"À... Chuyện này vương phi vẫn chưa được nghe qua, để thuộc hạ giải thích cho vương phi." Sát Long vừa đi, hai tay chắp trước ngực, nói với ta.
"... Ngươi nói đi." Ta cảm thấy ta sắp biết được chuyện gì quan trọng lắm.
Hoán Vũ nghịch con đao nhỏ trong tay, mắt không dời khỏi lưỡi đao sáng bóng, miệng mấp máy: "Không ngờ ngươi còn chưa nói cho vương phi biết chuyện đó."
Sát Long lạnh lùng liếc Hoán Vũ, ánh mắt nàng bén còn hơn cả lưỡi đao trong tay hắn, giọng nói khiến người khác nổi hết da gà: "Vương phi chưa từng hỏi ta!"
Ha... ha... cuối cùng cũng là lỗi của ta à? Ta quả thực chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"...Thuộc hạ không có ý... nói vương phi." Sát Long nhận ra câu mình vừa nói có vấn đề, ngay lập tức quay sang hướng ta cúi đầu thật thấp.
Ta xua tay: "Không sao, không sao đâu, đừng để tâm, bây giờ nói là được rồi."
Sát Long có vẻ xúc động, gập người thấp hơn: "Tạ vương phi!"
"Được rồi, chuyện là thế nào?"
Sát Long đứng thẳng người, tiếp tục bước những bước thoăn thoắt qua từng bậc thang, giữ một khoảng cách vừa đủ với ta ở đằng trước, nàng bắt đầu hắng giọng, kể: "Quan lão tiền bối từng là người của Hội Anh Tiêu, làm việc cho Bạch Hiệu, giữ tên Ứng Lôi, là người có y thuật cao minh, gần như có thể chữa được bách bệnh, cải tử hoàn sinh, hiểu biết về các loại thảo dược, với Bế Nguyệt được coi là một đôi song sát."
Bế Nguyệt là độc nhân, còn Ứng Lôi là y nhân, quả thực là một đôi, nhưng cặp đôi này nghe sao mà... trái ngang thế...?
"Quan lão tiền bối và Bế Nguyệt đời thứ hai - Trúc Nghiên tiền bối, sau khi truyền lại vị trí trong hội cho hai người kế nghiệm đã lên đỉnh Chúc Đan này xây dựng nên Thiên Dực Môn, ngày ngày chăm sóc và nghiên cứu dược thảo. Vài năm trở lại thuộc hạ mới nghe tin, Quan lão tiền bối và Trúc Nghiên tiền bối cùng nhau du sơn ngọa thủy, đến cả Thiên Dực môn cũng không muốn quản liền giao lại cho ái nữ, cũng chính là Ứng Lôi đời thứ ba. Lúc đó Anh Tiêu Hội vẫn cứ ăn không ngồi rồi, chẳng có chuyện gì làm đều lưu lạc giang hồ hết, tháng trước mới được Hộ quốc công triệu tập về, giao lại cho vương phi và vương gia. Có điều trong mười người vẫn có hai người tạm thời chưa về, chính là Hoán Vũ và Ứng Lôi. Ứng Lôi là vì sự vụ trên núi bận rộn, nghe nói dạo gần đây Trúc Nghiên tiền bối lại mới hoài thai nên phải đi đến Liêu Châu một chuyến, giờ tỷ ấy cũng không có ở trên núi."
À... ta vừa nghe vừa ậm ừ, đại khái cũng có thể hiểu được một chút. Tóm lại hiện tại Môn chủ Thiên Dực Môn tuy chính là người dưới chướng Anh Tiêu Hội nhưng lại không ở trên núi, chúng ta cũng không thể gặp được. Nhưng sao ta cứ có cảm giác hình như chỗ nào đó... sai sai?
"Sát Long, ngươi nói... Trúc Nghiên tiền bối hoài thai... năm nay bà ấy bao nhiêu tuổi?"
Chẳng phải Hách Liên Diệp vừa nói mười năm trước đã lên Chúc Đan sơn lần đầu tiên hay sao, nếu tính từ đó đến bây giờ, Trúc Nghiên tiền bối ít cũng phải... ngoài ngũ tuần? Hoài thai? Không thể nào... Ta thực sự cảm thấy chuyện này quá vô lý, nữ nhân sau năm mươi vẫn có thể hoài thai sao?
