Lỗ Lão Lục cùng Tiểu Thất phản đối mãnh liệt, Thiên Tầm quyết định sẽ không đi đường rừng tạm bợ nữa, mà đi theo đường trong thành.
Trên cửa thành nguy nga cao ngất khắc ba chữ to 《 lâm bích thành 》, cửa có quan binh gác. Ba người tràn ngập phấn khởi vào thành, lại không phát hiện sau khi bọn họ xoay người rời đi, thủ vệ nhanh chóng phân phó điều gì đó với tiểu binh bên cạnh, tiểu binh lĩnh mệnh rời đi.
Ôi chao, rốt cục đến một nơi bình thường. Ba người tìm một tiệm cơm ngồi xuống, Lỗ Lão Lục cùng Tiểu Thất chuẩn bị ăn tất cả các món ngon khắp thiên hạ !
"Tiểu nhị, cho một con gà nướng, một con vịt quay, thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, thịt lợn om, canh thịt dê, cả năm bánh bao thịt, thêm vò rượu hoa tiêu nữa!"
Tất cả đều là thịt!
Thiên Tầm không nói gì, nàng ăn chay, đối với thịt béo ngậy, nàng thật sự không có hứng thú gì, bọn họ vui vẻ là tốt rồi!
Tiểu nhị vừa thấy ba người quần áo rách rưới, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Các ngươi có tiền sao?"
Lỗ Lão Lục hừ một tiếng cười, lấy ra một túi tiền, lấy ra một thỏi bạc: "Đây là cái gì!"
"Khụ, vâng vâng vâng, là tiểu nhân có mắt như mù, sẽ nhanh chóng đưa món ăn ngon cho ba vị khách quan!"
Một lúc sau, tất cả đồ ăn đều được mang lên bàn, Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất mắt sáng lên, há to miệng ăn, Thiên Tầm lại chỉ uống trà.
"Thiên Tầm, cô không ăn à?" trong miệng Tiểu Thất toàn thức ăn, nhồm nhoàm hỏi nàng.
"Hai người ăn đi, ta không đói bụng."
"Không cần phải quan tâm nó, sư phụ nó là thần tiên, nó tối thiểu cũng là một bán tiên, không cần lo ăn uống!" Lỗ Lão Lục không buông tha cơ hội chế nhạo Tiểu Cốt.
Thiên Tầm vô lực phản bác, muốn nói gì cứ nói thế đi!
Một hồi gió cuốn mây tan, một bàn thức ăn bị nuốt sạch sẽ, ba người cảm thấy mỹ mãn tiếp tục đi.
Trong thành rất náo nhiệt, ăn uống vui đùa, cái gì cũng có, tiểu thương bày đầy các quán nhỏ hai bên đường. Tiểu Thất nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, chạy tới chạy lui rất giống một con khỉ.
Thiên Tầm tuy rằng tính tình ngây thơ nhưng lạnh lùng, hơn nữa bởi vì đôi mắt nên hay muốn tránh mặt người khác, nhưng cũng bị khung cảnh náo nhiệt tác động cảm xúc, tâm tình cũng trở nên ấm áp như đầu hạ!
Thật tốt! Nếu sinh mệnh vẫn luôn như thế thì thật thỏa mãn !
Khoảng sáu giờ sau, bọn họ xếp hàng chuẩn bị ra khỏi thành, quan binh canh cửa thấy bọn họ, lập tức hét lớn: "Giang dương đạo tặc Lỗ Lão Lục, ngươi cướp đoạt tiền tài, giết người, bên trên ra lệnh truy nã, lập tức giải ngươi đến quan phủ quy án!"
Bọn quan binh xông lên định bắt người, Thiên Tầm hô to: "Chắc các ngươi đã nhầm rồi, ông nội của ta không phải là đạo tặc!"
"Không phải đạo tặc, thế đây là cái gì?" quan binh lấy ra túi tiền từ trong người Lỗ Lão Lục, "Đây là trộm cướp!"
Ba người đương nhiên không có khả năng bó tay chịu trói, liền ra sức phản kháng, chạy ra cửa thành, phía sau có quan binh chạy theo đuổi giết. Lỗ Lão Lục võ nghệ cao cường, chỉ vài quan binh thì hắn còn không để vào mắt, vào tư thế chuẩn bị ứng chiến nhưng hắn vừa vận khí thì thầm kêu không ổn, trúng độc !
Là Hóa Cốt tán! Vô sắc vô vị! Người luyện võ chỉ cần vận khí hành công thì xương cốt cả người sẽ đau nhức, không còn một chút sức lực nào, chuyên dùng để đối phó với người tập võ !
Lỗ Lão Lục kêu to: "Thiên Tầm, Tiểu Thất Tử, chúng ta trúng chiêu rồi, chạy mau!"
Quan binh phía sau sớm đã có chuẩn bị, triển khai tên trận, binh đầu ra lệnh một tiếng: "Bắn!"
Ngay lập tức, ngàn vạn mũi tên cùng bắn ra, như mưa lớn che trời.
Ba người lúc đầu còn có thể ra sức tránh được, nhưng số lượng mũi tên quá nhiều, dần dần không thể tránh hết được.
Tiểu Thất bị một mũi tên xuyên tim, Thiên Tầm hoảng hốt, định chạy lên cứu thì Lỗ Lão Lục bên cạnh lại bị trúng rất nhiều tên, bị đâm thành con nhím!
"Gia gia! Tiểu Thất Tử!" Thiên Tầm kêu tê tâm liệt phế.
"Thiên Tầm, bị người ám hại, mau, chạy mau. . . ."
Thiên Tầm sao có thể chịu đi! Nàng hoàn toàn thất thần, không tránh những mũi tên kia!
Đúng lúc mũi tên sắp cắm phập vào nàng, tất cả bỗng rơi hết xuống đất, giống như quanh thân nàng có một vòng bảo hộ trong suốt!
"Yêu quái!" Binh đầu thấy tình thế không ổn, Lỗ Lão Lục cũng đã chết, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, liền hét lớn một tiếng: "Lui lại!", quan binh nhanh chóng lui lại, chỉ còn lại một trận bụi mù!
Thiên Tầm sớm mất hồn vía. Đối với nàng mà nói, Lỗ Lão Lục cùng Tiểu Thất chính là người thân, bây giờ lại tận mắt thấy bọn họ chết thảm, nàng bị đả kích lớn, chỉ biết ôm thi thể hai người mà đau khổ khóc, hoàn toàn không chú ý đến quan binh rút lui từ lúc nào!