Xuân qua thu tới, chớp mắt đã tròn một năm.
Trong kinh thành vĩnh viễn không bao giờ thiếu bát quái gì gì đó, phu nhân nhà này cho tiểu thiếp quỳ trên mặt đất hai canh giờ, dẫn đến đẻ non, tiểu thiếp nhà kia vậy mà tính toán hãm hại phu nhân để thượng vị...... Nói tóm lại, phong ba mang tên Chiêu Nguyệt huyện chủ nhìn có vẻ như đã dần dần bị người ta quên lãng, không chỉ vì đối phương vẫn còn là một tiểu nha đầu chưa tròn tháng, mà còn vì đối phương ở tận phủ Tô Châu xa xôi.
Từ khi sinh ra, Hoa Mộ Dao đã đặc biệt nhu thuận, trừ những lúc đói bụng gào khóc hai ba tiếng, thì bình thường nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng.
Hoa Tường Ngọc và Thành Thị đối với nữ nhi không dễ dàng có được này yêu thương đến tận tâm can, ngay cả cặp ca nhi cũng thích tiểu muội muội mềm mại này đến kinh khủng.
Hiện tại, tất cả mọi người ở phủ Tô Châu đều biết, trong nhà Tri Phủ đại nhân, nhận được sủng ái nhiều nhất không phải là một đôi công tử, mà là Chiêu Nguyệt huyện chủ vừa sinh ra không được bao lâu, Hoa Mộ Dao.
Khi Hoa Mộ Dao được tám tháng, đã có thể nói chuyện, từ đầu tiên bé gọi chính là "nương", việc đó đã khiến cho Thành Thị vui mừng đến không ngủ được, cũng khiến cho Hoa Tường Ngọc và hai tiểu ca hâm mộ và ghen tỵ ghê gớm.
Nên đã âm thầm nỗ lực dạy Hoa Mộ Dao gọi cha và ca, chuyện này tạm thời không nói đến nữa.
Lúc được mười tháng tuổi, Hoa Mộ Dao đã bập bẹ nói từng chữ từng chữ một, cũng có thể chập chững bước đi từng bước một.
Đối với tiểu nữ nhi có vẻ thông tuệ hơn hai nhi tử vài phần này, Hoa Tường Ngọc và Thành Thị càng thương yêu nhiều hơn, hận không thể cho bé tất cả những thứ đồ tốt nhất trên thế gian này.
Chớp mắt, Hoa Mộ Dao đã tròn một tuổi, bởi vì ở phủ Tô Châu quá xa, gần đó lại không có thân nhân hay bằng hữu gì đặc biệt, Hoa Tường Ngọc hiện là quan phụ mẫu phủ Tô Châu, Thành Thị thân lại là Quận chúa, tự nhiên sẽ có người nịnh hót, bợ đỡ thân phận của bọn họ, mà Thành Thị lại không có đủ kiên nhẫn để ứng phó với những người đó.
Cho nên mới nói, sinh nhật một tuổi này cũng không định tổ chức lớn lắm, chỉ cần những người trong nhà tụ họp lại một chỗ, ăn một bữa cơm là được rồi.
Hoa phủ và Thành Quốc Công phủ trong kinh thành, đã sớm phái người đưa lễ vật đến, cũng đã chuẩn bị mấy món "chọn đồ vật đoán tương lai" gì gì đó, ngay cả Thái hậu và Quý Phi nương nương ở trong cung, cũng đều ban thưởng này nọ đến đây.
Khi mấy người trong cung tới, đúng vào ngày sinh nhật một tuổi của Hoa Mộ Dao. Sáng sớm, Hoa Mộ Dao còn chưa ngủ dậy, Hoa Tường Ngọc và Thành Thị đã dậy thật sớm để phân phó người chuẩn bị tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, thì bất ngờ nghe thấy hạ nhân truyền lời, nói là có người trong cung đến.
Hai người vội vàng ra ngoài tiếp nhận lễ vật của Thái hậu và Quý Phi nương nương ở trong cung thưởng xuống.
Sự việc đang diễn ra rất tốt, mặc dù Hoa Mộ Dao sinh ra tại phủ Tô Châu, thân bằng hảo hữu trong kinh thành cũng chưa từng gặp qua bé, nhưng trong lòng bọn họ cũng đều nhớ đến, thậm chí còn có hai vị ở trong cung, điều này khiến cho Thành Thị có hơi cao hứng.
