cũng không thể cứu được Tử Tiêu về.

Bây giờ hắn là Thái vi tiên tôn, là chí tôn trong các thượng tiên, là nam tử có quyền lực nhất Chu Tước thiên vực, đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người hắn quý trọng.

Nhưng mà người hắn quý trọng đã ở nơi nào rồi?

Ma giới vứt bỏ một nữ Ma tướng đắc lực, lầu Đông Nguyệt mất đi Thủ Thú Bút lại vô cùng quan trọng, không tránh khỏi Thần - Ma lại tiếp tục giao chiến một trận.

Dật Sơ tự mình lên chiến trường chỉ huy, xuất binh ra trận thắng lợi, tiêu diệt hai vạn bảy ngàn tinh binh Ma tộc.

Lại một đêm trăng nữa đã đến, trong lều chủ soái, hắn nằm mơ một giấc mơ thật dài, mơ thấy một chuyện cũ của hai ngàn bốn trăm tám mươi lăm năm trước, ở Thủy Vực thiên vực trên Thần giới.

"Thần quân, Tử An tiên quân đã quỳ ngoài cửa suốt hai ngày hai đêm, nói cho dù thế nào cũng muốn xin ngài cứu sống Bắc Lạc tiên tử, còn nói lấy mạng hắn đổi lại cũng được.

Ngài có muốn ra ngoài nói chuyện với hắn hay không?" Một hạ nhân nói với Dận Trạch như vậy.

"Chẳng qua là vì một nữ tử mà thôi, thật sự không ra thể thống gì." Dận Trạch thần quân buông chén trà, phất tay áo đi ra.

Lúc đó, Dận Trạch thần quân còn chưa phải là thần tôn, nhưng hắn có thiên phú bẩm sinh, có thân thể Thanh Long, trên Thần giới cũng có địa vị hiển hách, hoa đào nở khắp thiên hạ.

Từ xưa đến nay hắn vô cùng vì bản thân mình, không muốn hao tâm tốn sức vì bất cứ người nào.

Hắn rất thưởng thức Dật Sơ, cảm thấy sau này tiền đồ của Dật Sơ vô cùng rộng mở, nên ban cho Dật Sơ vị trí tiên quân.

Không ngờ Dật Sơ lại là người bị nhi nữ tình trường chi phối, hắn hơi thất vọng.

Nhưng mà dù sao vẫn có lòng thiên vị, Dận Trạch không muốn ép Dật Sơ đến đường chết.

Lông chim hồng hạc nhẹ nhàng bay lượn trắng cả vùng, Dật Sơ quỳ ở cửa sắp đã trở thành người tuyết.

Dận Trạch nhướng mày quan sát hắn một lúc, nói: "Ngươi muốn cứu Bắc Lạc tiên tử cũng không phải chuyện gì khó.

Vốn dĩ nàng ấy là dây tơ hồng dựa vào tiên lực của ngươi mà sinh ra, dựa vào sức của một mình ngươi hoàn toàn có thể cứu nàng ấy, chỉ là ngươi phải hi sinh rất lớn, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ."

"Không sao, ta không sợ chết." Tuyết lạnh như băng bao phủ lông mi Dật Sơ, lời của hắn còn lạnh lùng hơn cả tuyết.

"Tốt hơn so với chết, cũng tệ hơn so với chết.

Những thứ ngươi mất đi, đó là một nửa tuổi thọ của ngươi, một nửa tiên nguyên, cùng trí nhớ quý giá nhất trong cuộc đời ngươi."

"Được, chỉ cần có thể cứu nàng ấy."

"Ngươi đã nghĩ kĩ rồi chứ? Vứt bỏ một nửa tiên nguyên, nếu như không giữ gìn sức khỏe thật tốt, có thể tổn hại đến tinh thần, hồn phách, không có cơ hội đầu thai chuyển thế."

"Tuổi thọ, tiên nguyên cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là, trí nhớ quý giá nhất..." Dật Sơ nghĩ ngợi, lắc đầu nói, "Cả đời này của ta đều bình đạm như trà, không có trí nhớ gì quý giá."

"Nếu như vậy, chờ đến lúc sau này trí nhớ quý giá sinh ra, cho dù thời gian có dài đến bao lâu, ngươi sẽ hoàn toàn quên mất điều đó trong vòng một năm." Thấy thái độ Dật Sơ rất thản nhiên và kiên định, Dận Trạch thần quân đưa cho hắn một quyển sách được ghép từ hai mảnh sò, "Đỉnh Toại Hoàng ở Tây Uyển của ta, ngươi chỉ cần niệm chú này thì có thể dùng một nửa tuổi thọ cùng lời thề điều chế thành thuốc dẫn, đưa vào trong đỉnh."

Cho đến khoảnh khắc đó, Dật Sơ cũng không hề có một chút hối hận nào.

