“Ưm ưm!!” Ngọc Sanh Hàn liều mạng trừng Hương Nại Nhi, lắc lắc người muốn thoát khỏi dây thừng, ánh mắt dường như muốn nói gì đó, Hương Nại Nhi nuốt nước miếng, chân không tự chủ được lùi lại mấy bước, “Ngươi đừng giãy dụa nữa, ta đã trói chặt tận mấy vòng rồi!”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng đã tỉnh lại?” An Quế đột nhiên chạy vào, thấy Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh lại, tim đập như gì, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Ngọc Sanh Hàn nhìn ông ta, mắt lạnh đe dọa, miệng ưm ưm, ý bảo ông ta rút nhúm vải trắng trong miệng hắn ra.
An Quế thấy vậy cả người run lên, mới giơ tay ra đã bị Hương Nại Nhi đè xuống, “Ông bị ngu à?! Bỏ vải ra, hắn kêu người tới thì làm sao?!”
“Nhưng mà Hoàng thượng như vậy chắc khó chịu lắm~” An Quế không nhịn được nói, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn hơi dịu lại, ý tứ là cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, Hương Nại Nhi lại nói, “Ông đần sao, hắn luyện võ, mới thế đã khó chịu thì làm Hoàng đế thế nào được?!”
Ngọc Sanh Hàn vô cùng tức giận! Ai bảo làm Hoàng đế thì chịu để bị trói được?!
Đúng là kiểu ngụy biện tiêu chuẩn của Hương Nại Nhi!
“Vậy Hoàng thượng cũng phải uống nước chứ?” An Quế lại hỏi, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc một cái, rất đồng ý với cách nói này, Hương Nại Nhi nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, lại nhìn An Quế, đột nhiên bưng chén nước lên, đưa thẳng đến bên khóe miệng Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn trợn mắt, lại thấy Hương Nại Nhi đảo tay, định đổ chén nước xuống, An Quế thấy vậy vội vàng kéo tay Hương Nại Nhi lại, “Hương cô nương ~ cô làm gì vậy?”
“Không phải hắn muốn uống nước sao? Ông yên tâm, vải này thấm nước, nước thấm vào sẽ ngấm vào tận cổ họng hắn, thế là hắn có thể uống nước được rồi.” Hương Nại Nhi tự thấy suy nghĩ của mình quá thông minh, An Quế nghe mà toát cả mồ hôi lạnh, cứ làm theo cách của bà cô này, Hoàng thượng chắc chưa đến một ngày đã bị cô ta giết chết rồi.
Lòng hạ quyết tâm, An Quế đi thẳng tới, lấy miếng vải ra khỏi miệng Ngọc Sanh Hàn, nói, “Hoàng thượng cũng cần phải ăn cơm nữa!”
Hương Nại Nhi thấy ông ta rút miếng vải ra, mặt quýnh lên, định đoạt lấy miếng vải trắng trên tay An Quế, miệng kêu lên, “Ông muốn chết à~ rút vải ra hắn gọi người đến chúng ta sẽ chết chắc! Sao ta lại ngu đến mức tìm ông làm đối tác chứ? Ông…”
“Hương Nại Nhi.” Thanh âm không có lấy một tí nhiệt độ truyền đến từ phía sau, hàm chứa sự phẫn nộ vô cùng, “Cô mà không cởi trói cho tôi thì Thập đại khổ hình Mãn thanh sẽ chính là kết cục của cô!”
Hương Nại Nhi nghe mà không nén được run rẩy một trận, động tác trên tay cứng đờ, vội vàng quay ngoắt đầu lại, thấy sắc mặt của Ngọc lão Đại rất ghê người, cặp mắt đen tuyền nhìn chằm chằm khiến cho Hương Nại Nhi đóng băng từ trong ra ngoài.
An Quế có chút mơ hồ nhìn Ngọc Sanh Hàn, sao lại thấy, cảm giác thay đổi?
“A a a~ anh anh anh…” Hương Nại Nhi vui mừng chạy tới, thấy vẻ mặt rét lạnh của Ngọc Sanh Hàn, quen thuộc vô cùng, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhìn trừng trừng cô nàng, “Cô mà không cởi trói cẩn thận tôi tống cô đi làm nguyên liệu thử thuốc cho Linh Dược sự phụ!”