Nhưng ngay tại thời điểm kiểm kê lễ vật, lại phát hiện có một thứ không nên có - - Cửu vĩ phượng trâm.
Phải biết rằng đây chính là thứ mà chỉ có hoàng hậu nương nương mới có tư cách mang, ngay cả hoàng quý phi cũng chỉ có thể mang Thất vĩ phượng trâm, vả lại cũng nói rất rõ ràng là muốn đặt vật này tại buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Hoa Mộ Dao, tâm tư này không phải rất rõ ràng hay sao.
Sắc mặt Thành Thị nhanh chóng sa sầm, sắc mặt Hoa Tường Ngọc cũng ngưng trọng không kém.
“Hoàng thượng có ý gì đây, tuổi Đào Nhi còn nhỏ như vậy, huống chi nhà chúng ta cũng không cần trông cậy vào bé đi bám long dựa phượng.” Thái độ của Thành thị thậm chí có thể nói là có vài phần không cung kính, xem ra quả thật là đã tức giận không nhẹ.
Hoa Tường Ngọc thở dài, trên mặt cũng lờ mờ hiện ra lo lắng: “Trước mắt trung cung vô tử, hoàng thượng lại chưa lập thái tử, vài vị hoàng tử có thế lực sau lưng không thể khinh thường. Mặc dù các thế hệ Hoa gia đều là trung quân, nhưng trong mắt người khác, chúng ta và Quý Phi nương nương là không thể tách rời, nếu quả thật Tam hoàng tử có ý với vị trí kia, mà dựa theo thân phận của Đào nhi, hoàng thượng ân sủng như vậy, sợ là sớm đã có tính toán, ta chỉ sợ đến lúc đó...”
Thành Thị nghe vậy, đôi mắt cũng phiếm hồng, Hoa Tường Ngọc thở dài, dịu dàng ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an: “Nàng cũng đừng quá lo lắng, có nhạc mẫu và cô mẫu ở đây, hai người tuyệt đối sẽ không đẩy Đào Nhi vào trong hố lửa, cho dù thực sự đi đến bước đó, đưa ra quyết định cũng chắc chắn là tốt nhất cho Đào Nhi, huống chi tuổi của Đào Nhi còn nhỏ mà đã thông tuệ như vậy, nàng cũng đừng suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng quá tiêu cực.”
Thành Thị nghe nói như thế, rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt: “Tất cả mọi người đều cảm thấy đó chính là nơi tôn quý nhất thiên hạ, nhưng đã có bao nhiêu người nhìn thấy được sự lạnh lẽo bên trong đó. Thời điểm Hoàng thượng hướng mẫu thân cầu hôn tỷ tỷ, mẫu thân vốn không muốn đáp ứng, dù sao lúc bấy giờ, bên cạnh hoàng thượng cũng đã có Đổng Thị, nhưng ai có thể lường trước được tỷ tỷ vậy mà đã âm thầm trao trái tim cho hoàng thượng, mẫu thân không lay chuyển được tỷ tỷ, đành phải đáp ứng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, bà chưa từng vào cung liếc mắt nhìn một cái. Lại nhìn tỷ tỷ sau khi vào cung, mặc dù đã có địa vị Quý phi cao quý, nhưng hàng năm hậu cung đều có thêm người mới, tâm tư hoàng thượng có thể tồn tại trên người mình bao lâu, trước mắt ngoại trừ nguyên nhân vài phần tôn trọng tình cảm ngày xưa, e rằng tỷ tỷ chỉ có thể nuốt đau khổ vào trong bụng, nghĩ đến tương lai Tiểu Đào Nhi cũng sẽ trải qua loại cuộc sống như thế, ta liền cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng nổi.”
Nghe người trong lòng khóc lóc kể lể, Hoa Tường Ngọc cũng không dễ chịu gì, cả nhà bọn họ đã là vinh sủng chí cực, chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào hôn nhân của nữ nhi để đạt được chút gì, chỉ hy vọng có thể bảo hộ hài tử như châu như bảo trưởng thành, có thể sống vui vẻ khoái hoạt, như vậy là đủ rồi.
