Sáng hôm sau, kinh thành nổi lên một trận phong ba bão táp.
Lâm Viên Kiều bị cướp khỏi nhà lao, Lâm gia chẳng tránh được nghi kị, cuối cùng nộp lên một bản tấu từ quan, toàn gia hơn hai trăm người lui về quê cũ Kim Thành, hoàn toàn rút lui khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử đang đến hồi căng thẳng.
Lâm Viên Kiều bị truy nã, lệnh treo thưởng được dắn khắp đường cũng ngõ hẻm.
Bắc Dư sau mấy năm ngoan ngoãn im lặng, giờ lại đột nhiên tuyên chiến, dẫn hơn sáu vạn quân đe dọa vùng biên giới phía Bắc, đòi đánh chiếm ba thành trì quan trọng của Đại Khuynh: Vân Sa, Như Thành và Nhược Châu.
Đại vương gia Mộ Trường Minh dâng tấu dẫn quân dẹp giặc, Hoàng thượng hạ bút phê chuẩn, giờ Dậu lập tức lên đường.
Nguyệt Thành nổ ra nạn bệnh dịch nghiêm trọng, số người mắc bệnh đã vượt quá trăm, lượng người tử vong không ngừng tăng, nguyên nhân phát bệnh vẫn chưa được làm rõ, phương thuốc chữa trị cũng hoàn toàn không có, hoàn cảnh vô cùng đáng ngại. Nếu không sớm khắc phục, bệnh dịch sớm muộn cũng sẽ lây lan ra các thành lân cận, không đến một tháng có thể diệt cả Nguyệt Thành.
Bình minh, Nhị vương gia Mộ Trường Nguyên vào cung dâng tấu đi cứu trợ nạn bệnh dịch ở Nguyệt Thành, Hoàng thượng không đồng ý, Nhị vương gia quyết tâm quỳ bên ngoài Cung Thừa Càn. Không còn cách nào khác, Hoàng thượng cuối cùng cũng phải phê chuẩn, bên cạnh đó còn phái thêm năm ngự y của Hoàng cung, cùng Nhị hoàng tử đi dẹp trừ bệnh dịch.
Giờ Thân, Trường Nguyên đem theo năm ngự y trở về phủ. Ta vẫn chưa xuống giường được, chỉ có thể nhờ vào Ly Tâm và Sát Long nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trường Nguyên đang cho người sắp xếp xe ngựa cùng hành lý để xuất phát sớm, trước khi đi còn đến tìm ta nói lời tạm biệt.
Ta đã có thể ngồi dậy, chỉ là không thể ngả lưng nên có chút mỏi. Nhìn Trường Nguyên đi đến cửa phòng vẫn còn bận rộn dặn dò quản gia chuyện trong phủ, ta không khỏi cảm thấy bản thân vô dụng, ủ rũ thở dài cúi đầu nhìn mép chăn bị nắm đến nhăn nhúm trong tay.
"Muội sao đã ngồi dậy rồi? Cơ thể có chỗ nào cảm thấy không ổn không?" Chàng vừa bước vào, nhìn thấy ta đã vội vàng gia tăng cước bộ. Nhìn thấy chàng có ý định đưa tay đỡ ta nằm xuống, ta đưa tay ngăn cản, lắc đầu một cái.
"Không sao, muội ngồi dậy cho đỡ uể oải, huynh đi luôn bây giờ sao?"
Trường Nguyên kéo lại góc chăn, chỉnh trang một lượt rèm gối, vừa nói: "Ừ, đi luôn, đến chiều mai là có thể kịp tới nơi."
Ta ngạc nhiên, giọng nói thoáng cao: "Chiều mai? Huynh định đi xuyên đêm sao?"
Trường Nguyên sắp xếp lại giường của ta một hồi, thấy đâu ra đấy rồi mới kéo ghế ngồi xuống: "Tình hình gấp gáp, ta buộc phải như vậy."
Ta biết, Trường Nguyên đối với Nguyệt Thành rất để tâm, hiện tại chàng có lẽ đã nóng ruột tới mức hận không thể dùng khinh công trực tiếp bay đến. Thế nên sáng nay mặt trời còn chưa lên chàng đã vội vàng vào cung dâng tấu, còn kiên quyết muốn đi đến mức quỳ trước cung Hoàng Thượng để thuyết phục người cho phép. Hoàng thượng rất yêu thương chàng, làm sao nỡ để chàng đi đến vùng bệnh dịch nguy hiểm kia chứ, cho dù đó có là quê hương của Thục quý phi đi nữa, so với sự an toàn của một Hoàng tử như Trường Nguyên mà nói, trong lòng Hoàng thượng vẫn có nhận định rất rõ ràng.
Nhưng sự cố chấp của chàng, trước nay Hoàng thượng đều đấu không lại.
Nhìn bộ dạng sốt sắng của chàng, ta vừa muốn cười, nhưng lại cười không được.
