Nhìn chung mọi việc đều rất ổn thỏa, có nơi ở được thu xếp chu tất. Ngắm bầu trời đêm mỹ lệ, ánh sao lấp lánh, bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên gặp Thạnh Hạo, lòng nhói đau.
“Tiểu thư, khuya rồi, ngủ sớm thôi.” Tiểu Khả cầm đến một chiếc áo khoác nhẹ nhàng khoác lên vai Vũ Phi.
“Quỷ nha đầu, cả ngày nhìn ta.” Nói rồi cùng Tiểu Khả về phòng.
Người trên nóc nhà nhìn thấy Vũ Phi về phòng, mới lặng lẽ rời đi.
Theo bản vẽ của Vũ Phi, thợ may gấp rút làm mấy ngày liền, làm ra hàng mẫu mà Vũ Phi muốn. Lại theo yêu cầu của Vũ Phi, tìm về mười thiếu nữ, để họ chép lại theo lời Vũ Phi, nhanh chóng viết thành năm nghìn bản. Rồi lại thanh đổi bố cục cửa hàng, trước sau đóng cửa, cả mặt tiền dùng lụa phủ kín. Ra lệnh ba ngày sau khai trương của hàng.
Trong vòng ba ngày, phát truyền đơn cho tất cả mọi người trong phố lớn ngõ nhỏ, nội dung của truyền đơn là: Cửa hàng thời trang Trịnh Thị khai trương lại vào ngày mười hai tháng này, năm mươi vị khách hàng đầu tiên đến, tặng miễn phí một bộ quần áo.
Quả nhiên, đến ngày thứ ba, người ngoài cửa xôn xao nhốn nháo, có người đến góp vui, có người cùng ngành đến xem quan cảnh, cũng có người đến để nhận quần áo miễn phí.
Có một cô gái đeo mạng che mặt đích thân chọn năm mươi cô gái vào cửa hàng, mọi người đợi ở bên ngoài, nhìn xem bên trong tấm lụa có thể diễn ra được trò gì. Khoảng một tiếng sau, năm mươi cô gái bước ra, mọi người mắt đều sang lên, vừa rồi các cô gái vẫn có dáng vẻ bình thường, đẹp bình thường, sau khi bước ra quả nhiên là thay da đổi thịt a, bộ quần áo kiểu dáng đơn giản này không những chất liệu làm ra đều là hạng nhất, mà còn toát lên vẻ tinh thần phấn chấn và hơi hướng quý tộc. Năm mươi cô gái với kiểu tóc đặc biệt kết hợp với quần áo trên người rất phù hợp.
Lúc này mọi người xôn xao cả lên, hét rằng muốn mua quần áo kiểu giống với quần áo đang mặc trên người năm mươi cô gái, lúc này ông chủ Trịnh mới lộ diện: “Mọi người đừng vội, xin mời xếp hàng, rồi đến đăng kí, để cho nhân viên của tiệm chúng tôi đo, trong vòng năm mươi ngày sẽ giao hàng.”
Buổi tối tính lại, đã có hai trăm linh tám bộ quần áo được đặt trước, mỗi bộ giá năm mươi lạng, lãi mười lăm lạng một bộ, khấu trừ khoản hàng tặng và các khoản khác, thu nhập ngày hôm nay là hơn hai ngàn lạng a.
Mở cửa hàng cắt may nhiều năm như vậy, ngày kiếm được nhiều nhất cũng chỉ có một trăm lạng, không thể không khâm phục Vũ Phi.
Tuy là kiểu dáng đặc biệt, nhưng cách may lại vô cùng đơn giản, trong vòng năm mươi ngày giao hàng, cũng không vấn đề gì.
Vũ Phi lại lập quy định của cửa hàng:
, Mỗi một bộ quần áo làm xong, thì phải đưa hàng đến cho khách theo địa chỉ khách lưu lại, chứ không đợi khách đến lấy hàng, cũng không được nhận tiền boa.
, Mỗi lần giới thiệu được một bộ quần áo, thưởng một lạng bạc, không được phép tự ý tăng giá, bán theo giá của cửa hàng.
, Thợ may lấy việc đảm bảo chất lượng làm đầu, mỗi lần may xong một bộ quần áo, thưởng một lạng bạc.
, Không tư thông với người cùng ngành khác, vi phạm sẽ bị đuổi việc.
, Tiền công một tháng quyết toán một lần, nếu muốn xin thôi việc phải nói trước với ông chủ Trịnh một tháng, nếu không sẽ mất một tháng tiền công.
Nhìn điều kiện ưu đãi như vậy, chẳng ai muốn đi, tuân thủ liền a. Ông chủ Trịnh cũng đang nghĩ, sao mình lại không nghĩ ra cách này chứ. Xem ra là tổ tông hiển linh a, để ta gặp được vị quý nhân này, sau này nhất định sẽ hết lòng nghe theo Vũ Phi cô nương sai khiến.
Mười cô gái ấy ban ngày ở cửa hàng làm người mẫu, giới thiệu sản phẩm, chào khách hàng. Buổi tối nghe Vũ Phi giảng bài hai tiếng: nội dung chủ yếu là cách dưỡng da, trang điểm cho khách thế nào, thiết kế kiểu tóc, tiếp đã khách hàng, lễ nghi v…v…, hàng loạt cách đào đạo hiện đại.