“Tính tình Đào nhi lười nhác, mặc dù thông minh lại không thích quản nhiều việc, ta đã nghĩ đến lúc đó, sẽ gả con cho một gia đình đơn giản, không yêu cầu đối phương có dòng dõi cao bao nhiêu, chỉ cần hắn có thể đối xử tốt với Đào Nhi là đủ rồi, ai có thể nghĩ đến hoàng thượng lại có tính toán như vậy.”
“Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, đã có cô mẫu và nhạc mẫu, ít nhiều gì hoàng thượng cũng phải giữ cho họ vài phần mặt mũi, hơn nữa, trước mắt Đào Nhi còn nhỏ, nhóm hoàng tử vẫn chưa trưởng thành, cho dù hoàng thượng có phần tâm tư này, nhưng mười mấy năm sau, ai biết được tình hình sẽ như thế nào.” Mặc dù tâm trạng của Hoa Tường Ngọc cũng dị thường trầm trọng, nhưng vẫn nhẹ giọng trấn an.
“Bất luận thế nào, chỉ cần Đào Nhi không muốn, ta quyết sẽ không để cho con gả vào hoàng gia, làm dâu hoàng gia đâu có dễ dàng như vậy, huống chi nếu ngày sau bước lên được vị trí cao quý hơn kia, những khổ sở mà Đào Nhi phải chịu chẳng phải là chỉ có thể tự mình chịu đựng sao.” Thành Thị tựa vào trong ngực Hoa Tường Ngọc, trong giọng nói yêu kiều mang theo vài phần oán trách.
Hoa Tường Ngọc thở dài: “Ta đương nhiên cũng không muốn, chỉ là theo tình hình hiện tại, e rằng ứng cử viên mà trong lòng hoàng thượng hướng tới cũng không phải là Tam hoàng tử.”
Thành Thị cũng cảm thấy hơi khổ sở: “Đúng vậy, chỉ sợ là vì lo lắng chúng ta làm hậu thuẫn cho Tam hoàng tử, mới dùng loại biện pháp này tạo thế lực cho Thái tử, chỉ là tại sao muốn lấy Đào Nhi của chúng ta làm lợi thế?”
Hai người tựa sát vào nhau, trong lòng ngổn ngang lo lắng cho tương lai sau này của Hoa Mộ Dao.
“Cha -- nương --”
Ngoài cửa bất ngờ truyền đến một giọng nói non nớt mềm mại, Thành Thị vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn tiểu nữ nhi được Trì Thị ôm trong ngực, cười dịu dàng.
“Tiểu Đào Nhi tới đây, cho cha ôm ôm nào.” Hoa Tường Ngọc cười ha hả vươn tay ôm lấy bé.
Nhìn nữ nhi một thân y phục màu hồng phấn, giữa trán còn vẽ một đóa hoa đào, đôi mắt to tròn long lanh, giống như em bé trong những bức tranh treo ngày tết, tâm trạng Hoa Tường Ngọc nhất thời khá hơn một chút.
“Lễ vật, lễ vật.” Hoa Mộ Dao ở trong ngực Hoa Tường Ngọc, kéo kéo cánh tay của hắn, mang khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Trì Thị thấy thế, ở một bên cười giải thích: “Sáng sớm hôm nay Đại thiếu gia và Tiểu thiếu gia đã cầm lễ vật đến tìm tiểu thư, tiểu thư nhìn thấy vui mừng không thôi, liền lôi kéo nô tỳ muốn đến nơi này của lão gia phu nhân, e là vội vã đến để đòi lễ vật.”
Hoa Tường Ngọc cười ha hả vuốt vuốt cái mũi be bé của Hoa Mộ Dao: “Ồ, Tiểu Đào Nhi của cha, chẳng lẽ con lại là một Tiểu Tài Mê hay sao?”
Hoa Mộ Dao ở trong ngực Hoa Tường Ngọc cũng đã có chút mất kiên nhẫn, vùng vẫy muốn xuống đất.
“Tiểu Đào Nhi làm sao vậy?”
“Lễ vật, lễ vật.” Hoa Mộ Dao vừa la hét, vừa vung tay vung chân loạn xạ đòi xuống đất.
