Một đêm trước khi kết thúc công việc, cuối cùng Mạc Thư Phong cũng mang theo một thân mệt mỏi tới gõ cửa phòng Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan nhíu mày mở cửa, Mạc Thư Phong sợ anh thấy mình sẽ đóng cửa nên vội chen vào. Sau khi chen vào mới phát hiện Nguyễn Thanh cũng có ở đây, ông cũng không bất ngờ, thậm chí còn cười.
Nguyễn Thanh lập tức đứng dậy nói: “Em về ngủ đây, mai phải đi sớm, ngủ sớm một chút.”
Mạc Trọng Đan nghĩ cũng thấy đúng, gật đầu mở cửa giúp cô.
Nguyễn Thanh đi ra ngoài: “Giữ trong lòng mãi không tốt đâu.”
Trước khi rời đi cô còn nói thêm một câu. Mạc Trọng Đan gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nguyễn Thanh xoa đầu anh sau đó nói: “Ngủ ngon.”
Mạc Trọng Đan thấy cô quay về phòng bên cạnh rồi mới đóng cửa trở lại phòng.
Mạc Thư Phong ngồi ở mép giường, quay đầu khắp nơi đánh giá phòng anh.
Mạc Trọng Đan kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống dối diện ông, lên tiếng hỏi: “Ba có chuyện gì?”
Lúc này Mạc Thư Phong mới nhìn về phía Mạc Trọng Đan, ánh mắt vô cùng thân mật. Dưới cái nhìn chuyên chú của ông, Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng phát hiện ông đã già rồi.
Đã năm không gặp, ông không còn giống như trước nữa.
“Ba tới để nói xin lỗi.” Mạc Thư Phong khàn giọng nói.
Mạc Trọng Đan sửng sốt, hơi giật mình nhìn ông.
Trong trí nhớ của anh, ba anh vẫn luôn là một người nghiêm túc. Có lẽ vì nguyên nhân công việc nên ba anh không giống những người ba khác, không có nhiều thời gian dành cho những đứa con của mình.
Thỉnh thoảng sẽ có ngày nghỉ, ông cũng chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng. Nếu anh và Mạc Trọng Sơn làm gì không tốt, ông đương nhiên sẽ giáo huấn hai người họ.
Ông chưa bao giờ cúi đầu trước con cái, ông có tôn nghiêm của một người cha.
“Ngày đó là ba tức giận quá mức, là ba không đúng. Con tha thứ cho ba có được không?”
Càng không cần phải nói xin lỗi với đứa con của mình….
Mạc Trọng Đan ngồi ở đó, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Vì để tham gia , anh đã phải đẩy mấy đại ngôn đi, nhưng đó không phải việc khó nhất.
Khó xử nhất chính là, anh phải về quê nhà mình.
Mà anh cũng không muốn về nhà, anh không muốn nói chuyện với người cha đã từng bảo mình cút đi, cũng không có cách nào đối mặt với ông.
Vậy nên anh nghĩ ra một biện pháp, đó là ở khách sạn. Dù sao vốn dĩ anh cũng định dẫn mọi người đi tham quan Cảnh Đại Phủ, ở đâu mà chẳng giống nhau.
Vất vả lắm mới thuyết phục được Dư Phi, mọi người cũng đồng ý, anh cũng đã nghĩ xong cái cớ.
Không ngờ Mạc Trọng Sơn thế mà lại đợi trước cửa khách sạn, ngại có máy quay và Nguyễn Thanh ở đấy nên Mạc Trọng Đan mới theo anh về nhà. Anh nghĩ, chỉ cần Mạc Thư Phong nói một câu bảo anh cút đi, hoặc trào phúng việc anh trở lại thì anh sẽ lập tức mang Nguyễn Thanh đi ngay.
Thật ra, trong lòng anh cũng muốn quay về phải không?
Đây là nơi anh sống từ nhỏ, nơi đây chứa biết bao kỷ niệm những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của anh, còn có người thân của anh, sao anh lại không nhớ về nó được?
