Hoa Si Hoàng Hậu

chương 147: làm cổ đông kiểu thế à

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hương Nại Nhi thấy vậy chỉ tùy ý hừ một tiếng, xoay người, lại bày ra vẻ mặt xinh đẹp tươi cười trước mặt mọi người, “Chư vị, để chư vị chê cười, một chút nhạc đệm nho nhỏ thôi.”

Mà ngay từ lúc thân phận của Ngọc Khê hầu được nói ra, đã khiến cho một số khách khứa chú ý, chủ nhân đứng sau Thiên Sứ Các này là Ngọc Khê hầu đó, tuy nói quyền lực của Ngọc Khê Hầu không lớn, nhưng dù gì cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, sau này ai dám chọc vào gây chuyện chứ?

“Chư vị, Thiên Sứ Các là chỗ dành cho các vị tiêu khiển vui chơi, nhưng Thiên Sứ Các tuyệt không phải thanh lâu tửu quán, ta cũng quyết không cho phép bất kỳ ai vũ nhục người của Thiên Sứ Các này, bao gồm cả mỗi vị khách tới đây. Mọi người có thể tận tình vui chơi, Thiên Sứ Các sau này, còn dựa vào các vị đại nhân công tử chiếu cố nhiều hơn.”

Dứt lời, Hương Nại Nhi khẽ thi lễ với mọi người, qua sự kiện vừa rồi, đại khái chắc cũng chẳng có kẻ nào dám động đến Thiên Sứ Các nữa, nhưng dù sao cũng là khai trương, đương nhiên không thể đắc tội với đám khách khứa được, giờ phải lôi kéo khách khứa, để bọn họ trở thành hậu thuẩn của mình sau này mới là quan trọng nhất.

Coi như là ra oai phủ đầu, cũng là để cho Thiên Sứ Các ngày sau có thể trụ vững được ở quốc đô này!

Hương Nại Nhi phân phó Liên Y tiếp tục chuẩn bị biểu diễn, Liên Y, cũng chính là Lam Diền, hình tượng cực tốt, thanh âm cũng đẹp, quan trọng hơn chính là học việc rất nhanh, Hương Nại Nhi sớm đã có ý định đào tạo Liên Y thành vai chính của Thiên Sứ Các.

Đang suy tư tìm xem có bài hát nào thích hợp với Liên Y không, An Quế lại đi tới, cười gượng nói, “Tiểu nhân còn tưởng, với tính tình của Hương cô nương, phải bắt bọn họ bồi thường phí dụng ấy chứ.”

“Ta vốn cũng nghĩ vậy.” Hương Nại Nhi lầm bầm một tiếng, quay đầu nhìn Tần Khê một cái, cười nói, “Nhưng người đã giao cho Tần Khê rồi, làm thế nào có lợi hơn hắn hiểu rõ hơn ta.”

Hiếm khi Hương Nại Nhi không hề phản bác lại Tần Khê, thuận theo Tần Khê như vậy, đang muốn quay ra khen hắn mấy câu, lại thấy Tần Khê ngồi bên quầy rượu, mắt đưa mày lại với cô nương bên cạnh, còn vung vẩy quạt ra vẻ tiêu sái, nhìn mà khiến cho người ta tức mình, Hương Nại Nhi lập tức banh mặt, cầm một trái táo ném qua.

“Ui da!” Tần Khê thình lình bị ném trúng, quay đầu trừng Hương Nại Nhi, cả giận nói, “Cô làm gì thế?”

“Thấy con chuột to quá~” Hương Nại Nhi lành lạnh đáp một câu, Tần Khê nháy mắt mấy cái, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, nhưng đâu thấy con chuột nào, quay đầu nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi một cái, nghiêm mặt hỏi, “Chuột ở đâu ra?”

“Hừ!” Hương Nại Nhi hừ lạnh một tiếng, hất đầu đi thẳng lên lầu, An Quế thuận thế nhìn qua cửa sổ sương phòng trên lầu, lại thấy bên trong không có một bóng người, An Quế lập tức giật thót, vội vàng chạy bình bịch theo Hương Nại Nhi lên lầu, không lâu sau, một tiếng thét kinh hãi truyền đến, “Không thấy gia! Phu nhân cũng không thấy!”

Tiếng bình bịch bình bịch xuống lầu, An Quế bối rối, “Hai vị tổ tông của ta ơi ~ đi đâu mất rồi?”

“Các vị nói Hàn gia sao? Ta vừa mới thấy Hàn gia với phu nhân của ngài ấy đi ra từ cửa sau rồi.” Tiểu Lục pha rượu mở miệng nói, Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lập tức túm lấy cổ áo hắn, “Sao ngươi không nói sớm?!”

Tiểu Lục bị túm có hơi tức thở, vất vả lắm mới chờ được hai người kia buông ra, vô tội nói, “Các vị đâu có hỏi~”

Lại nói, Hàn gia từ trước đến nay lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần không phải sao? Chắc là chạy đi đâu chơi rồi~

“Chắc là kéo Tiểu Hương Hương đi đâu chơi rồi.”

“Dám chuồn êm?! Làm cổ đông kiểu thế à?”

Truyện Chữ Hay