Hoa Sơn Tiên Môn

chương 1129: lục nguyên kỳ diệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này có nhiều chủ văn minh quan tâm một vấn đề là Lục Nguyên mới đến rõ ràng là sức chiến đấu mười hai kỷ nguyên, tại sao liên tục tăng lên hai kỷ nguyên chứ? Hắn đã làm cách nào? Đúng là mỗi người có bí mật của mình, vậy trên người Lục Nguyên có bí mật gì? Hơn nữa bí mật của Lục Nguyên có thể lập tức ăn thần vật mà vĩnh hằng chi môn bắn ra, lập tức tăng cao sức chiến đấu, điều này đối với sau này phút kỷ nguyên sinh diệt đại bạo cướp đoạt thần vật thì rất có ích. Trong phút chốc có nhiều chủ văn minh cao cấp muốn cướp đoạt bí mật của Lục Nguyên, nhưng ngẫm nghĩ không dễ dàng cướp đâu, vì kiếm bộ có tốc độ quá nhanh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

*Ầm!*

Vĩnh hằng chi môn lại bắt đầu khởi động.

Lần này không là thần vật cao địa giai nữa mà là thần vật cao thiên giai.

Trong khảnh khắc nhiều chủ văn minh từ mười lăm đến mười chín kỷ nguyên đều hành động. Những người này nếu mà thi tiển thân pháp mới cho thấy thực lực kinh người. Mỗi một lực khí phách, hùng hồn pháp lực đều đến mức độ khó thể tưởng tượng, người mười hai, ba, bốn kỷ nguyên yếu ớt hơn nhiều.

Vốn Lục Nguyên muốn chen một chân vào, thực lực của hắn hiện tại có thể tương đương, không đúng, là thắng mười lăm kỷ nguyên. Nhưng ngẫm nghĩ lại không có gì phải nghĩ, người mười lăm kỷ nguyên trong cuộc tranh đoạt này chỉ là vật hy sinh thôi. Đừng nói là mười lăm kỷ nguyên, bao gồm mười sáu kỷ nguyên cũng là tay mơ. Mười bảy, mười tám kỷ nguyên, thậm chí là mười chín kỷ nguyên mới là chủ lưu tranh đoạt. Chiêu thức của đám người này không nói tới, pháp lực hùng hồn không thể tưởng tượng, Lục Nguyên hiểu thực lực hiện tại của mình còn kém xa lắm, thôi đi, không ra tay đâu, ở một bên nhìn kịch vui.

Vở diễn khá đực giắc.

Vĩnh hằng chi môn giai đoạn thứ ba mở ra. Thần vật cao thiên giai thứ nhất, thứ hai bắn ra một cái là hình bát giống cái chén bình thường, một là hình trường thương. hai cái này ẩn chứa hơi thở Tốc Nhất mãnh liệt hơn cao địa giai rất nhiều, Lục Nguyên thấy đám người đó ra tay, đặc sắc, đặc sắc không giống bình thường.

Lần đầu tiên chính là chủ võ cổ văn minh thu được một thần vật hình trường thương. Đối thủ chủ phật cổ văn minh thì thu thần vật hình cái bát. Những người khác thất vọng quay về. Lục Nguyên phát hiện người như Thường Nga, chủ thái cổ văn minh ở trong chiến đấu chí là đánh vòng ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Thần vật cao thiên giai thứ ba, bốn bắn ra, lần này là chủ sát na văn minh và chủ bất tử văn minh giành được hai thần vật cao thiên giai. hai người kia chỉ cần không kiềm chế lẫn nhau thì những người khác tuyệt đối không phải là địch thủ của họ, cách biệt rất lớn, thực lực của bọn họ quá mạnh.

Thần vật cao thiên giai thứ năm, sáu rất nhanh bắn ra, nhanh chóng tiến vào trạng thái tranh đoạt, đủ các dạng tuyệt chiêu, đủ các loại gia đấu.

