Hoa Si Hoàng Hậu

chương 176: em là của anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tay xách đèn lồng, một tay kéo Hương Diệp, từ từ bước đi, tới lãnh cung, nhìn cánh cửa đã xa cách từ lâu kia, có một cảm giác quen thuộc khó tả, nếu mà nói ra, thì những ngày ở lãnh cung này mới chính là những ngày tháng ấm áp nhất của hai người.

Ngọc Sanh Hàn đưa đèn lồng cho Hương Diệp cầm, bước tới cổng lớn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một chỗ, giống như một động tác lơ đãng, lại khiến Hương Diệp giật mình, khẽ rủ mắt, ánh trăng che phủ gương mặt cô.

Đó là nơi lúc trước cô đã dán tờ giấy.

Khi đó vì kiêng dè, cho nên bảo hắn đợi đến khi rượu ủ xong hãy quay lại, hắn viết lại “Anh chờ.”

Sao biết được, chờ một lần là chờ đến hơn hai tháng.

Đẩy cửa ra, Ngọc Sanh Hàn thắp đèn lên, đèn cung đình le lắt chiếu trong mảnh vườn nhỏ này có hơi mờ nhạt, thiếu vắng chủ nhân hơn một tháng, cỏ dại đã mọc cao, mặc dù không đẹp đẽ, nhưng đứng dưới ánh trăng cũng có một loại vẻ đẹp tiêu điều không biết có phải vậy hay không mà tối nay, tâm tình của hai người cũng an bình như vậy.

Hương Diệp bước vào phòng xem một chút, bình nước lựu vẫn còn đặt trên bàn không hề nhúc nhích, âm thầm cảm thấy may mắn, lại nghe Ngọc Sanh Hàn đứng sau lưng hỏi, “Gấu bự đâu rồi?”

“Ở trong Phượng Hoàn cung.” Hương Diệp nhẹ nhàng đáp một tiếng, mượn đèn lồng bóng trăng, từ từ mở niêm phong bình, một thứ mùi vị thanh tân tươi mát mang phong vị của thiên nhiên ập vào khoang mũi, Ngọc Sanh Hàn vươn tay rót cho mỗi người một chén, chén ngọc đầy tràn, hương rượu tinh khiết, sắc ánh trong suốt, ở dưới ánh trăng nhẹ nhàng sóng sánh.

Nhìn qua, có vẻ vô cùng tốt.

Hai người nhìn đối phương một chút, ánh mắt chỉ chỉ chén của mình, cuối cùng vẫn quyết định cả hai cùng nhau nâng chén, chén ngọc nhẹ nhàng cụng vào giữa không trung, vang lên một tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.

Sau đó, tự mình mang vật trong chén đưa đến bên miệng.

Vừa vào miệng đã cảm thấy vị chua ngọt ngon miệng, vẫn giữ được vị chua, ngọt, chát, tươi mát nguyên chất đầy phong vị thiên nhiên của lựu.

Hai người uống một hơi cạn sạch, khóe miệng không nén được tràn ra một nụ cười nhẹ. Ngọc Sanh Hàn rót đầy chén hai người một lần nữa, lại chạm cốc, hai người nhẹ nhàng cười một tiếng.

Ngọc Sanh Hàn nhìn những đóa hoa nhài nở muộn trong sân, đột nhiên nói, “Có lẽ lần tới nên thử làm rượu hoa nhài.”

“Tại sao?”

“Ý nghĩa của hoa nhài.” Ngọc Sanh Hàn cong môi cười nhẹ, “Em là của anh.”

Hương Diệp nhìn ánh mắt thanh thấu của hắn, trái tim hơi rung động, tròng mắt liếc qua, lành lạnh nói, “Em không thích ý nghĩa của hoa này.” Khiến cho cô nhớ tới câu mà Minh Lam từng nói với mình ở trong khách sạn.

Bị hắn bắt được, chính là người của hắn.