"Trường Nguyên." Giọng ta nhẹ như tiếng thở, nhưng ta biết Trường Nguyên sẽ nghe rõ. "Nếu theo lời chàng, tất cả đều do Mộ Huyền làm, vậy không khó để nhận ra hắn muốn dùng kế điệu hổ ly sơn. Kết cục lúc này chàng cùng Đại vương gia đều rời kinh thành, chỉ sợ..."
Chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc.
Hiện tại, Mộ Vân Huyên bảy tám phần sẽ là người kế vị, thế nhưng Mộ Trường Vũ vẫn luôn ngấm ngầm rằng co, thời gian gần đây Trường Nguyên đã nhúng tay vào một số mối liên kết trong triều, không tránh khỏi trở thành cái chân thứ ba trong cuộc chiến tranh giành Đế vị này.
Một trong ba người, bất kẻ ai là kẻ rớt đài, đối với hai người còn lại cũng đều có lợi chứ không có hại.
Mà kẻ yếu thế nhất, Mộ Trường Vũ, hiện tại còn muốn một lần đạp đổ cả hai cái chân còn lại.
Nếu là người khác, mạo hiểm như vậy chỉ sợ khả năng không đủ, cuối cùng chuốc thiệt hại về mình. Thế nhưng Mộ Huyền lại khác, ta hiểu rất rõ, hắn hoàn toàn có đủ khả năng để khiến Trường Nguyên và Mộ Vân Huyên một đi không trở về.
Ta bị chính suy nghĩ của bản thân như tảng đá đè nặng vào tim, mồ hôi kết thành từng giọt lăn xuống, bàn tay run rẩy siết lấy tấm nệm dưới thân, giọng nói yếu ớt: "Trường Nguyên, làm sao bây giờ, muội chẳng muốn rời xa huynh chút nào..."
Trường Nguyên cười nhẹ, gỡ tay ta ra khỏi nệm, dùng năm đầu ngón tay đan chặt lấy, ánh mắt chàng sáng lấp lánh mà kiên định lạ lùng: "Tiểu Vũ, muội phải tin, ta có bản lĩnh đi thì cũng có bản lĩnh quay về."
Phải rồi, ta suýt chút nữa đã quên mất, nam nhân trước mặt cũng là người tài giỏi thế nào. Ta đặt một tay còn lại lên mu bàn tay chàng, tâm trạng ổn định hơn nhiều, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng cùng phó thác, gật đầu: "Được, muội đợi huynh."
Bàn tay chàng hơi siết lại, những vết chai bên trong cọ vào lòng bàn tay ta, cứng nhưng không hề khó chịu, hơi ấm qua cái nắm tay lan tỏa vào tận sâu trong trái tim thổn thức, ánh mắt chàng vô cùng dịu dàng, như mặt nước hồ tĩnh lặng soi vầng trăng vằng vặc đêm hè, trong trẻo, đẹp đẽ.
"Muội phải giữ gìn sức khỏe, những ngày tiếp theo ở Kinh thành mới là nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt nhất. Nếu không phải muội đang bị thương, ta nhất định sẽ mang muội theo cùng. Chỉ là hoàn cảnh không cho phép, ta cũng tin vương phi của ta là người thông minh, nàng ấy sẽ ứng phó được."
Ta cười thành tiếng, đôi mắt cong cong vui vẻ: "Vương phi của huynh tốt như vậy sao?"
Trường Nguyên mỉm cười tiến đến, giọng nói của chàng trầm thấp mà êm ái như tiếng nước chảy: "Vương phi của ta là tốt nhất."
Sau đó, chàng khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán ta. Ta bất ngờ, hơi sững lại, nhưng lúc này không cảm thấy nóng mặt xấu hổ, chỉ có cảm giác yên tâm cùng với niềm hạnh phúc nhem nhóm tận sâu trong đáy lòng, ấm áp vô cùng.
Giọng chàng dễ nghe hệt như tiếng sáo trúc ngân nga trong một chiều lặng gió: "Ta phải đi rồi, nàng chúc phu quân của nàng một câu bình an đi."
Ta ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn chàng, giờ khắc này, trong mắt ta chỉ còn người trước mặt, cũng là người trong lòng, không còn vướng bận gì khác.
"Phu quân, lên đường bình an!"
"Phu nhân, ở lại bảo trọng!"
---
Trường Nguyên nói đúng, cuộc chiến tàn khốc nhất hiện tại không phải ở biên giới phía Bắc, cũng không phải ở Nguyệt Thành mà chính là ở Kinh thành này. Nơi này tưởng là nơi an toàn nhất, thực ra lại chính là chốn nguy hiểm nhất.
Mộ Trường Minh là thần tướng bách chiến bách thắng, bao nhiêu năm nay chưa từng gặp phải khó khăn gì không thể vượt qua trên chiến trường, nhưng lần này chỉ sợ, đi rồi lành ít dữ nhiều.