Không ngờ, cặp móng vuốt của Hương Nại Nhi trực tiếp nhào vào mặt hắn nhéo tới nhéo lui, mặt mày vui mừng kêu lên, “Ngọc Sanh Hàn! Là anh thật à! Ngọc Sanh Hàn! Cuối cùng anh cũng chịu quay lại!!”
Mặt Ngọc Sanh Hàn bị cô nàng nhéo cho càng thêm biến sắc, phải nói là càng trở nên đáng sợ hơn.
“Hương Nại Nhi! Cô chán sống rồi đúng không!!”
Ngọc Sanh Hàn gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng khiến Hương Nại Nhi hồi phục tinh thần lại, vội vàng bảo An Quế cởi trói, An Quế mặc dù khó hiểu, vẫn vội vàng giúp đỡ cởi sợi dây thừng ra, Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh, nhìn bọn họ vất vả cởi được dây trói ở tay, lúc bấy giờ mới dùng hai tay vận nội lực, làm cho sợi dây trói trên mình tan thành mấy đoạn, sau đó vươn tay bỏ mấy sợi dây khác trên người xuống, lại nghe Hương Nại Nhi nhỏ giọng lầm bầm, “Xí, đứt được có mấy sợi…”
Ngọc Sanh Hàn khẽ giương mắt, hàn khí trong mắt khiến người ta phải sợ hãi, đứng dậy, tiến lại gần Hương Nại Nhi.
Hương Nại Nhi vội vàng lùi lại, Ngọc Sanh Hàn bước từng bước lại gần, Hương Nại Nhi vội vàng rụt đầu lại, “Anh đừng có đánh tôi!”
“Cô bảo Hương Diệp xuất cung rồi, cô ấy đi đâu?” Thanh âm của Ngọc Sanh Hàn rất âm u, Hương Nại Nhi nghe vậy, lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, xem ra anh ta không muốn báo thù.
Ba người ngồi xuống, Hương Nại Nhi lúc này mới nói tóm tắt lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua, Ngọc Sanh Hàn cũng đại khái đã biết đầu đuôi, chính là sau khi hắn trúng độc ngất đi, chủ nhân quay lại, bởi vì không có thân thể nên linh hồn cứ phiêu bạt ở trong thời không, chờ cơ hội quay lại với cơ thể này?
Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp rời đi tìm Tiêu Cẩm, trong đầu dường như thoáng qua một câu nói, giống như lời nói trong cơn mơ, giờ phút này lại trở nên thật chân thực.
Bởi vì không phải là mơ.
Ngọc Sanh Hàn sắc mặt lạnh lùng, mãi mới mở miệng, trầm giọng phân phó An Quế, “Truyền lệnh xuống, quân phản loạn của Tiêu Vương gian ngoan khó lường, Trẫm quyết định ngự giá thân chinh.”
Hương Nại Nhi nghe vậy, liền vội vàng kéo kéo hắn, “Anh muốn đi tìm Hương Diệp? Tôi cũng muốn đi!”
“Hoàng thượng, nô tài cũng muốn đi~”
Hai cặp mắt như mở to như hai con cún con, Ngọc Sanh Hàn nhìn nhìn, im lặng, giơ tay, cho mỗi người một cái cốc đầy bạo lực, đây chính là cái gọi là “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” ~
….
Hoàng thượng ngự giá thân chinh, điều này làm cho Tiêu Cẩm ít nhiều có chút ngoài ý muốn, bên ngoài cánh cổng của Hoài Thành, Tiêu Cẩm ngồi trên lưng ngựa, một thân khôi giáp càng tôn lên vẻ anh tuấn uy vũ, phía sau là đội quân hùng mạnh rầm rộ, Ngọc Sanh Hàn cũng vậy, một thân minh giáp màu xanh, mắt lạnh nhìn thẳng.
“Tiêu Vương phạm thượng làm phản, cấu kết ngoại tộc, điều động binh lực như vậy chỉ vì một nữ tử, chẳng lẽ không sợ người đời nhạo báng sao?”