Lục Nguyên luôn ở bên cạnh xem kịch, nhưng xem tới đợt tranh đoạt thứ ba thì Lục Nguyên liền thấy hơi chán. Đúng vậy, pháp lực của họ là hùng hồn nhưng chiêu thức thì không tinh bằng hắn. Lục Nguyên chợt nhận ra, không sai, trình độ chiêu thức của hắn đã là độc bộ trong thiên địa, cũng không biết truyền thuyết Tổ Long ra sao, xem đám người ra tay, bao gồm chủ sát na văn minh, chủ bất tử văn minh chỉ bàn về chiêu thức thì đều không là đối thủ của hắn.

Lục Nguyên ở một bên nhìn phát chán.

Lập tức thần vật cao thiên giai thứ bảy, tám xuất hiện. Lục Nguyên nhìn chủ pháp cổ văn minh và chủ tiên cổ văn minh tranh đấu, thực lực của hai người tương đương nhưng Lục Nguyên tìm ra cách đánh bại được chủ tiên cổ văn minh, chỉ cần hắn có pháp lực của chủ pháp cổ văn minh. Lục Nguyên lập tức truyền âm cho chủ pháp cổ văn minh, gã rất ngạc nhiên nhưng tin tưởng năng lực chiêu thức của hắn. Bây giờ mỗi người mơ hồ cảm giác được năng lực chiêu thức của Lục Nguyên có lẽ thật sự độc bộ trong võ rồi, nên đã tin hắn một lần, thi triển chiêu thức theo cách hắn nói.

Rất kỳ diệu là làm theo điều Lục Nguyên nói, chủ pháp cổ văn minh phát hiện chủ tiên cổ văn minh thật sự bị gã dễ dàng đánh văng sang bên, thần vật cao thiên giai vào tay.

Chủ pháp cổ văn minh giơ tay lên, nói:

- Lục Nguyên, làm không tệ!

Tiếp theo Lục Nguyên có chỉ có mấy người bên mình đánh bại đối thủ, lấy được thần vật cao thiên giai.

Thật kỳ diệu là chỉ cần làm theo lời Lục Nguyên nói thì đúng là có thể đánh bại đối thủ, lấy được thần vật cao thiên giai.

"Như thế như vậy."

"Đúng rồi, trước tiên như vậy rồi thế này."

Lục Nguyên không ngừng truyền âm.

Theo chiến cuộc phát triển, phe bất tử ngày càng yếu thế hơn, phe sát na dần lấn lướt.

Tất cả đều biết đó là bởi vì Lục Nguyên.

Lúc trước chỉ lờ mờ cảm thấy năng lực chiêu thức của Lục Nguyên có khả năng độc bộ trong võ.

Bây giờ mọi người đều cảm giác được năng lực chiêu thức của Lục Nguyên thật sự độc bộ trong võ.

- Năng lực chiêu thức của Lục Nguyên quá mạnh.

- Số một kỷ nguyên nhỉ?

- Đúng vậy đó, không ngờ hắn có bản lĩnh như vậy.

Phe bất tử mặt xám mày tro, phe sát na liên tục thắng.

Sung sướng! Đây là cách nghĩ của phe sát na, chỉ cần làm theo lời Lục Nguyên là có thể đánh bại đối thủ.

Lục Nguyên thật kỳ diệu! Bọn họ quyết định, chỉ cần theo lời Lục Nguyên hành động cướp được thần vật cao thiên giai thì sẽ chia hắn một phần.

Cùng lúc đó, vĩnh hằng chi môn bắn ra thần vật cao thiên giai đã đến vật thứ mười bảy, mười tám.

Lần này thì vĩnh hằng chi môn sắp ngừng bắn ra.

Phe sát na bởi vì có Lục Nguyên mà chiếm lợi hoàn toàn, chiếm ưu thế vững vàng, lấy được tuyệt đối thắng lợi.

Vĩnh hằng chi môn mở rồi lại đóng, đóng rồi mở.