Sát Long định nói thì Hoán Vũ đã nhanh nhảu chen ngang, bấy giờ nghe xong lời hắn ta mới phát hiện ra... trên đời này không có chuyện vô lý, chỉ có chuyện phi thường vô lý. Ta phải tự trấn an mình, ta còn trùng sinh nữa cơ mà, còn chuyện gì không thể xảy ra chứ?
Hoán Vũ, chính xác thì hắn nói: "Vương phi ngạc nhiên cũng phải, y thuật của hai người đó rất tốt, nghe nói đã điều chế được loại thuốc níu kéo tuổi xuân gì đó. Hơn nữa, Trúc Nghiên tiền bối là nam nhân cường tráng khỏe mạnh, cho dù có nhiều tuổi một chút thì vẫn tinh lực dồi dào lắm!"
Trước khi chấp nhận sự thật, ta vẫn còn muốn níu kéo chút niềm tin đang vụn vỡ, trợn mắt kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?! Nam nhân cường tráng cái gì? Ai là nam nhân cường tráng?"
Nam nhân cường tráng... hoài thai? Hai thứ này có thể... liên quan được hơn nữa không?
Sát Long không nói gì, chỉ có Hoán Vũ là rất phấn khích khua tay múa chân kể tiếp: "Chính là Trúc Nghiên tiền bối đó, hai người đó có quan hệ đoạn tụ mấy mươi năm trời, hơn nữa còn sinh ra một nữ nhi... bây giờ vẫn muốn sinh nữa. Thuộc hạ biết vương phi ngạc nhiên, thuộc hạ đây lúc biết chuyện còn ngạc nhiên hơn nhiều! Nhưng vương phi biết đấy, một thần y một thần độc, có gì là không thể chứ? Đừng nói sinh ra vài đứa con, muốn Trúc Nghiên tiền bối biến thành nữ cũng chẳng có gì khó khăn. Chẳng qua họ không muốn thôi."
Ta nghe xong, lỗ tai lùng bùng, cảm giác khả năng tiêu hóa ngôn từ bị tắc nghẽn, nhất thời thấy thế giới trước mặt đảo điên không thể tưởng tượng nổi.
Đoạn tụ... sinh con?
Có thể sao?
Ta tự hỏi... có phải bản thân sống quá chậm rồi không...?
Hách Liên Diệp đi đằng trước nghe Hoán Vũ nói xong liền bật cười, đến độ đôi vai rung lền bần bật: "Hahaha... chính là thế đấy, mười năm trước, ta lên Chúc Đan lấy lá La Sinh Môn, gặp Quan Thiên Dực và Đổng Trúc Nghiên ân ân ái ái... thực sự không chịu được! Hai cái lão đó ngọt ngào đến mức buồn nôn! Cô nương không thể hiểu nổi đâu, không tài nào tưởng tượng ra được đâu! Ta cũng chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì, sau khi lấy được La Sinh Môn, đợi đêm xuống còn đến phá chuyện tốt của người ta, cuối cùng mới bị xua đuổi như thế... hahaha... Chuyện này, mỗi lần kể lại đều khiến ta muốn cười đến rụng răng! Cái lão họ Quan đấy vốn thù dai thôi rồi, từ đó ta trở thành đối tượng tuy sát hàng đầu của Thiên Dực Môn..."
Hoán Vũ cũng cười hùa theo: "Tiên sinh, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tiên sinh phá người ta như vậy là không đúng rồi."
"Ngươi nói vậy cũng có lý, nhưng ngươi nói xem, ta đã một thân một mình bao lâu như thế rồi... sao có thể chịu được cảnh... giữa hai cái lão ấy chứ! May lần này hai lão đó không có trong môn, còn muốn rủ nhau đi ngao du níu kéo tuổi trẻ chắc, ấu trĩ!"
Ta chưa bao giờ thấy một Hách Liên Diệp vốn phong tư ưu nhã lại nói ra những lời thế này...
Hắn bị truy sát mười năm... vì... phá "chuyện tốt" nhà người khác?
"Vương phi?" Sát Long hơi ngạc nhiên, nhìn ta một hồi: "Sắc mặt vương phi... vương phi không sao chứ?"
Ta đoán, chắc chắn sắc mặt ta lúc này rất kinh hãi, còn lẽ so với việc gặp ma giữa ban ngày nữa cũng không kém là bao, ta hít sâu một hơi, lắc đầu đáp: "Ta không sao."
Thực sự là không sao, chỉ là nhân sinh quan bị đả khích một chút. Ta nghĩ... chắc chừng này thì ta vẫn còn... chịu được.