Ngọc Sanh Hàn lại cho rằng cô ghét, gương mặt hiện lên vẻ mất mát, Hương Diệp dường như đã nhận ra, dừng một chút, thản nhiên nói, “Hoa nhài còn có một ý nghĩa khác, đó là thanh thuần, trong sáng, nếu anh thích, hái chút hoa nhài về ủ rượu cũng hay.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, gương mặt cuối cùng cũng sáng lên, “Thanh thuần và trong sáng, cũng đẹp vô cùng, anh đang mong chờ đây.”

Hương Diệp cười nhạt, hai người nâng chén lần nữa, vừa nói những lời vụn vặt, mượn ánh trăng, ngửi hương hoa mùi cỏ, nhìn ánh mắt như say như mê của Hương Diệp, hẳn là đã có chút say.

Chén ngọc khẽ cụng, chiếc chén trên tay Ngọc Sanh Hàn đột nhiên rớt xuống bàn, rượu bắn tung tóe, Hương Diệp đang ngây ngốc, đã thấy Ngọc Sanh Hàn giống như du long, nháy mắt đã ôm lấy cổ Hương Diệp, cô chỉ ngửi thấy một mùi vị chua ngọt ùa tới, nụ hôn của Ngọc Sanh Hàn đã cuốn lấy cô, vị chua ngọt tươi mát lẫn lộn trong miệng, khiến cho tâm hồn Hương Diệp mê hoặc, trong lúc nhất thời, đã không phân biệt nổi đó là mùi vị của hắn hay của rượu.

Quên mất tránh né, chỉ theo hơi thở của hắn, quấn quít chặt chẽ dưới ánh trăng.

Cho đến khi bình rượu rơi xuống đất loảng xoảng một tiếng, hai người mới như tỉnh lại từ trong mộng, ánh mắt đều mơ màng. Hương Diệp hơi mở to mắt, nhìn mảnh vỡ của bình rượu trên mặt đất, thấp giọng nói, “Tiếc thật, rượu ngon như vậy.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, lại kéo cô qua, bờ môi kề sát, đem vị ngọt chát còn sót lại trong miệng dâng lên, Hương Diệp chỉ coi hai người đều đã say cả rồi, hai tay không tự chủ được ôm lấy hông hắn, cũng say.

Ánh trăng lượn lờ, đèn lồng nơi lãnh cung lóe lên những tia sáng yếu ớt, những con thiêu thân dang những đôi cánh nhỏ xíu, lao vào ánh lửa, sau đó biến mất tăm.

Bên trong cửa sổ, ánh sáng chập chờn, chiếu lên bóng dáng hai người đang ôm nhau trao hôn, một bàn tay lặng lẽ với lên trâm cài, chỉ nghe thấy tiếng cây trâm rơi xuống đất , tóc dài phiêu tán trong bàn đêm, màu đen chảy xuống như khoác lên người, vạt áo trên người cô gái, cũng nhẹ nhàng trút xuống, mờ nhạt vô sắc.

Khi mặt trời đã lên, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên thật hy vọng trời đừng nhanh sáng như vậy, ôm lấy thân thể mảnh mai trong lòng, không sao nỡ tỉnh lại, nhưng mà, hắn muốn nhìn gương mặt xinh xắn của cô khi ngủ, muốn nhìn dáng vẻ cuộn tròn lại như trẻ con của cô.

Ôm cô như thế này, cảm giác như đã có cả thế giới, hắn cũng không biết cảm giác đó là gì, nhưng hôm nay, hình như đã hiểu ra đôi chút.

Cả thế giới của hắn, không phải là công ty, không phải là công việc, không phải là triều đình.

Mà là cô.

Hương Diệp mở mắt ra, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đang nhìn mình lả lướt, vừa động đậy, sự va chạm của da thịt dưới lớp chăn lại khiến mặt cô nóng lên rần rần.

Hương Diệp không hiểu, thứ rượu lựu ngày hôm qua, nghiêm chỉnh mà nói thì chưa đến mức khiến cả hai đều say, sao lại làm ra chuyện thiếu lý trí như vậy chứ.

“Đói không?” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn nghe rất là vui thích, Hương Diệp đẩy hắn một cái, “Nên thượng triều rồi.”