Một mở một đóng liền có nhiều chư thiên thần vật bắn ra.

Thần vật động lòng người, dẫn đên người đỉnh cao nhất trên đời tranh giành.

Đây đã là thần vật cao thiên giai thứ hai mươi mốt, hai mươi hai.

Cũng là cái cuối cùng.

Thần vật cao thiên giai đã bắn ra.

*Bùm!*

Chủ sát na văn minh đoạt lấy một cái, đó là một hình dạng như lệnh bài, màu trắng.

Chủ bất tử văn minh cướp được thứ khác cũng là hình dạng lệnh bài, nó là màu đen.

Hai thần vật cao thiên giai toát ra hơi thở đậm đặc khó mà tưởng tượng.

Chủ văn minh cao cấp khác cũng tự đấu riêng, đánh cực kỳ kịch liệt.

Lục Nguyên ở một bên xem kịch vui.

Đang lúc đám người đánh rất hăng thì Lục Nguyên thấy một người đầu trọc. Trong nhiều chủ văn minh chỉ có một kẻ đầu trọc, đó chính là chủ thái cổ văn minh. Chủ thái cổ văn minh ở trong chiến đấu như vậy đã rơi vào thế yếu, thực lực của gã trong đám người này không tính cao lắm. Lục Nguyên thầm nghĩ, hiện tại mình có thực lực mười bốn kỷ nguyên, chắc là có thể giết chết chủ thái cổ văn minh rồi, kẻ này mấy lần muốn tiêu diệt mình. Lục Nguyên động lòng, có xúc động thật muốn ra tay.

Lục Nguyên lập tức tập trung tinh thần quan sát chủ thái cổ văn minh, muốn tìm ra sơ hở rồi bất chợt ra tay giải quyết tên này.

*Bùm!*

Chủ thái cổ văn minh chợt bị một chủ văn minh mười bảy kỷ nguyên phe sát na đánh bay ra xa.

Cơ hội tốt!

Lục Nguyên đang chờ xuất kích.

Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh.

Chỉ thấy chủ thái cổ văn minh bị đánh văng ra dường như bay rất xa, rồi lại ngự tốc độ càng nhanh. Lúc này tốc độ của chủ thái cổ văn minh đã nhanh đến đột độ, mặc dù không đến giai đoạn thứ sáu tốc chi cảnh nhưng nói sao cũng đã là tốc độ tầng thứ năm vô địch chi tốc độ rồi.

Bình thường gã có tốc độ nhanh như vậy sao? Không ngờ che giấu đến tận bây giờ.

Lục Nguyên luôn rất kiêng dè về chủ thái cổ văn minh, đặc biệt khi thấy gã hại Hoang Chi Tử thì càng như vậy. Chủ thái cổ văn minh mặt ngài là bộ dạng hời hợt, đầu trọc nhưng tâm kế rất thâm trầm, âm ngoan độc ác, hại người thì cực kỳ khủng bố.

Hiện tại thế cục trong sân khá hỗn loạn, đều tranh giành phút cuối, mấy người khác không có bao nhiêu người chú ý đến chủ thái cổ văn minh nhưng Lục Nguyên thì luôn luôn để ý đến gã.

Chủ thái cổ văn minh tăng tốc hướng thẳng tới vĩnh hằng chi môn.

Khoan đã!

Gã đi tới vĩnh hằng chi môn làm gì?

Lục Nguyên không dám khinh thường, chớp mắt ngự kiếm bộ đuổi theo chủ thái cổ văn minh.

Chủ thái cổ văn minh nhanh mà Lục Nguyên càng nhanh hơn.

Lục Nguyên đuổi theo sát.