Nhưng năm nay, anh cắn răng kiên trì muốn chứng minh rằng mình không sai, cũng không cam lòng chịu hạ mình.
Dù chịu khổ, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép anh quay về xin lỗi gia đình.
Cho dù là thế, anh cũng không nghĩ ba sẽ tới xin lỗi anh. Một người kiêu ngạo như ông sao có thể cúi đầu trước con trai mình?
Mạc Trọng Đan hiển nhiên là vô cùng sửng sốt, anh ngây ngốc nhìn Mạc Thư Phong.
Mạc Thư Phong cười khổ một tiếng: “Những năm qua ba đã suy nghĩ rất nhiều. Con đã đúng, khi đó là ba phản ứng thái quá.”
Mạc Trọng Đan im lặng không nói lời nào, Mạc Thư Phong đi đến bên cạnh anh: “Con đã trưởng thành rồi, ba biết nếu ba không nói, con sẽ không quay về. Nhưng ba không biết, nếu ba đã nói rồi, liệu con có trở về không?”
Mạc Trọng Đan vẫn không nói gì, Mạc Thư Phong thở dài: “Con… còn hận ba sao?”
Lúc này Mạc Trọng Đan mới lên tiếng: “Con không có tư cách hận ba, nhưng con đã trưởng thành rồi, sau này cũng không thường xuyên trở về được.”
Đáp án này Mạc Thư Phong cũng đã dự kiến trước. Nếu Mạc Trọng Đan mà mềm yếu như vậy thì đã không lăn lộn bên ngoài tận năm, thời điểm khó khăn nhất cũng không thèm quay đầu xin người trong nhà giúp đỡ.
Vì thế, ông biết mình sẽ không có được đáp án mình muốn.
“Nhưng mà, con sẽ cố gắng… thường xuyên trở về thăm mọi người.”
Chuyển biến quá đột nhiên, biểu tình thất vọng trên mặt Mạc Thư Phong thậm chí còn chưa kịp thu hồi. Ông ngạc nhiên nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó đỏ mắt cười ra tiếng: “Con nói được vậy là tốt rồi.”
Ông đã thay đổi, trở nên dịu dàng, thích cười hơn.
“Ba sẽ ở nhà chờ con, nếu có thể, sau này ba có thể tới thăm con không?”
Mạc Trọng Đan bỏ hết mọi chuyện qua một bên, lại trở lại thành một đứa trẻ.
“Nếu ba đã đến rồi, con cũng không thể đuổi ba ra ngoài được….”
Ngày hôm sau, Mạc Trọng Đan giúp Nguyễn Thanh xách hành lý xuống lầu.
Người quay phim vẫn còn đang quay cảnh Sở Viên Tuệ làm bữa sáng phong phú. Trời còn tờ mờ sáng bà đã đi làm bánh bao, khi thấy Nguyễn Thanh xuống lầu còn cười tiếp đón: “Nguyễn Thanh hả, tới đây đi, xem dì Sở làm bánh bao có ngon không nào.”
Nguyễn Thanh wow một tiếng: “Bánh bao nhỏ!”
“Dì nghe nói cháu thích ăn bánh bao nhỏ nhất nên làm thử, cháu cứ ăn đi, dì làm rất nhiều.” Sở Viên Tuệ nói rồi nhìn về phía con trai, thanh âm dịu dàng hơn hẳn: “Lần sau mẹ sẽ đến thăm con.”
Mạc Trọng Đan mơ hồ đáp ừ một tiếng, Nguyễn Thanh vui vẻ nói: “Nếu dì Sở đến thủ đô, cháu sẽ mời dì ăn cơm.”
Sở Viên Tuệ càng cười hiền từ hơn: “Được, dì Sở chờ cháu mời khách.”
Bọn họ ngồi xuống ăn bữa sáng, ăn xong sẽ phải lên xe rời đi.
Lần đầu tiên về nhà trong suốt năm năm, ở ngày đã phải rời đi, trong lòng Mạc Trọng Đan và Sở Viên Tuệ đều không dễ chịu.