Mỗi người một câu, hai người đều im lặng một lúc, sao lại chẳng có tí cảm giác ôn tồn gì cả.

Im lặng một lúc lâu, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên vươn tay bóp mặt Hương Diệp, nhéo nhéo như đang trừng phạt, lại không dùng sức, ngoài miệng trách cứ, “Con gái như em chẳng hiểu lòng người gì cả.”

“Thì hiểu lòng người nên mới bảo anh lên triều.” Hương Diệp lúng túng nói, đưa tay gỡ ra, xoa xoa mặt mình, liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, “Nếu không, thì còn phải thế nào?”

Ngọc Sanh Hàn thấy dáng vẻ không được tự nhiên kia của cô, ghé mặt qua, “Đầu tiên là, hôn chào buổi sáng.”

“Vô lại.” Hương Diệp khẽ mắng.

“Không hôn không lên triều.” Ngọc Sanh Hàn tiếp tục vô lại.

Hương Diệp không lay chuyển được hắn, nghiêng mặt qua, nhanh chóng “Bẹp” một cái lên mặt hắn, mặt đỏ bừng, nhạ giọng nói, “Mau đi.”

“Anh còn chưa hôn mà.” Ngọc Sanh Hàn trên mặt đầy ý cười, kéo Hương Diệp qua, hôn lên môi cô, mùi rượu hôm qua như ngấm vào từng chút, hôm nay vẫn mang sự ngọt ngào của cô.

Cảm thấy mỹ mãn rồi, mới mặc áo vào, thấy Hương Diệp còn đang đắp chăn không ra được, khẽ mỉm cười, “Đợi lát nữa anh bảo ngươi tới thu dọn, em tắm một chút rồi hãy về?”

Hương Diệp vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa mặt bên, đáp, “Biết rồi.”

Ngọc Sanh Hàn bước tới, cười cười vỗ vỗ đầu cô, sau đó xoay người đi, Hương Diệp mới thò đầu ra từ trong chăn, nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, cứ cảm thấy có chút điên khùng.

Tuy nói, bọn họ đã thành thân rồi.

Tuy nói, cô chưa từng cảm thấy bọn họ đã thực sự thành thân.

Ngọc Sanh Hàn bước ra khỏi lãnh cung, vừa mới mở cửa, đã thấy An Quế đang ngồi ngủ gà gật bên cạnh cửa, nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau, lập tức đứng dậy, cười hành lễ, “Hoàng thượng.”

“Sao ông lại ở đây?” Ngọc Sanh Hàn nghi ngờ, hôm qua đâu có bảo ông ta đi theo?

An Quế nghe vậy cười đến là vui vẻ, “Hôm qua nô tài không thấy Hoàng thượng quay lại, liền ra ngoài tìm một vòng, thấy trong lãnh cung có ánh đèn, không dám vào quấy rầy, nên canh ở ngoài cửa.”

Ngọc Sanh Hàn được ông ta quan tâm như vậy, trái lại rất hài lòng gật đầu một cái, “Phái hai tiểu cung nữ phục vụ hầu hạ rửa mặt, quay lại Thi Ngưng điện thay y phục chuẩn bị vào triều.”

“Dạ.” An Quế cười hì hì đáp lại, Ngọc Sanh Hàn trừng ông ta một cái, lại không trách cứ, dù sao hôm nay tâm trạng hắn đang rất tốt.

Hạ triều, đang định đi về phía Phượng Hoàn cung, lại bị đám đại thần cuốn lấy trong ngự thư phòng, xử lý xong hết tất cả những chuyện trong vòng hơn một tháng rời đi, lúc đến được Phượng Hoàn cung đã là giữa trưa.

Cung nữ trong vườn hoa đang xách mấy cái chai chai lọ lọ, thấy Ngọc Sanh Hàn, rối rít hành lễ, Ngọc Sanh Hàn nhìn cả một bàn đầy đồ kia, hỏi, “Đây là cái gì?”