Thành Thị nhìn theo tầm mắt của Hoa Mộ Dao, lúc này mới phát hiện thì ra tiểu nha đầu này đã nhìn thấy đồ vật trong cung mới vừa thưởng xuống.
“Ngươi đó, ngươi nói xem sao ta lại sinh ra một cái Tiểu Tài Mê vậy hả. Đừng vội đừng vội, những thứ này đều là của con mà, đợi lát nữa, nương cho người mang qua phòng cho con nha.” Thành Thị buồn cười nói.
Lúc này, Hoa Mộ Dao mới chịu yên tĩnh lại, chỉ là con mắt cứ đảo quanh mớ hòm xiểng.
Hoa Mộ Dao vốn ngủ cùng một phòng với Thành Thị, nhưng từ sau khi Hoa Mộ Dao biết nói chuyện, bé cứ nhất định muốn ở một mình, bất đắc dĩ, Thành Thị không thể làm gì khác hơn là ở trong viện của mình, cho dọn dẹp một gian phòng ngay bên cạnh phòng mình cho bé.
“Thời gian cũng không còn sớm, đã đến giờ Đào Nhi nên chọn đồ vật đoán tương lai rồi.” Hoa Tường Ngọc nhìn nhìn Thành thị rồi nói.
Thành Thị nhìn Lý ma ma đứng bên cạnh: “Những món để "chọn đồ vật đoán tương lai" gì đó đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đều đã chuẩn bị xong, phu nhân yên tâm.”
Thành Thị lại nhìn cây trâm khiến cho người ta phiền muộn một hồi, suy nghĩ thêm một chút, rồi phân phó: “Bỏ cây trâm đó vào luôn đi.”
Lý ma ma nhìn kiểu dáng cây trâm, lại nhìn vẻ mặt không mấy tốt của phu thê bọn họ, tự nhiên cũng biết rõ quan hệ bên trong đó, nhưng dù sao bà cũng chỉ là một hạ nhân, nên đành phải tuân theo phân phó của chủ tử.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai diễn ra ở trong hoa viên, có mặt ở đây cũng chỉ có một nhà bốn người Hoa Tường Ngọc, trên bàn bày đầy những vật dụng, phong phú về chủng loại.
Giấy và bút mực, sách vở châm tuyến, son phấn son môi, thậm chí còn có cày cuốc chủy thủ, dĩ nhiên trọng yếu nhất vẫn là cây cửu vĩ phượng trâm đó, nằm đặc biệt nổi bật ở gữa trung tâm.
Hoa Tường Ngọc đặt Hoa Mộ Dao lên bàn, nhẹ nhàng vỗ về bé: “Đào Nhi, con nhìn một chút, thích cái gì thì lấy cái đó.”
Hoa Mộ Dao ngồi trên bàn, tò mò nhìn đống đồ trước mặt, rồi nghiêng đầu nhìn Hoa Tường Ngọc và Thành Thị.
Thành Thị cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Đào Nhi nhanh đi, đều là của con đó, thích thì cầm đi con.”
Hoa Mộ Dao bò lên phía trước, quay đầu nhìn chung quanh một lúc, sách vở.. vứt, châm tuyến...vứt, kỳ phổ..., tiếp tục vứt.
“Đào Nhi, thích gì, cầm nhanh đi con.” Thành Thị nhìn Hoa Mộ Dao bò loạn xạ chung quanh, liền thúc giục.
Hoa Mộ Dao ngừng lại ngay chính giữa, rồi xoay về phía Thành thị cười cười, đôi tay bé nhỏ chìa ra: “Nương -- nương --”
Thành Thị cầm đại một món đồ trên bàn quơ qua quơ lại: “Đào Nhi mau cầm một món đi, cầm rồi nương sẽ ôm con nha.”
Nhìn Thành Thị không có ý định ôm nàng, Hoa Mộ Dao bĩu môi bất mãn, đôi mắt lại nhìn quanh quất, rất nhanh đã bị một món đồ hấp dẫn.
Hoa Mộ Dao từ từ cầm lấy món đồ tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh chói lọi, bé cầm cây trâm đưa qua, trái tim Thành Thị ngay lập tức nhảy lên, rồi nhìn sang Hoa Tường Ngọc, sắc mặt hai người càng lúc càng nặng nề.