Nhưng chủ thái cổ văn minh không vội vã, ở không trung đánh một chưởng hướng Lục Nguyên. Bùm! ầm ầm! Va chạm chưởng với Lục Nguyên. Thực lực giữa Lục Nguyên và chủ thái cổ văn minh Lục Nguyêngang nhau, mặc dù hắn có khắc tự trong tay nhưng không dám nói thắng chắc. hai người ở không trung chạm nhau một chưởng, Lục Nguyên bị phản kích trở lại, chủ thái cổ văn minh cũng bị chấn thụt lùi.

Chủ thái cổ văn minh bị đẩy lùi cách vĩnh hằng chi môn càng gần.

Lúc này thì mấy người đang giao đấu khác cũng phát hiện chủ thái cổ văn minh không thích hợp.

Không sai, ở bên cạnh vĩnh hằng chi môn không phải tùy tiện đến gần được. Trong ba ngàn trượng cạnh vĩnh hằng chi môn có một vĩnh hằng chi quang quyển, dù là ai cũng không thể tới gần nó. Nhưng rõ ràng bây giờ chủ thái cổ văn minh đã vào trong vĩnh hằng chi quang quyển, đánh vỡ quy luật của vô số kỷ nguyên đến nay.

Chủ thái cổ văn minh chắp tay sau lưng, gã tràn ngập khí chất tông sư, như khí thôn sơn hà.

- Các vị, các ngươi tranh giành chư thiên thần vật rất dữ dội nhỉ. Không sai, có được chư thiên thần vật là có thể từ từ thăng cấp, nhưng các ngươi không cảm thấy chậm quá sao?

- Đương nhiên, có lẽ đối với các ngươi thì thế này không tính chậm.

- Các ngươi còn ở thời đại chủ văn minh, không hiểu ý nghĩ người ở trình độ càng cao.

- Ta và các ngươi ở đẳng cấp khác nhau.

Chủ sát na văn minh nhìn hướng chủ thái cổ văn minh, nói:

- Đẳng cấp khác nhau? Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì? Chủ thái cổ văn minh?

Khi chủ sát na văn minh thốt lời thì chủ bất tử văn minh vèo một tiếng đến bên ngoài vĩnh hằng chi quang quyển, gã muốn nhìn xem có thể vào bên trong được hay không. Nhưng bùm một tiếng, gã mạnh va chạm vào vĩnh hằng chi quang quyển lại không cách nào xâm nhập, quả nhiên vẫn không thể vào trong vĩnh hằng chi quang quyển, chỉ mình chủ thái cổ văn minh là và được.

Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn chủ thái cổ văn minh ở trong vĩnh hằng chi quang quyển.

Chủ thái cổ văn minh chắp tay sau lưng, nói:

- Sát na, bất tử và các vị, cùng với Lục Nguyên, các ngươi sẽ không cho rằng vì sao đang yên đang lành một vạn ba ngàn năm sau mới tính định ra bùng phát trung đẳng vĩnh hằng chi môn? Tại sao sẽ tiến hành trước tiên một vạn ba ngàn năm? Đó là bởi vì ta.

- Ta, thật ra sớm khác với các ngươi, ta luôn nắm giữ mấu chốt tiến và vĩnh hằng chi môn. Vốn ta không có mấu chốt này, nhưng kỷ nguyên trước đám ngốc kiếm cổ đấu thiên thất bại, mặc dù là thất bại đã xuất hiện mấu chót này. Theo lý thì đây nên là người xuất thân chủ kỷ nguyên của kỷ nguyên này, vừa sinh ra không lâu liền biết mấu chốt đó, cho nên ta từ lúc ban đầu liền biết ta khác với các ngươi. Nhưng mấu chốt này cần có vô số máu hóa thành huyết dịch chi thược. Huyết dịch chi thược là việc rất rắc rối, cần có hơi thở chiến tranh vô tận, vậy nên ở trong trung ương thiên triều ta luôn gầy dựng không khí hai phái đại quyết chiến. Lần đại quyết chiến trước là liên minh Hoang Tiên Phật thua, nhưng không có gì phải lo, thua thì thua đi, dù sao trong đại quyết chiến ta lấy đủ máu hóa thành huyết dịch chi thược.