Mắt thấy bữa sáng cũng ăn sắp xong rồi, trong lòng Sở Viên Tuệ có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng hiểu được cục diện bây giờ.
Đột nhiên, một đôi đũa gắp lấy bánh bao nhỏ, sau đó lướt qua bàn ăn đặt vào trong bát Mạc Trọng Đan.
Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn về phía chủ nhân của chiếc đũa – Mạc Thư Phong.
Ông cười nói với Mạc Trọng Đan: “Ăn nhiều chút kẻo trên đường đi lại đói bụng.”
Mạc Trọng Đan nhìn bánh bao nhỏ trong bát, hơi mỉm cười: “Cảm ơn ba.”
“Ôi.”
Mạc Trọng Sơn và Sở Viên Tuệ đều sửng sốt, sau đó một nhà bốn người đều nở nụ cười.
Người một nhà có đôi khi chỉ thiếu một câu nói là có thể thay đổi được cục diện.
Mạc Thư Phong muốn lái xe đưa bọn họ ra sân bay, Sở Viên Tuệ cũng đòi đi, Mạc Trọng Sơn cũng không chịu cô đơn.
Vì thế, cả gia đình họ cùng nhau đưa Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh tới sân bay.
Trên đường, Mạc Trọng Sơn và Mạc Trọng Đan nói rất nhiều chuyện trong nhà mấy năm gần đây, Mạc Trọng Đan chỉ nhạt nhẽo trả lời, nhưng như vậy cũng đủ làm Mạc Trọng Sơn hài lòng.
Tới sân bay, Mạc Thư Phong nhìn Mạc Trọng Đan xuống xe, ông thử thăm dò cười nói: “Trọng Đan, cố lên.”
Mạc Trọng Đan sửng sốt, sau đó gật đầu, nghẹn một lúc rồi đáp: “Ba, mọi người đi về cẩn thận.”
Vì thế, người Mạc gia lại mang theo một xe kinh hỉ về nhà.
Nguyễn Thanh cười ra tiếng: “Thật tốt quá.”
Mạc Trọng Đan nhìn bóng xe rời đi, thở dài: “Chị gái anh đã xuất ngoại.”
Nguyễn Thanh: “???”
“Không phải vì ba anh muốn gả chị ấy đến Trình gia, mà là vì anh trốn nhà bỏ đi. Thật ra chuyện lúc trước không đơn giản như vậy. Sau khi anh bỏ đi, chị ấy đã đi tìm anh. Chị ấy nói cho anh biết, chuyện gả cho Trình gia là chị ấy tự nguyện đồng ý.”
Nhìn ô tô đã đi xa, Mạc Trọng Đan nhớ lại những hồi ức, nói ra chân tướng: “Theo như lời bà nội anh nói, chị ấy là con gái của Mạc gia thì phải gánh vác trách nhiệm này. Vì thế khi gia tộc gặp chuyện, chị ấy đã đồng ý gả. Ngược lại là ba mẹ anh do dự không muốn nên chuyện này vẫn luôn kéo dài, cho tới khi bà nội anh tới tạo áp lực.”
Nguyễn Thanh kinh ngạc, nhưng sau đó lại hiểu ra. Mạc Trọng Đan là người tốt, Mạc Trọng Sơn cũng là người ôn tồn lễ độ. Đương nhiên Mạc Trọng San không thể là một cô gái hống hách ngang ngược được. Cô ấy hiểu hoàn cảnh của gia tộc nên cũng nguyện ý hy sinh bản thân.
“Hôm ấy, ba mẹ tôi chịu áp lực của gia tộc và cổ đông nhưng vẫn do dự. Chỉ cần một cái gật đầu là có thể giải quyết hết mọi chuyện nhưng bọn họ vẫn không đồng ý.” Mạc Trọng Đan cười khổ một tiếng: “Mọi chuyện sau đó anh đã kể với em rồi. Cuối cùng chị anh cũng không gả tới Trình gia mà xuất ngoại, công ty cũng vượt qua khó khăn, buồn cười lắm đúng không?”
