Thiên Tầm cảm thấy choáng váng! Nàng không cách nào có thể chấp nhận sự thật Tiểu Thất và Lỗ Lão Lục đã mất. Chỉ biết nhìn thi thể hai người mà khóc suốt, khóc đến mức mắt đau đớn, cổ họng đau rát.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, nhìn quanh mà không thấy ánh đèn từ nhà nào hắt ra, xung quanh chỉ một màu tối đen. Cũng may mặt trăng khuyết mọc lên trong bầu trời đêm chiếu sáng, nhưng ánh sáng lạnh kia chiếu xuống càng làm cho lòng người lạnh ngắt đến thê lương.
Thiên Tầm khóc đến mức mệt không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngồi xổm cạnh thi thể mà nức nở. Không biết qua bao lâu, một đám mây đen che khuất ánh trăng, bốn phía trở nên âm u. Từ rừng cây ở phía xa, một chút ánh sáng xanh quỷ dị phát ra.
Trải qua một trận khóc nức nở, mắt nàng sớm đã sưng vù lên, bản thân lại bất giác không nhận ra. Qua đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn thấy hai chùm sáng chậm rãi rời khỏi thi thể Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất, rồi dần hình tháng bóng dáng hai người họ. Nàng lại nghe thấy bên tai có một giọng nói lạnh lẽo, âm u như hàn băng ở sâu ngàn thước: “Lỗ Lão Lục, Tiểu Thất, dương thọ của hai người đã hết, theo bọn ta về địa phủ ngay!”.
Thiên Tầm nhìn về phía tiếng nói phát ra thì lập tức ngây người. là Hắc Bạch Vô Thường! Người đã chết thì sẽ có quỷ đến câu hồn mang xuống địa phủ, vào luân hồi. Hai quỷ phát hiện Thiên Tầm thì kinh ngạc, đứa trẻ này có thể nhìn thấy bọn họ, thì ra người này có mắt âm dương, có thể nhìn thấy minh giới cũng không lạ. Hắc Bạch Vô Thường cũng không để ý đến Thiên Tầm nữa, chỉ lo câu hồn Lỗ Lão Lục, Tiểu Thất rồi xuống hoàng tuyền. Thiên Tầm sốt ruột nên cũng đi theo.
Theo lẽ thường thì chỉ có người chết mới có thể cùng quỷ ra vào minh giới. Ban đầu Hắc Bạch Vô Thường thấy Thiên Tầm đi theo nên không quan tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến quỷ môn quan thì nàng cũng không thể qua được, nhưng nào ngờ, đến cả quỷ môn quan mà Thiên Tầm cũng có thể bước qua.
Hắc Bạch Vô Thường cuối cùng không nhịn được mới nói: “Con nhóc kia, dương thọ của ngươi chưa hết, đây không phải nơi ngươi nên đến. Từ đâu đến thì mau về lại đó đi”.
Thiên Tầm chỉ bất động đứng nhìn, như không nghe thấy. Quỷ sai nổi giận, Bạch Vô Thường tung một chưởng đánh Thiên Tầm để đẩy nàng về nhân gian, nhưng còn chưa đụng đến người nàng thì lại bị một tầng ánh sáng chặn và đánh ngược trở lại.
Hắc Bạch Vô Thường lúc này mới kinh hãi: “Con nhóc kia, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”
“Có chuyện gì thế?” Từ trên trời, một bóng đen không tiếng động bay xuống. Hắc Bạch Vô Thường vừa thấy liền nhanh chóng khom người nói: “Thuộc hạ tham kiến tổng quản”.
Người tới không để ý đến Hắc bạch Vô thường mà đến trước mặt Thiên Tầm, nhìn nàng thì chợt ngẩn ra. Là mắt quỷ vương.
Chỉ có minh chủ địa phủ mới có ánh mắt này, là tượng trưng cho quỷ vương! Tuy đứa trẻ này chỉ có một con mắt âm dương nhưng cũng đã khiến hắn giật mình đến mức nhất thời không định thần lại được. Sau khi bình tĩnh lại thì hỏi Thiên Tầm: “Ngươi tên là gì? Vì sao dương thọ chưa hết lại muốn đến địa phủ này?”
Thiên Tầm thấy Hắc Bạch Vô Thường cung kính với người đàn ông này thì nghĩ chắc là chủ quản nơi đây, nghe hắn hỏi thì lập tức uất ức mà nói: “Ta… Ông nội ta và bạn ta đều là người tốt, sao lại bắt họ?”
“Cô bé, quỷ sai chỉ câu hồn những kẻ đã hết dương thọ. Còn vì sao họ chết thì đó là do số mệnh an bài, nằm trong sổ sinh tử, chúng ta chỉ theo đó mà làm việc”.
“Nhưng bọn họ không thể chết được!”
“Thế này đi, minh giới do Diêm Vương cai quản, nếu ngươi có gì không rõ, ta có thể dẫn ngươi đi gặp ngài ấy, ngươi có thể trực tiếp hỏi ngài ấy”.
Thiên Tầm nhìn đôi mắt tối đen kia, bỗng dưng can đảm mà gật đầu đồng ý.
“Còn về bạn bè của ngươi, người đừng nên làm chậm trễ canh giờ đầu thai của họ, để bọn họ đi theo quỷ sai trước đã, nếu không thì không đầu thai được, phải làm quỷ cả đời”.
Giọng nói của người đó phảng phất như có một ma lực thôi miên, Thiên Tầm nghe xong mà đầu óc mơ mơ màng màng theo ý hắn.