Thiên Tầm đến Trường Lưu là lúc trời đã tối đen, ngày đi ngàn dặm. Lúc trở về lại kiên trì đi bộ, Ám Chấp chính là theo nàng.
Dọc theo đường đi Thiên Tầm rầu rĩ không vui, Ám Chấp vì thế liền kể cho nàng nghe những tin đồn thú vị trên thế gian, hay chuyện lạ trên phố giúp nàng giải buồn, chọc nàng cười. Thiên Tầm cảm thấy thật ngại, đường đường là đại tổng quản củađịa phủ lại phải đi làm trò mua vui cho một con nhóc.
Đi rồi mấy ngày, dọc theo đường đi nàng đều được Ám Chấp chăm sóc, hoàn toàn không cô độc như lúc chỉ có một mình nàng.
Từ ăn ở đi lại cái gì cũng được tốt nhất. Ăn là thức ăn ngon nhất, đi đều là những nơi có phong cảnh đẹp nhất, còn có Ám Chấp tai trái tai phải đều gọi nàng công chúa, làm Thiên Tầm có chút lâng lâng, quả nhiên thân phận không giống với, đãi ngộ liền không giống với.
Trên đường đi, lối nói chuyện có duyên của Ám Chấp khiến không ít cô nương hướng hắn liếc mắt đưa tình, mà hắn tỏ thái độ cung kính đối với Thiên Tầm làm cho các nàng vô cùng hâm mộ Thiên Tầm. Khụ! Thiên Tầm lần đầu tiên biết thì ra được hâm mộ cảm giác thật đúng là quá tốt!
Một đường đi tới, sự buồn bực của Thiên Tầm cứ thế mà tiêu tán, cũng bắt đầu cùng Ám Chấp cười đùa. Ám Chấp đều cung kính đáp lại nàng.
Chẳng mấy chốc hai người đi đến cửa thành, ngước mắt nhìn, cửa thành đá khắc ba cái chữ lớn làm Thiên Tầm ngây ra một lúc, 《 Lâm Bích Thành 》!
Tuy rằng Ám Chấp đã hướng nàng giải thích, phàm nhân sinh tử giống như hoa nở hoa tàn, là quy luật tự nhiên, đã chết còn có thể lại luân hồi, ký ức về một đời tất cả đều tan thành mây khói. Cái gọi là sinh tử, chẳng qua là một cái hiện tượng mà thôi, không cần theo đuổi quá múc.
Nhưng là Thiên Tầm dù sao còn chưa hiểu thấu đáo, tuy rằng đơn giản lý giải, ít nhất nàng còn có thể hiểu được một hai.
Bước chân có chút trầm trọng vào thành, chuyện cũ phảng phất rành rành trước mắt, Thiên Tầm lại trở nên trầm mặc. Ám Chấp cũng không nói chuyện, hai người yên lặng bước đi
Đi qua tiệm cơm, Thiên Tầm trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng chỉ nhớ rõ gia gia trước khi chết nói, trúng kế, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân. Hỏi qua Ám Chấp, hắn lại nói nhân gian ân oán khúc mắc, minh phủ chưa chắc biết hoàn toàn.
Đi dạo vu vơ, không bao lâu hai người liền ra khỏi thành đi tới ngoại ô.
Đi chưa được mấy bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh tượng khiến Thiên Tầm chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh ngang tai!
Một đám chó hoang đang tranh nhau cắn xé thi thể của Lỗ Lão Lục vàTiểu Thất. Tiểu Thất bị ăn chỉ còn lại có cái đầu cùng nửa thân mình, còn Lỗ Lão Lục một cánh tay cùng một chân trống không. Hai con chó hoang đang cướp đoạt cánh tay của hắn cùng một cái chân. Còn có một con khác đang xé toang bụng của hắn, máu văng tứ tung, tanh hôi tận trời!
Thiên Tầm chỉ cảm thấy lửa giận ngập đầu! Nàng giận dữ rút ra kiếm, kiếm khi cũng vì nàng mà tỏa ra linh khí tràn ngập sự tức giận, trở nên sang chói khiến người ta phải dè chừng! Chỉ trong chớp mắt, đám chó hoang đã bị chém thành mảnh nhỏ!
Trong không khí dày đặc mùi máu tươi cùng mùi hôi thối, Thiên Tầm nôn ra một trận, không biết là thương tâm vẫn là hương vị tanh làm cho khó chịu, nàng vừa nôn vửa rơi lệ đầy mặt!
Ám Chấp mặt không biểu cảm chứng kiến hết thảy.
Thiên Tầm thấy hắn hoàn toàn vô cảm, phẫn hận trừng hắn. Hắn không có né tránh, chính là nhìn Thiên Tầm đích lạnh nhạt nói: "Là thuộc hạ thất trách, đã quên an bài thỏa đáng thi thể bạn của công chúa, mong rằng công chúa thứ tội."
Thần thái cùng giọng điệu thế nhưng không có nửa điểm áy náy.
"Công chúa, thuộc hạ đã nói qua, hai người này hồn phách đã luân hồi. Thi thể này chẳng qua chính là một đống thịt, chẳng khác gì xác trâu, xác lợn, xác con chó, con mèo mà thôi.
Chó ăn xong trở thành phân, hoặc là để tự nhiên cho hư thối, cũng chính là quay về với bụi đất. Người bản chất chính là từ hư vô mà đến, rồi lại trở về hư vô, đây là quy luật của trời đất. Công chúa tâm tính rất thiện lương, nhưng nếu quá mức, sẽ trở nên yếu đuối. Công chúa về sau muốn làm minh chủ, thiện lương đối công chúa mà nói, không phải là chuyện tốt."
Thiên Tầm hiểu ý của Ám Chấp, nhưng nàng không thể làm chủ được bản thân. Chỉ riêng nghĩ tới việc những người từng cùng nàng vui vẻ cười đùa bây giờ lại muốn nàng phải vờ như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra?
Khóc thì có thể giải quyết được gì đây, trừ việc thể hiện ra bản thân tính trẻ con cùng yếu đuối, lại có thể chứng minh được điều gì?
Ám Chấp nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Thiên Tầm, chậm rãi nói: "Công chúa không cần tiếp tục đau lòng, thuộc hạ sẽ đem thi thể hai người an tang thỏa đáng, công chúa xin chờ một lát."
"Đợi chút."
"Công chúa còn có việc phân phó?"
"Đem thi thể của chó hoang cũng chôn ."
Tiếng nói của Thiên Tầm nhỏ đến mức hầu như không thể nghe thấy.
Ám Chấp thản nhiên nói: "Vâng", nhanh chóng rời đi. Hắn rất nhanh đào ba cái hố ở ven đường cách đó không xa. Một cái cho Lỗ Lão Lục, một cái cho Tiểu Thất, cái còn lại cho mấy con chó hoang.
Nấm mồ mới xây ở dưới ánh nắng xế chiều, không người quan tâm, xung quanh tràn ngập cỏ hoang càng làm khung cảnh trở nên thê lương. Thiên Tầm cũng không tiếp tục nhìn, xoay người bước nhanh rời đi.