Hắn sủng ái di nương, yêu thương Vương Giản Lan, rất nhanh trong phủ đã có tin tức di nương được nâng thành chính thê.
Hạ nhân nâng cao đạp thấp, lười biếng đùa giỡn, cơm nước đưa tới cho ta càng ngày càng không bằng khi trước.
Mẫu thân từng dặn dò ta, về sau sẽ không có người bảo vệ ta, trước khi có sức tự vệ, không nên cùng người khác tranh giành nhất thời, đợi đến khi cập kê rời khỏi Vương gia mới nên tính toán tiếp.
Khi đó, ta nghi hoặc, rõ ràng ta còn có phụ thân.
Nhưng rất nhanh, ta đã hiểu.
Một ngày nọ, đồ trang sức mẫu thân để lại cho ta đã biến mất.
Ta nghe thấy, tiếng thổi phồng của hạ nhân trong hoa viên.
Bọn họ khen ngợi vòng tay ngọc lam kia, đặc biệt tôn da của nhị tiểu thư.
Vương Giản Lan cười đắc ý: "Đương nhiên, vòng tay này để cho nàng ta đeo chính là quá lãng phí, không bằng để cho ta đeo.”
Lần đó, ta không nhịn được.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong lúc tranh chấp, ta bị đẩy xuống sông.
Quanh thân hồ nước tràn lên, nuốt chửng lấy ta.
Mẫu thân ơi, đáng ra con nên nghe lời người...
Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy một con cá đen khổng lồ bơi tới, nâng ta lên.
Sau đó tỉnh lại, nhìn thấy chính là ân nhân cứu mạng của ta, Thẩm Duật.
Còn có thanh âm xa lạ của phụ thân:
"Là ta quản giáo không nghiêm khiến nàng tuổi còn nhỏ mà đã biết bắt nạt muội muội, bị giáo huấn một chút cũng là việc nên làm!”
7.
Móng tay ta cắm vào thân tàu.
Những thị vệ nhìn thấy liền tùy tiện cười nói:
"Tướng quân nhà ta giỏi bơi lội lắm, phu nhân... Ôi, sao lại giẫm ta?”
Nhưng thời gian chờ đợi Ngụy Liệt, dường như dài vô hạn.
Ta gọi thị vệ xuống cứu người, nhưng đầu của mỗi người bọn họ đều lắc như trống bỏi.
Có người nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng không dám đoạt danh tiếng của tướng quân.”
Không biết lại trôi qua thời gian bao lâu.
Rốt cục, trong nước trồi lên một bàn tay, bắt lấy thân thuyền, cách ta gần trong gang tấc.
“Rầm..." Một tiếng.
Ngụy Liệt như rồng ngoi lên từ dưới nước, đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa đụng phải ta đang quỳ bên cạnh thuyền.
Trong miệng hắn còn ngậm trâm cài của ta.
Hoa mẫu đơn chạm ngọc đỏ dính nước, trông rất sống động.
Đôi mắt trong trẻo, mặt mày anh tuấn, cái mũi thẳng tắp của ngọn núi của hắn thiếu chút nữa vào mặt ta.
Giọt nước theo gương mặt hắn chảy xuôi xuống, nhỏ vào lồng bị lộ ra do vạt áo chẳng biết bị mở rộng từ lúc nào.
Giọt nước dọc theo khe hở căng phồng của cơ trượt vào, trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn phảng phất như người trong truyền thuyết thần thoại, nhưng lại cao lớn hơn một chút.
Nửa người dưới có lé là đuôi cá còn đang ẩn ở dưới nước, nửa người trên lại dáng vẻ con người mê hoặc người trên bờ.
Ta nhất thời nhìn ngây ngốc, bất giác đỏ mặt.