Nhưng còn có người ngạc nhiên hơn cả, giọng hát hày sao mà giống nàng, ngay cả thân hình cũng giống vô cùng, nhưng làm sao có thể, nàng ở bên huynh ấy, sao có thể lưu lạc đến ca hát ở chốn này. Huống chi cá tính của nàng cũng không dễ bị khuất phục a. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Khi bài hát hoàn tất, nữ tử áo trắng lập tức bước xuống sân khấu, mọi người đồng loạt yêu cầu muốn nghe thêm một bài nữa, Lão Bảo Tử vội vàng đứng ra điều đình:
“Các vị công tử, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng chớ làm ồn. Nếu thực sự vẫn muốn nghe hoa khôi hát thêm một bài, có thể lên lầu trên nghe một mình, nhưng chỉ có thể nghe hát, không được vượt quá giới hạn. Người có thể tuân thủ yêu cầu trên thì có thể đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn lạng bạc.”
“Ta trả hai ngàn lạng.”
“Ba ngàn lạng. ”
“Năm ngàn lạng.”
“Một vạn lạng. ”
“Một vạn năm nghìn lạng.”
“Mười vạn lạng.” Một giọng nói rất hay vang lên làm cho những tiếng hét giá cả của mọi người im bặt.
Lão Bảo Tử cũng sợ hết hồn, mười vạn lạng ??? Mẹ ơi, cả đời ta cũng chưa từng thấy cục diện này a.
“Vị công tử này, ngày trả mười vạn để nghe một bài hát ? ” Lão Bảo Tử nhìn vị công tử anh tuấn trước mặt với vẻ không thể tin được.
“Phải, mười vạn lạng, nhưng không phải một mình ta, ta và bạn ta cùng đến, dĩ nhiên là phải cùng nghe. ”
Lão Bảo Tử quan sát từ đầu đến chân hai người, quả nhiên là có khí khái giàu có, , người bên cạnh là một mĩ nam tử trên đời hiếm thấy a.
“Công tử, việc này tôi phải lên lầu hỏi đã, hai vị xin đợi một lát.” Rồi vội vàng chạy lên lầu.
Mọi người nhìn hai người, tướng mạo, phong độ bọn họ không thể sánh bằng, huống hồ ngân phiếu của người ta còn hậu hơn của chúng ta a.
“Hai vị công tử, hoa khôi của chúng tôi mời hai vị lên lầu.” Lão Bảo Tử đi trước dẫn đường.
Vào phòng của hoa khôi, Lão Bảo Tử rót trà xong liền lui ra ngoài.
“Hai vị công tử muốn nghe bài gì ?”
Giọng nói rõ ràng là của nàng, nhưng vẫn không dám thừa nhận. Liền hỏi một câu : “Cô nương có bạn ở Tiên Kiếm sơn trang không ? ”
Nghe thấy câu nói này, nữ tử áo trắng cũng rùng mình, vén rèm bước ra, buông mạng che mặt xuống.
“Vũ Phi” “nàng là Tiêu huynh ? ” Hai câu nói phát ra cùng một lúc.
“Duệ Ngữ.” Nữ tử nhào về phía trước, ôm chặt lấy Duệ Ngữ, giống như người thân xa nhau lâu ngày trùng phùng.
Nghe Vũ Phi nói hết chuyện đã trải qua, lòng Duệ Ngữ thương cảm vô hạn, vốn tưởng rằng Vũ Phi sẽ sống rất hạnh phúc bên cạnh Thành Hạo, nhưng không ngờ nàng vì yêu huynh ấy mà chịu tổn thương.
“Vũ Phi, vậy sao nàng lại không đến tìm ta, chẳng phải là ta đã đưa cho nàng lệnh bài sao ? ”
“Em đến tìm anh làm gì, khóc lóc kể với anh nỗi ấm ức, hay để anh thay Thành Hạo chăm sóc em, em không muốn làm phiền bất kì ai, cũng không muốn anh phải lo cho em. ”
“Đại tẩu, vậy chị thực sự không định về bên đại ca sao? Em nghe nói anh ấy ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu, xem ra sống cũng không khá hơn chị là mấy. ” Dạ Hàn cuối cùng cũng mở miệng.
“Vũ Phi, nàng mở cửa hàng quần áo, mở kĩ viện cũng chưa lâu, suy cho cùng nàng thân con gái một mình cũng không tiện, không bằng cùng ta về nước Thánh Nguyệt đi.” Duệ Ngữ đau lòng nhìn Vũ Phi.
“Em không đi đâu hết, đợi em kiếm đủ tiền rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh, sau đó trồng hoa, không phải là rất tốt sao?”
“Nhị ca, đại tẩu đã khăng khăng như vậy, huynh đừng làm khó chị ấy nữa, ngày mai đệ sẽ phái hai cao thủ đại nội đến bảo vệ đại tẩu.” Dạ Hàn cắt ngang cục diện căng thẳng của hai người.