Bạch Lưu Thanh Uyển đột ngột đứng dậy, đi đến trước mặt ta, dứt khoát quỳ xuống.
Ta hoảng hốt vội từ trên ghế nhoài người xuống, luống cuống đỡ nàng ta: "muội muội, muội làm gì vậy?"
Mà nàng ta một mực kiên quyết không chịu đứng dậy: "Tỷ tỷ nghe muội nói đã, muội có một thỉnh cầu, xin tỷ thành toàn, muội muội mới có thể đứng dậy."
Nàng ta cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lấy vạt váy mà quỳ dưới đất, không hề nhìn thấy được nụ cười châm chọc của ta lúc này.
Dù sao nàng ta đã muốn diễn, cứ để cho nàng ta diễn, ta cũng không ngại góp vui một chút đâu.
Ta lại như chần chừ một lúc, sau cùng mới ngồi trở lại trên ghế, giọng điệu rất lo lắng: "Muội muội có gì cứ nói, tỷ nhất định sẽ đồng ý."
Nghe được câu này của ta, chẳng cần nghĩ cũng biết nàng ta đắc ý như thế nào, liền ngay lập tức nhào tới, hay tay nắm tay lay ta, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, trên khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, vẻ mong mang đến mức tưởng như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan ra.
"Tỷ tỷ..."
Ta nhíu mày, chạm vào khóe mắt vẫn còn ướt của nàng ta, giọng nói chất chứa đau xót: "Muội nói đi? Có chuyện gì?"
Nàng ta cắn môi, ngập ngừng mãi mới nói thành câu: "Tỷ tỷ... tỷ có thể giúp muội... gả cho Lâm thiếu gia... phủ Thượng thư được không?"
Ta nhướn mày, như không tin vào tai mình, qua một khắc mới rời rạc đáp lại: "Muội... nói sao?"
"Tỷ tỷ... muội biết làm thế này là không đúng... nhưng... Lâm đại thiếu gia diện mạo anh tuấn, văn võ song toàn, là một nam nhân xuất chúng... nhưng... người muội ái mộ không phải là Lâm thiếu gia... nhưng phụ thân lại nhất định muốn chúng ta kết thông gia với Lâm gia... tỷ tỷ... bây giờ chỉ có tỷ mới giúp được muội...."
Xì, cái gì mà diện mạo anh tuấn, văn võ song toàn, nam nhân xuất chúng? Vớ va vớ vẩn! Nếu thực sự tốt như thế, sao nàng ta không đi mà gả, lại đến đây cầu ta thay nàng ta gả đến? Hừ, tên đầu heo suy nghĩ bằng nửa thân dưới ấy mà anh tuấn cái nỗi gì? So với Trường Nguyên, một góc áo cũng không bằng!
...
Thôi được, ta thừa nhận, kiếp trước ta thực sự cảm thấy tên Lâm Viên Kiều đó rất ưu tú...
Nhưng đó là do ta ngốc, là do ta nhìn mặt bắt hình dong, do ta bị lời của người ngoài tác động có được không?
Ta đau thương ôm lấy nàng. "Tỷ... tỷ thực sự không biết phải làm thế nào... nhưng chuyện này... chúng ta hãy đến cầu xin với phụ thân... chắc chắn sẽ được mà..."
Nàng ta nằm trong lòng ta, tiếng khóc nấc lên từng đợt, lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu... muội và mẫu thân đều đã đến cầu xin phụ thân rồi... chuyện kết thông gia với Lâm gia là chuyện không thể thay đổi... lần này phụ thân rất cương quyết."
Vậy là, do nàng ta không vừa ý Lâm Viên Kiều, nên muốn đến đây cầu xin ta thay nàng ta gả đến Thượng thư phủ, còn chiếc vòng phỉ thúy kia, là vật bồi thường đúng không?
Thật ra, đều sai cả.
Ngay từ đầu hôn sự này phụ thân ta một chút cũng không biết, mọi thứ đều là do Đại phu nhân đứng ra làm chủ. Bà ta muốn mượn thế lực Lâm Thượng thư để dành được sự ủng hộ trong triều đình, liên kết với Hoàng hậu nương trong hậu cung kia, đưa Đại Hoàng tử lên vị trí Thái tử. Mà ta, chính là thứ để bà ta đánh đổi thấy sự hỗ trợ từ Thượng thư phủ. Có được Lâm gia và Bạch Lưu gia làm hậu thuẫn, Hoàng hậu và Đại hoàng tử sẽ như hổ mọc thêm cánh, ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng để có được đôi cánh đó, Hoàng hậu phải để Đại Hoàng tử lập Bạch Lưu Thanh Uyển lên làm chính phi, đảm bảo sau này nàng ta có thể bước lên Hậu vị.
Tất cả đều là do Hà Hinh sắp đặt, mọi chuyện đáng lẽ ra không có chút sơ hở nào hóa ra lại tồn tại một yếu điểm trí mạng. À không, phải là hai mới đúng. Thứ nhất, chính là Tam hoàng tử Mộ Trường Vũ, không ai có thể ngờ được một hoàng tử thất sủng như hắn còn có thể đạp lên Đại hoàng tử mà ngóc đầu dậy, từng chút nhận được sự tín nghiệm từ phía Hoàng thượng, suýt chút nữa đã trở thành Thái tử.
