Sau đó, hai người xuống núi bằng tốc độ chậm rì, sau đó lại chậm rãi quay về Thiên Sứ Các, An Quế nhìn Ngọc Sanh Hàn không khoác áo ngoài, trên người còn hơi bẩn bẩn, ôm thẳng lấy bắp đùi của hắn mà khóc cha gọi mẹ~
“Gia của ta, tổ tông của ta, trời của ta đất của ta, người cuối cùng cũng trở lại ~ van người đừng có bỏ An Quế ta lại nữa~”
Làm cho Ngọc Sanh Hàn thấy phát buồn nôn.
Lúc quay lại cung, trời đã tối đen, Ngọc Sanh Hàn đưa Hương Diệp về lãnh cung, đem túi lựu kia và cả vỏ lựu đều giao cho cô, Hương Diệp đi vào trong, không quay đầu lại, nhưng cũng biết hắn vẫn đứng ở phía sau nhìn cô, đóng cửa cung lại, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi, còn có giọng nói hiếu kỳ của An Quế: “Hoàng thượng nhìn tâm trạng không tệ, hôm nay đi đâu chơi với nương nương vậy?”
“Hỏi nhiều thế!”
“Hắc hắc.”
Thanh âm càng lúc càng xa, Hương Diệp cười nhẹ, ôm túi đồ kia, đang muốn đi vào phòng bỏ xuống, lại thấy trong khoảng sân tối tắm, dường như có một bóng người.
Nhìn kỹ lại, bóng người kia đang bước tới, dưới ánh đèn cung đình, miễn cưỡng thấy rõ là ai, Hương Diệp sửng sốt, “Hinh Phi, tỷ tỷ?”
“Hoàng thượng đối xử với ngươi thật tốt, tuy nói là vào lãnh cung, nhưng cuộc sống còn tự tại hơn với hồi còn làm Hoàng hậu nương nương.” Hinh Phi thản nhiên nói, ánh mắt đột nhiên rơi xuống chiếc áo bọc quả lựu trên tay cô, mượn ánh đèn leo lắt, nhìn cho rõ, trên mặt thoáng vẻ ngây ngẩn, “Y phục của Hoàng thượng?!”
Tay Hương Diệp hơi run rẩy, một quả lựu bên trong bỗng lăn ra ngoài, rớt xuống dưới chân, Hinh Phi thấy vậy khẽ cau mày, cuối cùng vẫn không nói gì, Hương Diệp không hiểu vì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây, lúc trước Ngọc Sanh Hàn đã nói, hắn chưa từng chạm vào Hinh Phi, vậy Hinh Phi cũng đồng ý?
“Ta tới, chỉ muốn xem ngươi một chút.” Hinh Phi cười ưu nhã một tiếng, trên mặt không biểu lộ rõ bất cứ biểu cảm gì, “Trong cung đang đồn đại, Hoàng thượng gần đây toàn tới lãnh cung, Mẫu hậu bảo ta tới coi một chút…”
Hương Diệp nghe vậy trên mặt thoáng qua vẻ ngắc ngứ, Ngọc Sanh Hàn đúng thực là không có việc gì đều chạy đến đây, hoàn toàn không đặt hai chữ Lãnh cung vào trong mắt, Thái hậu sai Hinh Phi đến nhìn đại khái cũng có ý không làm khó.
“Hinh Phi nương nương, không bằng, vào ttrong nhà ngồi đi.” Hương Diệp cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện cứ đứng mãi trong sân cũng không hay, hơn nữa ánh sáng quá mờ, cô không tài nào nhìn rõ được sắc mặt của Hinh Phi.
“Hương Diệp không cần khách khí, bây giờ ngươi tuy ở lãnh cung, nhưng thân phận vẫn là Hoàng hậu.” Hinh Phi như cười khổ, nói, “Ta đã vào trong rồi, thấy trên giường ngươi, ách, có một thứ rất kỳ quái, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không nói với mẫu hậu, chẳng qua là gần đây triều đình khá bận rộn, tỷ tỷ tin Hoàng hậu muội muội là người hiểu lý lẽ….”
“Tỷ tỷ, ta hiểu rồi. Đa tạ tỷ tỷ.” Hương Diệp thản nhiên nói, khẽ mỉm cười với Hinh Phi, Hinh Phi thấy vậy, khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Hương Diệp nhìn Hinh Phi rời đi, ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trong vắt, khẽ hít một hơi, khom người nhặt quả lựu kia lên, xoay người vào nhà.
Hôm sau, Ngọc Sanh Hàn xử lý xong chính sự, lại tới cửa lãnh cung, bỗng thấy trên cửa dán một trang giấy, trên giấy viết, “Mực chưa đen, rượu chưa nồng, mỗi thứ một nơi.”
An Quế nhìn thấy hơi khó hiểu, Ngọc Sanh Hàn đã thông suốt, sai An Quế cầm bút tới, viết gì đó ở phía sau, viết xong, ném bút cho An Quế, xoay người rời đi.
Trước khi mực chưa chiết thành, rượu chưa ủ xong, hắn sẽ không quay lại tìm cô.
Sau khi Ngọc Sanh Hàn đi, Hương Diệp mới mở cửa, bước ra khỏi cửa, nhìn trên giấy có thêm hai chữ, hai chữ mạnh mẽ vô cùng, “Phê chuẩn.”
Hương Diệp lập tức không nhịn được mà bật cười, quả nhiên ở cổ đại thì cũng vẫn mắc bệnh nghề nghiệp được. Đưa tay gỡ tấm giấy xuống, lại thấy góc bên phải còn có hai chữ nho nhỏ, “Anh chờ.”