Trường Nguyên cũng đã đi, hiện tại Kinh thành chỉ còn Hoàng hậu trong Hoàng cung kia cùng với Mộ Trường Vũ ở Tam vương phủ đấu đá lẫn nhau. Hai người đều có dã tâm, chỉ không biết rốt cuộc tranh tài cao thấp, ai mới là kẻ ngã xuống.
Kinh thành trước giờ vẫn yên bình lặng sóng, lần này quả thực phải trải qua một trận vật đổi sao rời rồi. Phỏng chừng đến lúc Trường Nguyên cùng Mộ Trường Minh trở về, mọi thứ cũng không còn như cũ nữa.
Còn chuyện Lâm Viên Kiều được Hoàng hậu cứu ra, Lâm gia vài ngày nữa cũng rời đi rồi, ta thực sự tò mò không biết Trường Nguyên đã xử lý thế nào. Nhưng dù sao, Lâm gia ngã xuống đối với ta mà nói cũng không phải chuyện xấu, chỉ là lần này không biết ai mới là người lợi dụng được sự ra đi này của Lâm gia đây. Hoàng hậu có phải là kẻ cười hay không, chỉ sợ không ai đoán chắc được.
Tối sau khi Trường Nguyên rời đi, Ly Tâm giúp ta dùng cơm, sau đó thay Trường Nguyên cùng ta nói chuyện phiếm, trước khi đi ngủ lại bôi một lần thuốc cho ta.
Chỉ là, cảm giác không có Trường Nguyên ở cạnh quả thực có chút trống vắng không quen.
"Ly Tâm, dạo này ở Tướng phủ sao rồi?"
Cũng không biết tình hình phụ thân thế nào.
Ly Tâm đang bôi thuốc, nghe xong gật gù nghĩ ngợi một lát mới trả lời: "Dạ, cũng không có gì nhiều, từ ngày Hoàng thượng trách phạt lão gia vẫn luôn ở trong phủ đóng cửa không ra ngoài."
Ta khẽ "ừ" một tiếng, thật ra như thế có lẽ cũng tốt, phụ thân có thể nghỉ ngơi một chút, chỉ là mẫu tử Hà Hinh đi rồi, cả ta cũng không ở bên cạnh, có lẽ người cô đơn lắm.
"À phải rồi, tiểu thư này."
"Sao thế?"
Ly Tâm bôi thuốc xong, đắp lại chăn cho ta, vừa nói: "Mấy hôm trước nghe tin tiểu thư có chuyện, Dương hộ quốc công rất lo lắng, ngày nào cũng phái người đến chỗ vương gia hỏi thăm, sợ làm phiền tiểu thư dưỡng thương nên không đến thăm trực tiếp. Dương tướng quân cũng nhờ nô tì chuyển lời, nếu hôm nào đỡ rồi, tiểu thư có thể sai người đến báo tin một tiếng, Dương tướng quân và Dương hộ quốc công sẽ đến thăm tiểu thư một chuyến."
"À..." Ta nhướn mày. Ngoại tổ phụ đúng là chẳng bao giờ quên đứa cháu này, ta rất ấm lòng, nói với Ly Tâm: "Vậy em cho người đến phủ Hộ quốc một chuyến đi, mời Ngoại tổ phụ, bá mẫu cùng tỷ tỷ đến chơi, ta cũng rất nhớ bọn họ."
Hơn nữa, chuyện trước mắt, ta cũng cần gặp Ngoại tổ phụ để bàn bạc một lần.
Ly Tâm đáp vâng một tiếng, sắp xếp lại chăn nệm ngăn nắp rồi rời đi.
Sáng hôm sau, Sát Long tìm đến.
Nàng vẫn mặc một thân bạch y, mái tóc đen nhánh xõa hài đơn giản, trên mặt đeo một lớp mạng mỏng, khom người báo cáo: "Vương phi, Tu Hoa thả bồ câu đưa thư đến báo tin, hiện tại Vương gia vẫn bình an, tạm thời không có gì trở ngại."
Cho dù nói là tin Trường Nguyên, thế nhưng ta không tin Mộ Trường Vũ, trong lòng vẫn sợ hắn bố trí mai phục bên đường nên phái Tu Hoa và Phi Tiếu cùng đi theo bảo vệ, hiện tại nghe tin Trường Nguyên tạm thời không sao, ta cũng thoáng thả lỏng. Chỉ là đường đi vẫn còn một nửa, hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trước khi Sát Long quay người rời bước, ta mới nghĩ đến chuyện có nên bảo nàng đổi lại cách xưng hô một chút, lên tiếng gọi giật lại:"Sát Long."
Sát Long nghe tiếng gọi, dừng bước chân, ôm quyền cúi người: "Vương phi có gì phân phó?"
"Hừm... mà thôi, không có gì đâu, ngươi ra ngoài đi."
Thật ra, ta chợt nghĩ, gọi là Vương phi cũng được.
Sát Long đáp vâng, nhẹ bước thối lui ra ngoài.