- Máu thật sự là thứ rất thú vị.

- Sống thì có máu, chết có máu, tồn tại càng có máu.

Chủ thái cổ văn minh dõng dạc nói:

- Huyết dịch chi thược phối hợp với vật đặc biệt của ta là có thể mở ra vĩnh hằng chi môn. Đương nhiên điều này chỉ một mình ta làm được, các ngươi không thể. Ta hấp thu khí vận của Hoang Chi Tử cũng toàn chuẩn bị cho điều này.

Gã không chút vội vã, gã sắp là kẻ chiến thắng rồi, là người thắng, gã không cần gấp gáp, gã phải tuyên bố thắng lợi cho tất cả cao thủ.

- Ta sắp vào trong vĩnh hằng chi môn, không lâu sau ta sẽ trở về, khi đó ta đã không còn là chủ văn minh bình thường. Mười sáu kỷ nguyên ư? Đừng nói đùa, ta sẽ trở thành hai mươi kỷ nguyên, chủ vĩnh hằng hai mươi kỷ nguyên. Khi đó ta sẽ đứng trên bất cứ ia trong các ngươi. Bất tử, tiên cổ, phật cổ, các ngươi đều phải quy thuận dưới chân ta. Sát na, ngươi sẽ chết trong tay ta. Pháp cổ, võ cổ, là kẻ thù từ trước đến nay, ta sẽ giết chết các ngươi. Lục Nguyên, còn có ngươi nữa, ta rất ghét ngươi, đến lúc đó ngươi cũng sẽ chết dưới tay ta. Nhưng ngươi nên thấy vinh hạnh đi, vô số kỷ nguyên chưa từng ra chủ vĩnh hằng, ta là chủ vĩnh hằng duy nhất, đến lúc đó từ ta đánh chết ngươi thì xem như ngươi có mặt mũi.

Chủ thái cổ văn minh cười cười, đó là nụ cười khinh thường nhìn xuống chúng sinh. Lưng gã cõng trường đao, đi hướng vĩnh hằng chi môn.

Mọi người đều thấy hình ảnh này.

Có lẽ trong vô số kỷ nguyên, ức ức ức ức ức ức vạn năm.

Chỉ có một mình gã làm được điều này.

Đây là hình ảnh vô số kỷ nguyên chỉ xuất hiện một lần.

Chủ thái cổ văn minh từng bước một đi vào vĩnh hằng chi môn.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Bốn bước.

Năm bước, mỗi một bước đều là kinh tâm động phách.

Chủ thái cổ văn minh rốt cuộc đi tới bên cạnh vĩnh hằng chi môn, lúc này vĩnh hằng chi môn ở trạng thái nửa khép. Chủ thái cổ văn minh lấy huyết dịch chi thược bỏ vào vĩnh hằng chi môn, còn lấy ra một vật rất kỳ lạ không có hình dạng cố định phi dịch phi cố phi khí bỏ vào đó.

- Lấy tên của ta, mở ra!

*Ầm!*

Vĩnh hằng chi môn mở rộng!

Trong chớp mắt gần như mọi người đều rơi vào một sự mỹ lệ. Đó là giấc mộng vô cùng xinh đẹp, trong mộng đẹp dường như thứ gì đều có, nhưng lại như không có gì cả. Mộng đẹp dường như là ngàn năm nhưng lại như chỉ trong chớp mắt. Loại cảm giác khoảnh khắc ngàn năm này khống chế còn đáng sự hơn chủ sát na văn minh. Đợi mọi người phản ứng lại thì chỉ thấy chủ thái cổ văn minh đã biết mất, vĩnh hằng chi môn từ từ khép lại.

Chủ thái cổ văn minh sẽ đứng trên tất cả mọi người, họ không còn hứng thú bàn tán về tin có bao nhiêu chư thiên thần vật nữa, vì tin này quá khủng bố, khủng khiếp không giống bình thường.

Truyện Chữ Hay