Năm đó hắn tự phụ đến thế nào chứ, chỉ khờ dại nghĩ rằng, chỉ cần nàng còn sống, cho dù người cho nàng hạnh phúc không phải là hắn cũng là chuyện tốt.

Trong ý thức mơ hồ, Dật Sơ biết giấc mơ sắp kết thúc.

Hắn hi vọng có thể nhìn thấy Hi Lam, muốn thấy nàng giống như trước đây, váy bào nhẹ tung bay trong sơn cốc thác chảy, rót một bình rượu tiên, hái một bó hoa đào, viết những từ ngữ phong lưu, cười xán lạn như ánh mặt trời.

Cho dù từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn hắn cũng không sao, hắn chỉ muốn liếc nhìn nàng một cái.

Nhưng mà, Hi Lam không hề xuất hiện, cho dù là ở trong mơ.

Nhưng mà đối với Dật Sơ mà nói, đây cũng không phải là kết thúc tệ hại cho lắm.

Bởi vì hắn và Hi Lam sinh ra chung một chỗ, sau khi chết cũng biến mất hoàn toàn trong lục đạo luân hồi.

Có lẽ, bọn họ sẽ được gặp lại ở một nơi nào đó những người bên ngoài chưa từng đến, ở bên nhau, có lẽ nơi đó sẽ xa rời thế tục hồng trần, là một vùng thế ngoại đào nguyên, tựa như núi Diêu Quang bốn ngàn năm trước.

Ở một nơi nào đó có tơ hồng và Thần Bách quấn quýt triền miên.

Canh ba trong đêm, Biên Thú tiêu điều, cát vàng cuộn sóng, trên chiến trường Thần Ma có những tòa thành cô độc chìm trong khói lửa, có những ngọn núi đổ nát, mây sương bi ai bao phủ mười vạn dặm.

Trong lều chủ tướng có những tiếng khóc vô cùng bi ai truyền ra, các thần tiên tướng sĩ phòng thủ đều có dự cảm không tốt, đều quay đầu nhìn lại.

Nhưng cùng lúc đó, lại có một ngôi sao sáng ngời từ trời cao rớt xuống, các tướng sĩ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao phía xa xa.

Thì ra là ngôi sao lớn nhất, sáng nhất trên Thái Vi viên đã rớt xuống.

Điển tịch tiên giới "Quảng Tiên Chí - Quyển Thái Vi - Truyện Hi Lam" có nói:

Bắc Lạc tiên tử, thuộc Tiên tộc Viêm Hoàng.

Vốn là dây tơ hồng trên Diêu Quang, làm chức Tương liên Cung phụng, có khí thế Chu Tước, là một thần tiên huyền huyễn.

Hành tung bất định, thường cưỡi rồng cưỡi mây, du ngoạn bốn bể, bay lượn tiên sơn, thanh danh khiêm tốn, không biết tồn tại nơi nào.

Chỉ ngắm hoa uống rượu, vui vẻ tự nhiên.

Tranh của nàng như ngọc đẹp, một bức tranh đáng giá hơn vạn tiền, tiếng tăm nổi danh khắp Cửu Thiên.

Cho nên người đương thời viết: "Bắc Lạc Hi Lam, quốc sắc thiên hương, tài cao tám đấu, ngàn chén không say", là thê tử của Thái Vi tiên tôn, Sau đó tự thiêu bằng lửa Hồng Liên, vì vậy tan thành khói bụi, không thể sống lại nữa, thọ ba nghìn sáu trăm bốn mươi ba tuổi.

"Quảng Tiên Chí - Quyển Thái Vi - Truyện Dật Sơ" có nói:

Thái Vi tiên tôn, thuộc Tiên tộc Viêm Hoàng.

Vốn là Thần Bách trên Diêu Quang, chưởng quản Thái Vi, thường đến Tử Vi linh đài trên núi.

Nhan sắc như thiếu niên, dáng dấp rất đẹp nhưng tính cách lạnh lùng.

Hấp thu thần khí từ mặt trời, tinh khí từ hoàng hôn , có khí thế Chu Tước, là một thần tiên huyền huyễn.

Từng giúp Thủy Vực thần quân diệt Ma, giúp Dận Trạch chém rồng đen, đánh bại Xi Vưu, cùng giúp vá trời, lập công lao cái thế, gom góp lại thăng tiến thành Thái Vi tiên tôn.

Sửa chữa bên trong: Xây dựng thư cốc Long Đằng; trù tính bên ngoài: thúc đẩy tiên thuật Chu Tước.

Thê tử là Bắc Lạc tiên tử Hi Lam.

Hạ giới thời nhà Thương, rồi quay lại Thái Vi viên.

Sau đó trên chiến trường Biên Thú, cạn kiệt tiên nguyên mà mất, không thể sống lại nữa, thọ bốn ngàn tám trăm lẻ ba tuổi.

Truyện Chữ Hay