Nguyễn Thanh cười không nổi, lén nắm lấy ngón tay anh: “Anh không trở về không chỉ đơn thuần là vì chuyện chị gái anh đúng không?”
Mạc Trọng Đan gật đầu: “Ừ. Anh đẩy bà nội không chỉ vì bà ấy muốn đánh anh, mà còn vì bà ấy sỉ nhục người nhà anh, thậm chí còn coi thường hạnh phúc của chị gái anh. Khi đó anh cảm thấy không thể tha thứ cho bọn họ được, bởi vì ba mẹ anh hoàn toàn làm ngơ trước những lời sỉ nhục ấy. Khi anh bỏ đi, chuyện liên hôn không hề đơn giản như nói chuyện. Đương nhiên anh cũng sợ, không có cảm giác an toàn. Rõ ràng anh đang bảo vệ người nhà nhưng lại bị đánh, anh rất tủi thân. Nhưng giờ đã năm năm trôi qua, anh cũng đã có cái nhìn khác. Anh không thể làm nũng với ba mẹ anh như trước nữa.”
Nguyễn Thanh trả lời: “Không sao đâu, em còn có em!”
Mạc Trọng Đan buồn cười: “Ừm, đúng vậy, mặt trời nhỏ ạ.”
Nguyễn Thanh: “Hả? Sao lại là mặt trời nhỏ?”
Mạc Trọng Đan không trả lời, xoay người giúp Nguyễn Thanh kéo vali hành lý, nói: “Đi thôi! Chúng ta xuất phát.”
Bởi vì, trong cuộc đời tối tăm của anh, em chiếu sáng cả con đường, giống như mặt trời vậy.
Vừa chói sáng vừa mỹ lệ.
Mạc Trọng Đan đẩy hành lý, khóe miệng mang theo ý cười.
“Chào mừng trở về.”
Trở về khách sạn lúc trước, đạo diễn Dư Phi đã đứng trước cửa khách sạn chào đón bọn họ. Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đến sớm nhất. Dư Phi cười nói: “Vẫn là hai người đến sớm.”
Mạc Trọng Đan khó hiểu: “Không thể nào? Giờ đã hai giờ rồi, bọn họ còn chưa tới sao?”
Quê nhà Mạc Trọng Đan cách nơi đây khá xa, mặc dù anh xuất phát sớm nhưng vẫn nghĩ mình sẽ tới trễ.
Dư Phi bèn nói: “Đúng vậy, có người bị muộn chuyến bay, có người ăn cơm trưa xong mới xuất phát. Còn có người, không biết có phải ham chơi quên hết hay không.”
Mạc Trọng Đan gật đầu rồi xoay người định đi vào, Dư Phi nhanh chóng ngăn cản anh: “Ấy ấy, từ từ đã!”
Mạc Trọng Đan: “Còn muốn làm gì?”
Dư Phi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là phải chơi trò chơi rồi!”
Mạc Trọng Đan: “……” Mấy người là trẻ con à? Ngày nào cũng bày trò chơi.
Dư Phi lấy một hộp socola ra, sắc mặt Nguyễn Thanh ngay lúc đó rất vi diệu.
Mạc Trọng Đan hoang mang: “Gì vậy? Thi xem ai ăn nhanh hơn?”
Dư Phi: “Không phải vậy. Chỉ cần ăn thanh socola này đến khi chiều dài của nó nhỏ hơn cm là hai người có thể vào khách sạn nghỉ ngơi.”
Mạc Trọng Đan rất bất ngờ với trò chơi này: “Thế thì quá đơn giản, đưa tôi đi!”
Dư Phi nở nụ cười thật tươi, Nguyễn Thanh che mặt.
Sao có thể đơn giản như vậy chứ?
Mạc Trọng Đan luôn chính trực nghiêm túc khó hiểu nhìn hai người: “???”
Ăn socola, hai người họ phải làm gì?!!