“Bẩm Hoàng thượng, đây là đồ nương nương sai nô tỳ chuẩn bị.” Tiểu cung nữ vâng dạ chỉ vào đống chai lọ kia, “Mật ong, ngô, cao lương, táo đỏ, còn có nước suối Ngọc tỉnh tuyền.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trong lòng cũng hơi sáng tỏ, e rằng cô ấy đang tự chuẩn bị hoa nhài rồi.

Sắc mặt hơi nhu hòa, hỏi, “Nương nương đâu rồi?”

“Nương nương hái hoa cả buổi sáng, thấy mệt, đang ngủ trưa trong phòng.” Tiểu cung nữ nhìn sắc mặt nhu hòa của vị Hoàng đế trẻ tuổi, trong lòng có chút say mê, dáng vẻ này trăm năm khó gặp đó nha~

Sức quyến rũ của nương nương chúng ta thật là ghê gớm!

Ngọc Sanh Hàn nghe xong lời cung nữ nói, đi thẳng vào tẩm cung, bảo cung nhân lui ra, đẩy cửa, đi vào trong phòng, thấy rèm trướng rủ xuống, trên bàn đặt một cái giỏ hoa, bên trong là những đóa hoa nhài đã được chọn lựa tỉ mỉ, mùi hương thơm ngát dìu dịu, rất mê người, khóe miệng không nhịn được tràn ra một nụ cười, nhẹ nhàng bước tới cạnh giường.

Vén rèm lên, Hương Diệp đang ngủ say sưa bên trong, triền miên cả đêm hôm qua, hôm nay đã mệt vậy còn cố đi hái hoa,sai người đi hái không được hay sao, cần gì phải tự mình mó tay vào.

Nhìn sợi tóc hơi loạn bên thái dương của cô, Ngọc Sanh Hàn chỉ cảm thấy, tâm hồn như đan cùng một chỗ với những sợi tóc đen nhánh của cô, khẽ cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô.

Chóp mũi ập tới mùi hương trên tóc cô, khẽ lưu luyến, người phía dưới dường như khẽ động đậy lông mi, Ngọc Sanh Hàn sửng sốt, đột nhiên khóe miệng giương cao, bỏ giầy ra trèo lên giường, chui vào chăn ôm lấy cô.

Hương Diệp lập tức tỉnh lại, co người tránh hắn, “Anh đừng có lên, em muốn ngủ.”

“Em giả bộ ngủ.” Ngọc Sanh Hàn càng ôm cô chặt hơn, “Vừa khéo anh cũng đang mệt, ngủ cùng em luôn.”

“Anh càng ngày càng vô lại.”

“Vì yêu em mà.” Ngọc Sanh Hàn ôm cô, nhẹ giọng nói, một câu nói thốt ra khỏi miệng, nghe thực bình thường, bình thường, nhưng lại chân thành, khiến cho thân thể Hương Diệp hơi sững lại, liền để mặc hắn ôm lấy.

Ngọc Sanh Hàn ôm cô, hỏi cô, “Còn em?”

Hương Diệp im lặng, cô không biết có phải yêu hắn không, nhưng nếu không yêu, sao lại không chút do dự nhảy xuống vách núi cùng với hắn? Nếu không yêu, sao lại giao bản thân mình cho hắn?

Cánh môi khẽ giật giật, lại nói không ra lời, chỉ có thể vùi đầu mình vào sâu trong ngực hắn, thấp giọng gọi, “Hàn.”

Ngọc Sanh Hàn sửng sốt, có chút như vui mừng, “Em gọi anh là gì?”

“Chẳng qua em chỉ thử một kiểu gọi khác mà thôi.” Hương Diệp giả vờ ngớ ngẩn, “Sự thật chứng minh, gọi vậy chẳng dễ nghe, vẫn nên gọi anh là Ngọc Sanh Hàn như trước thì hơn.”

“Dễ nghe!” Ngọc Sanh Hàn vội vàng phủ định, ôm chặt Hương Diệp ăn vạ, “Dễ nghe! Cứ gọi vậy đi, không cho đổi nữa.”

Truyện Chữ Hay