Hoán Vũ với Hách Liên Diệp tiếp tục sôi nổi bàn tán về hai vị tiền bối kia, trông mới đây còn có chít kiêng nể xa cách, giờ chẳng khác với tri âm tri kỉ là bao. Ta vẫn cần có thời gian bình tĩnh, suốt hơn một khắc sau chung thủy không nói gì, mắt chăm chú nhìn những bậc thang đen ngòm không biết dẫn đến đâu dưới chân.
Cũng chẳng biết là qua bao lâu, Hách Liên Diệp và Hoán Vũ đã đi cách ta và Sát Long một đoạn, xem chừng là do nói chuyện hăng say quá liền không để ý. Lúc này Sát Long mới thở dài: "Chúng ta lần này lên núi đúng là chọn nhầm thời điểm."
"Sao?" Ta không hiểu lời này của nàng lắm, nếu quả thực chúng ta và Thiên Dực Môn đã có quan hệ như vậy, đáng ra chuyện đi xin thuốc sẽ chẳng phải chuyện gì khó khăn mới phải chứ?
Sát Long nhíu mày: "Vương phi không biết... đúng như Hách Liên tiên sinh đã nói trước khi đi, tính tình của môn hạ Thiên Dực Môn cực kì không tốt, nếu như có Ứng Lôi tỷ ở nhà thì không sao, nhưng hiện tại... thuộc hạ chỉ sợ sẽ không dễ để có được Dạ Cang đâu."
Bước chân ta thoáng chậm lại: "Chuyện này... chúng ta phải giải quyết thế nào?"
Sát Long mím môi lắc đầu: "Thực sự thuộc hạ không có cách nào... chúng ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Lúc trước thuộc hạ không nói cho vương phi biết chuyện của Quan lão tiền bối và Ứng lôi tỷ vì sợ vương phi thất vọng, đáng ra chúng ta có thể lấy được Dạ Cang dễ dàng rồi nhưng tình hình lúc này... mong vương phi trách tội."
Khi nghe Hách Liên Diệp nói ta cũng đã có sẵn suy nghĩ chuyến này sẽ không đơn giản, vì thế hiện tại không tỏ ra quá bi quan.
"Không sao, ngươi không cần tự trách bản thân."
Sát Long cúi đầu thật thấp, cung tay: "Tạ vương phi."
"Được rồi."
Chúng ta tiếp tục đi, sau một lúc ta bắt đầu cảm thấy hai ống chân trở nên nặng nề. Cũng bởi bình thường ở phủ không hoạt động nhiều nên giờ mới nhanh xuống sức như vậy, trong bốn người, có lẽ ta ta chính là người đuối nhất. Nhưng ta tự nhủ thời gian chẳng còn nhiều, cho dù có mỏi nữa thì cũng phải cố, không còn lựa chọn nào khác.
Đi chừng non nửa canh giờ, chân ta đã đau như muốn gãy rời, sắp không bước nổi nữa đến nơi. Đầu lại bắt đầu ong lên, đau như bị ai lấy búa nện xuống, mồ hôi cứ chảy thành dòng, thấm qua tóc mai dính bết vào gò má, da thịt ngứa ngáy khó chịu. Mắt ta mờ đi, phải cố nhắm lại mấy lần nhưng cũng không thu được nhiều hiệu quả, hình ảnh vẫn nhòe tối, chồng chéo đan xan nhau khiến ta không thể phân định được rõ ràng.
Sát Long biết ta mệt, cũng không nói gì nhiều liền tiến đến sát bên dìu ta đi tiếp. Hơi thở ta có phần hỗn loạn, khuôn ngực co thắt đau quặn lên từng hồi. Sát Long lo lắng ghé vào tai ta, nói: "Vương phi có ổn không? Hay để Hoán Vũ cõng vương phi lên?"
Ta tính, chắc chỉ còn gần một khắc nữa chúng ta sẽ lên đến nơi, ta cũng không muốn làm phiền người khác: "Không cần đâu." Một khắc nữa thôi, ta nghĩ ta vẫn có thể cố được.
"Vậy vương phi... chúng ta đi."
Ta hít sâu mấy nhịp để điều hòa lại hơi thở, hình ảnh trước mắt trở lại một chút, đầu óc có phần thanh tỉnh hơn. "Được."
Đi thôi, Trường Nguyên vẫn đang đợi ta.
- ----
Vậy là, yếu tố đam mẽo đã xuất hiện một cách oanh liệt trong truyện (≖‿≖✧)
Nhân tiện giới thiệu, tuôi là hủ đó ( ̄︶ ̄)/ Và tôi cũng viết cả đam nữa ~