“Đương kim Thiên tử thân phận không rõ ràng, vì xã tắc của Tây Ngọc quốc, thân là nhân thần, việc chinh phạt ngụy quân đáng làm thì phải làm.” Tiêu Cẩm nhàn nhạt nói, lúc trước Tiêu Cẩm rút lui, là bởi vì Hương Diệp cố chấp dốc sức làm cho mọi chuyện lắng xuống, kết quả sự kích động của hắn lại hại nàng chôn thân nơi lãnh cung.
Ngọc Sanh Hàn để hắn trở về đất phong, cũng hạ chỉ không cho phép hắn quay lại quốc đô, đây đúng là cơ hội tốt để hắn khởi binh.
Ngọc Sanh Hàn nghe hắn nói lời chính nghĩa như vậy, không nhịn được cười lạnh, “Lý do nghe rất đường đường chính chính, nếu thật sự là như vậy, thì hãy giao Hoàng hậu của Trẫm ra đây.”
Tiêu Cẩm nghe vậy, cũng sửng sốt, “Ngươi nói gì, Bổn vương nghe không hiểu.”
“Hoàng hậu vì muốn bình định tràng náo động này đã trốn xuất cung, hiện giờ không rõ tung tích, nếu Tiêu Vương là một nam tử chân chính, hãy giao Hoàng hậu ra đây, Trẫm không cần dựa vào một nữ nhân để dẹp yên tràng náo động này!”
Lời nói của Ngọc Sanh Hàn, khiến cho Tiêu Cẩm sững sờ tại chỗ, nghe lời của Ngọc Sanh Hàn, không hề giống đang nói dối, nhưng hắn tới giờ phút này chưa hề gặp Hương Diệp Nhi, chẳng lẽ trên đường tới đất phong nàng đã xảy ra sự cố gì?
Ngọc Sanh Hàn nhìn phản ứng của Tiêu Cẩm, đáy lòng hơi hoang mang, lại thấy Tiêu Cẩm mê man nói, “Hương Diệp Nhi chưa từng tới tìm ta!”
“Như vậy xin hỏi Vương gia, Vương gia có biết tung tích của Ngọc Khê hầu không?” An Quế tiến lên một bước, nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, được sự ngầm cho phép, Tiêu Cẩm hơi nheo mắt, “Bổn vương có nghe nói chuyện Ngọc Khê hầu bị tập kích, nhưng chuyện đó không phải do Bổn vương làm, tung tích của Ngọc Khê hầu, Bổn vương cũng không biết.”
“Nhưng Hầu gia bị tập kích ngay trên đường đi đến đất phong, nghe Hương cô nương nói, Hoàng hậu nương nương từng nhờ nàng chuyển một phong mật thư cho Vương gia, chẳng lẽ Vương gia không dò hỏi được một chút tin tức nào?”
Tiêu Cẩm nghe vậy, chân mày nhíu lại, nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, sau đó lại nhìn An Quế, nói thẳng, “Bổn vương chưa từng nhận được bất cứ phong mật thư nào.”
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trở nên phát lạnh, ánh mắt đông lại, ngay sau đó khoát tay , không để ý đến sự truy vấn của Tiêu Cẩm phía sau, mang thẳng quân đội quay lại thành.
…
Đêm khuya, Tiêu Cẩm ngồi một mình trong quân trướng, sắc mặt nặng nề, bỗng nhiên, trong đêm tối, một thân ảnh vọt vào, Tiêu Cẩm ngẩng đầu, hé miệng gọi, “Nhị ca!”
“Nhị ca, huynh biết tung tích của Hương Diệp Nhi đúng không?”
Minh Lam nghe hắn nói, trong lòng hơi suy tư, nghĩ đến chuyện hắn vội vàng sai người tìm mình như vậy, thì ra là do đã biết chuyện, bèn cười nói, “Sao Ngũ đệ lại hỏi vậy?”