Thứ hai, chính là Nhị hoàng tử Mộ Trường Nguyên. Một người vốn dĩ không có dã tâm với quyền lực, cũng chưa từng hứng thú với ngai vàng, nhưng vì ta mà san bằng tất cả, phá hỏng kế hoạch mà Hà Hinh sắp xếp bấy lâu, thành công đưa ta lên ngôi vị Thái tử phi.
Thế nhưng, cuối cùng người hại chết chàng lại chính là ta.
Kiếp trước chính là ta đã chấp nhận hôn sự này, nên mới tự mình phá hỏng tất cả. Kiếp này, có chết ta cũng sẽ không bước vào Thượng thư phủ một lần nào nữa, cúng nhất quyết không để Hà Hinh đạt được mục đích!
Ta ôm Bạch Lưu Thanh Uyển trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, an ủi: "Không sao... muội bình tĩnh lại đi... sẽ còn có cách giải quyết mà."
Nàng vẫn khóc nức nở vô cùng đáng thương, giọng nói nặng nề cùng yếu ớt: "Tỷ tỷ... lần này chỉ có tỷ mới có thể giúp muội... chỉ có tỷ thôi... cầu xin tỷ... Muội thích Đại hoàng tử, đã thích chàng lâu lắm rồi... muội không muốn gả đến Lâm gia... tỷ tỷ... cầu xin tỷ..."
Người ta bất giác căng cứng lại, giọng nói xen vào phần kinh ngạc: "Muội... nói... Đại hoàng tử? Đại vương gia?"
Nàng ta thích Mộ Vân Huyên, chẳng thà nói nàng ta thích quyền lực sau lưng hắn còn dễ ghe hơn.
"Tỷ tỷ... muội đã thích chàng từ lần đầu gặp mặt trong đại yến... mừng tiết Trung thu mười năm trước rồi... là chàng đã cứu một mạng của muội... từ đó đến bây giờ... muội vẫn..."
Trùng hợp quá nhỉ, hình như ta và Trường Nguyên cũng gặp nhau lần đầu trong cái đại yến đó đấy. Mà ta quả thực còn được Trường Nguyên cứu một mạng, chính là khi trượt chân ở trên Khán Nguyệt Lầu năm đó...
"Tỷ tỷ... cầu xin tỷ..."
nàng ta quả thực đã khóc đến tàn tạ đáng thương, tóc tai rũ rượi, hốc mắt đỏ hoe sưng tấy, trên mặt không có chỗ nào là không đỏ rực lên, phấn son cũng bị nước mắt rửa trôi ít nhiều, loang loang lổ lổ... Ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng ta, dù sao cũng là một đại mỹ nhân được người người ca tụng mà... sao lại có thể có bộ dạng này chứ?
Những lời cầu xin hòa lẫn với nước mắt không ngừng vang lên, ta đã bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng: "Nhưng... tỷ..."
Kiếp trước khi nàng ta quỳ xuống chân ta cầu xin, không phải ta không hoài nghi, không phải ta không do dự, mà là do ta quá tốt bụng, không nỡ để nàng ta phải gả cho người nàng ta không thích...
Còn ta thì sao? Tại sao ta lại đồng ý gả cho kẻ ta vốn còn chưa từng gặp mặt? Quả thực nghĩ lại... lúc đó tâm địa ta đúng là còn hơn cả bồ tát...
Cũng vì lời hứa với Trường Nguyên trước lúc chàng ra đi nên khi đối diện với lời cầu xin của Bạch Lưu Thanh Uyển khi đó, ta không nhận lời ngay mà ra thời hạn ba ngày để suy nghĩ. Nhưng cuối cùng sau ba ngày trằn trọc không ngủ được, ta cuối cùng cũng bị những giọt nước mắt nỉ non của nàng ta đánh gục.
Trường Nguyên, ta có lỗi với chàng!
Ta trấn tĩnh lại, không nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, cũng đã qua cả rồi. Bây giờ là lúc để ta thay đổi vận mệnh của chính mình.
Ta buông nàng ta ra, từ từ đứng dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ chạm hoa như lúc đầu. Bạch Lưu Thanh Uyển thấy ta đột nhiên đứng dậy, hơi giật mình, sau đó nhìn ta với ánh mắt khó hiểu, đến mức cả khóc cũng quên mất: "Tỷ tỷ...?"
Ta lúc này vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng ta cũng rõ ràng hơn bao giờ hết, còn chính nàng ta, hình như lại đang bị bộ dạng này của ta dọa đến ngây người. Trong lòng, ta thầm cười kinh bỉ.
Lại một tiếng "tỷ tỷ..." hơi khàn khàn vang lên, ta không đợi nàng ta nói hết câu, cất giọng cắt ngang: "Được."