“Đẹp, nương... đẹp...” Hoa Mộ Dao hưng phấn giơ cây trâm về phía Thành Thị.
Trong lòng Thành Thị căng thẳng, nhưng trên mặt miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, ôm Hoa Mộ Dao đang nhào về phía mình, không tập trung nói: “Ừ, đẹp lắm.”
Hoa Tường Ngọc đứng bên cạnh cũng mặt mày ủ dột, cũng may vì để phòng ngừa vạn nhất, ngoại trừ một nhà bốn người bọn họ ra, cũng không cho bất kỳ kẻ nào ở bên cạnh, nếu không để loại chuyện như thế này truyền đi, đã có thể là chuyện lớn rồi.
“Phụ thân, vật này......” Hoa Mộ Sâm cũng đã mấy tuổi rồi, có một số chuyện Hoa Tường Ngọc cũng không thể gạt nó, cửu vĩ phượng trâm này đúng là có quy chế gì gì đó.
Hoa Tường Ngọc thở dài, trên mặt hiện lên mấy phần bất đắc dĩ: “Đây là ý chỉ của hoàng thượng.”
Hoa Mộ Sâm ngạc nhiên: “Hoàng thượng?”
Hoa Tường Ngọc vỗ vỗ vai Hoa Mộ Sâm, ý vị sâu xa nói: “Sâm Nhi, con nên hiểu, mặc dù nhà chúng ta có địa vị cực cao, nhưng vẫn là thần tử.”
Hoa Mộ Sâm nhìn muội muội đang nằm trong ngực Thành Thị, hoàn toàn không biết gì cả, đang cười rất vui vẻ, trong tay vẫn còn cầm cây trâm chói mắt kia, khiến cho nó không khỏi từ từ nắm chặt đôi tay.
“Thật may là không có người ngoài ở đây, chuyện Đào Nhi bắt được cây trâm này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nói với bên ngoài rằng... nói bé bắt được một quyển sách.” Hoa Tường Ngọc hướng về phía hai nhi tử dặn dò.
Hoa Mộ Sâm nghiêm túc gật đầu, mặc dù Hoa Mộ Diễm vẫn còn có chút không rõ chân tướng, nhưng nhìn sắc mặt cha và ca ca nghiêm túc như vậy, cũng nhanh chóng mặt gật đầu một cái.
Nhưng bọn họ cũng không phát phát hiện, có một bóng người lóe lên từ hành lang hoa viên.
Năm ngày sau, kết quả Hoa Mộ Dao chọn đồ vật đoán tương lai đã nằm trên ngự án của hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn trên giấy viết Hoa Mộ Dao chọn đồ vật đoán tương lai đã chọn cây trâm, vẻ mặt khẽ trầm xuống, thở dài một tiếng: “Xem ra lời nói của Trí Viên Đại Sư quả thật không sai.”
Lý Tân Tuyền hầu hạ bên cạnh, khẽ khom người, nghe được câu nói của hoàng thượng, thần sắc trên mặt biến đổi, đầu lại cúi thấp hơn.
“Trông chừng bé cho thật kỹ càng, đừng để những thứ xấu xa động đến bé.” Hoàng thượng nhỏ giọng phân phó.
Trong bóng tối, một thân hắc y nhân chắp tay trả lời: “Thuộc hạ hiểu.”
Sau khi hầu hạ hoàng thượng ngủ, Lý Tân Tuyền lặng lẽ từ Cần Chính điện chạy ra ngoài, thận trọng đi tới một cung điện bỏ hoang gặp một ma ma, nói với bà chuyện vừa xảy ra không sót một chữ nào, sau đó lại im lặng không tiếng động trở lại Cần Chính điện.
Không yên lòng đi qua nhìn hoàng thượng thêm một lần nữa, thấy người vẫn còn ngủ say, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rón rén lui ra ngoài cửa canh chừng.
Dĩ nhiên phu thê Hoa Tường Ngọc không biết chuyện bọn họ một lòng muốn giấu giếm đã bị hoàng thượng biết được.
Bởi vì trong lòng đối với tiểu nữ nhi chất chứa mấy phần áy náy, cho nên cả nhà đối với Hoa Mộ Dao càng thêm thương yêu.