“Ta biết Nhị ca dẫn người đến Quốc đô, Hương Diệp xuất cung tới tìm ta, huynh không thể không biết được.” Tiêu Cẩm dừng lại một chút, nói tiếp, “Chuyện Ngọc Khê hầu bị tập kích cũng là do huynh làm.”
Minh Lam nghe vậy, cau mặt, bỗng nhiên trầm giọng cười nói, “Nếu đệ đã biết, còn hỏi ta làm gì?”
“Hương Diệp Nhi đâu?”
“Ở một nơi rất bí mật.” Minh Lam khẽ mỉm cười, nụ cười kia, khiến cho Tiêu Cẩm chợt sinh ra cảm giác đề phòng, ngay trong nháy mắt, hắn cảm thấy Nhị ca của mình không đơn giản như hắn tưởng.
“Nhị ca, thả Hương Diệp Nhi ra, ta muốn gặp nàng.” Tiêu Cẩm khẩn cầu, Minh Lam nghe xong chỉ lắc đầu, “Ngũ đệ, đừng nói những lời ngây thơ như thế chứ, để cho đệ gặp nàng, đến lúc đó vạn nhất đệ bị nàng ta thuyết phục lui binh, vậy bao nhiêu cố gắng của chúng ta đều trở nên uổng phí sao~”
“Tiêu Cẩm cố gắng chính là vì Hương Diệp!”
“Nhưng Nhị ca ta liên thủ với ngươi, là vì ngôi vị Hoàng đế.” Sắc mặt Minh Lam chợt trầm xuống, ánh mắt, cũng trở nên âm u đáng sợ, hắn vươn tay vỗ lên vai Tiêu Cẩm, trầm giọng nói, “Ngũ đệ, ta biết đệ đang nghĩ gì, bây giờ hơn một nửa binh quyền nằm trong tay đệ, cho dù đệ muốn nhân dịp này rút lui ta cũng không thể làm gì, nhưng mà nếu đệ lui binh lúc này, hoàng huynh ta cũng khó mà bảo đảm Hương Diệp Nhi sẽ ra sao….”
Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Cẩm mở to, không thể tin được Minh Lam lại dùng tính mạng của Hương Diệp Nhi để uy hiếp hắn!
“Hương Diệp Nhi của ngươi sống hay chết, hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay ngươi, nếu muốn nàng hoàn hảo không tổn hại gì, Tiêu Cẩm, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ.”
Minh Lam ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói, thanh âm kia, tựa như một con rắn độc siết lấy cổ Tiêu Cẩm, bảo hổ lột da, nhất định không chỉ đơn giản như vậy, như hôm nay, đã cưỡi lên lưng hổ rồi, khó mà xuống được.
Thấy thái độ của Tiêu Cẩm trở nên suy sụp, trên mặt Minh Lam lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt lại hiện lên tia giảo hoạt, cuối cùng nói với Tiêu Cẩm, “Nhớ đánh cho đẹp vào, ta và Hương Diệp Nhi của đệ sẽ ở một nơi nào đó quan sát đệ.”
Minh Lam nói xong, cười lớn một tiếng, ngay sau đó biến mất trong màn đêm.
Tiêu Cẩm quỳ rạp xuống trong quân trướng, trong lòng rối bời, hiện giờ, sợ rằng đã không còn đường lui.
Im lặng một lúc lâu, Tiêu Cẩm đứng dậy lần nữa, bước ra khỏi quân trướng, truyền lệnh ra bên ngoài, “Truyền lệnh xuống, ba ngày sau công thành.”
Khi Tiêu Cẩm quay lại trong trướng, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng thở dài, “Đồ nhi, sao ngươi phải tự làm khổ mình vậy chứ ~”
Tiêu Cẩm không nhìn thấy bóng dáng, chỉ đanh giọng nói, “Sư phụ, đồ nhi đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Hương Diệp cũng là đồ đệ của ta, ta đương nhiên hy vọng hai ngươi đều tốt đẹp, nhưng mà Tiêu Cẩm, có một số chuyện không giống như những gì ngươi nghĩ, cho dù ngươi có thực sự thắng được trận này, Hương Diệp cũng sẽ oán ngươi.”
“Tiêu Cẩm, không cần biết.”