Một câu trả lời dứt khoát, ngắn gọn và xúc tích.
Bạch Lưu Thanh Uyển nhất thời ngây ngốc.
Nàng ta không khóc nữa, chỉ nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, ngước đôi mắt còn lóng lánh nước nhìn ta trân trân, khuôn miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là không thể thốt nên lời.
Nàng ta đang kinh ngạc, kinh ngạc vì sao ta lại đồng ý nhanh như thế.
Ta mỉm cười ngọt ngào: "Tỷ sẽ thay muội gả vào phủ Thượng thư, muội không cần lo lắng nữa, đứng lên đi."
Không đáp, nàng ta một câu nửa chữ cũng không thể bật ra khỏi khuôn miệng đang mấp máy kia, hai đồng tử tròn xoe hơi co lại.
Ta thầm cười khúc khích, vẻ mặt này của nàng ta cũng giải trí lắm!
Ta đứng dậy, cúi xuống đỡ nàng ta từ trên đất lên, còn rất ân cần chỉnh lại váy áo cho nàng ta: "Nhìn muội khóc như vậy tỷ rất đau lòng, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, chuyện muội thỉnh cầu sao ta có thể không giúp cơ chứ?"
Ta thừa nhận, ta đang rất thảo mai:)
Bạch Lưu Thanh Uyển bây giờ có lẽ là đang cảm động đến run rẩy lên rồi, được ta đỡ dậy nhưng dáng đứng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, mãi cho đến khi ngồi được xuống ghế mới miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.
Nàng ta cầm tách trà trên bàn, uống một ngụm lớn. Uống trà xong, chắc cũng đã tỉnh táo hơn, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười hài hòa trên gương mặt xinh đẹp, cho dù hốc mắt có hơi sưng, hồng hồng, trên mặt còn loang những vết phấn trôi nhưng dường như không hề làm tổn hại đến nhan sắc khuynh thành của nàng ta. Con người nửa khắc trước còn tàn tạ đến đáng thương, bây giờ đã khôi phục được vẻ bình tĩnh nhu hòa.
Nàng ta nhìn ra với ánh mắt đong đầy cảm kích, nước mắt lại bắt đầu ứa lên chỉ chực vẽ thành một đường trên mặt, giọng nói run run: "Tỷ tỷ... cảm tạ tỷ tỷ đã chấp thuận lời thỉnh cầu này của muội... tỷ tỷ... muội thực sự không biết lấy gì báo đáp..."
Ta lại dùng ngón tay vẽ vẽ lên nắp chén trà, dường như không để tâm đến những gì nàng ta vừa nói lắm, chỉ thoải mái đáp: "Chẳng phải muội vừa tặng ta vòng tay phỉ thúy sao?"
Bạch Lưu Thanh Uyển hơi bối rối: "Tỷ tỷ... muội tặng vòng tay cho tỷ... không phải là ý đó..."
Không phải là ý đó thì là ý gì?
"Không sao, tỷ tỷ không để tâm, dù sao ở Tướng phủ này, tỷ chỉ có một người muội muội là muội thôi, tỷ giúp muội cũng là điều nên làm mà."
Ta lại tự tán thưởng lòng bao dung của bản thân, khóe miệng cong cong vui vẻ.
Khuôn mặt Bạch Lưu Thanh Uyển cũng giãn ra không ít, nụ cười càng thêm mê hoặc: "Đại tỷ đúng là tốt với Uyển Nhi quá!"
Ta gật đầu một cái, lại nhấp trà. Nhìn sắc trời bên ngoài, nắng đã lên, chắc cũng không còn sớm nữa, hôm nay ta còn muốn đọc lại vài cuốn sách, không thể dây dưa thêm với nàng ta được, bèn lên tiếng đuổi người: "Muội xem, trí nhớ tỷ cũng kém quá, hôm nay tỷ còn muốn luyện đàn để chuẩn bị chúc mừng Sinh thời Đại vương gia nữa, đã là ngày hai mươi mốt rồi, đến yến hội cũng chỉ còn hai tuần nữa thôi. Muội có muốn ở lại cùng tỷ luyện đàn không?"
Nàng ta uyển chuyển đứng dậy, hướng ta cúi đầu: "Vậy muội muội không làm phiền đại tỷ nữa, ở chỗ mẫu thân muội còn có chuyện, muội trở về trước."
"Được, vậy muội muội đi cẩn thận."
Bạch Lưu Thanh Uyển quay người ra khỏi cửa, cùng Cẩm Tú trở về Kính Vân viện.
Ta ngồi trên ghế vươn vai một cái, Ly Tâm lại chạy vào: "Đại tiểu thư, vừa rồi nhị tiểu thư nói gì vậy? Nô tì hình như trông thấy Nhị tiểu thư khóc?"
Ta lại cầm chén trà lên, đáp qua loa đại khái mấy câu, Ly Tâm đầu óc đơn giản cơ bản là chẳng hiểu gì, cuối cùng bị một câu "Ta muốn đọc sách, em đi tưới hoa đi" của ta đuổi ra ngoài.