Phòng tiếp khách im lặng hồi lâu, Dịch Triết Hằng đứng dậy hét lớn: “Đây là kinh thường tôi không biết dùng điện thoại sao?”
Tuyên Hồng Lâm cạn lời: “Chúng ta làm ở quán cơm, dùng Douyin làm gì? Chẳng lẽ muốn giao cơm online à?”
Dịch Triết Hằng: “……” Cũng đúng.
Hạ Thanh Hải lại nói: “Tôi không giống, tôi có thể ra biển nói trên Douyin: ‘Đưa lễ vật cho tôi đi.’, như vậy tôi nhanh chóng có thể thu được tệ rồi.”
Dư Phi đúng lúc cắt ngang: “Tặng lễ vật không tính, bán sản phẩm mới tính.”
Nghiêm Hoán cười nói: “Chúng tôi bán nghệ mà! Livestream sao lại không tính là bán sản phẩm?”
Dư Phi: “…… Mọi người phải bán sản phẩm trong thẻ nhiệm vụ mới được.”
Nghĩ lại mà xem, quán cơm không phải của bọn họ, bọn họ không thể mang cơm đi giao hàng được. Thời đại bây giờ cũng thịnh hành cơm hộp nhưng đâu phải chỉ có mỗi chỗ họ bán. Ra biển còn phải tự bắt hải sản, cũng không thể nào gửi hàng qua bưu điện được, không khác gì nhau. Trà sữa thì càng không cần phải nói, bán tại nơi sẽ có nhiều người mua hơn.
Vậy nên chỉ có quần áo mới có thể gửi qua bưu điện được.
Vì thế đám người họ cười đùa một hồi, Dư Phi đưa đồ ăn sáng cho bọn họ. Mọi người tụ tập ở hai bên vừa ăn vừa nói giỡn, Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh, thỉnh thoảng giúp cô lấy đồ ăn.
Chờ khi ăn sáng xong, nhóm trợ lý đã mang hành lý xuống đại sảnh. Dư Phi cùng mọi người xuống tầng tiếp tục ghi hình.
Nguyễn Thanh nhanh chóng tìm thấy vali hành lý của mình, Điền Nguyệt Nguyệt đã giúp cô dán nhãn trên vali. Nhóm trợ lý và người đại diện đều đứng bên ngoài ống kính, đợi nghệ sĩ nhà mình tiến lên lấy hành lý.
Dư Phi quay qua một lúc rồi dẫn mọi người ra ngoài, sau đó dẫn bọn họ ra trước cửa chờ xe khách.
Trợ lý và người đại diện ngồi ở chiếc xe khác, trên xe bên này chỉ có vị nghệ sĩ, không gian thực sự rộng rãi.
Dư Phi bảo người phụ trách đưa vé máy bay cho từng người, sau đó anh ta giơ microphone đứng ở vị trí hàng ghế đầu, dùng microphone nói: “Mọi người đều nhận được vé máy bay của mình rồi phải không?”
Các nghệ sĩ nam cúi đầu xem tấm vé máy bay trên tay, có chút kinh ngạc vì đấy là vé đi một nơi mà họ không biết.
Mà nữ nghệ sĩ cũng hơi giật mình nhìn thoáng qua tấm vé máy bay trên tay, phát hiện địa điểm trên vé là nơi mà bọn họ rất quen thuộc.
Dư Phi cười nói: “Đúng vậy, lúc này các nữ nghệ sĩ có thể về quê của mình, đồng thời mang một vị khách nam theo.”
“Ồ~” Các quý ông bừng tỉnh đại ngộ, mọi người quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của các nữ minh tinh, tò mò về nơi mình sắp đi là quê quán của ai.
Mà các nữ minh tinh cũng tò mò mà nhìn về phía các nam nghệ sĩ, sắp phải mang ai về nhà đây? Bọn họ cũng rất thắc mắc.
Nguyễn Thanh vừa nghe phải dẫn một vị khách nam về quê thì lập tức chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện: Ngàn lần xin đừng là Nghiêm Hoán, phật Tổ xin phù hộ.
Nếu Nghiêm Hoán đi theo cô về nhà, cô cũng không biết đối mặt với anh ta như thế nào. Nói là có thù oán cũng không đến mức, nói là không có thù oán thì lại có chỗ khúc mắc.
Dư Phi thấy Nguyễn Thanh cầu nguyện, buồn cười trêu chọc: “Cô đang hy vọng được dẫn ai về vậy? Cầu nguyện như nào đấy?”
Nguyễn Thanh bị hỏi bèn ngây ra, cô phải trả lời thế nào đây? Nói là ai cũng sẽ đắc tội ba người còn lại mất!!! Đây là đang bắt nạt cô sao?
Mạc Trọng Đan liếc mắt nhìn cô cười một cái, sau đó thay cô giải vây: “Sao anh biết là cô ấy đang mong được dẫn ai đi?” Mà không phải là không muốn dẫn ai đi?
Dư Phi sửng sốt, Nguyễn Thanh lập tức phản ứng lại: “Đúng đó! Tôi chỉ muốn cầu nguyện trước khi ngồi máy bay thôi mà.”
Dư Phi cười to: “Vậy bây giờ cô hy vọng được cùng nhóm với ai?”
Nguyễn Thanh: “……” Sao lại quay lại vấn đề rồi.
Mạc Trọng Đan bắt chéo chân nói: “Không phải nên phân theo nhóm cũ sao?”
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, Dư Phi nhìn Mạc Trọng Đan, anh ta nheo mắt.
Từ khi nào Mạc Trọng Đan lại thích lo chuyện bao đồng như vậy, anh ta hoài nghi nhìn anh một hồi lâu, Mạc Trọng Đan bình tĩnh nhìn lại Dư Phi.
Dư Phi nhìn không ra cái gì, lúc này mới cười nói: “Đương nhiên rồi, là chia theo nhóm cũ.”
Mạc Trọng Đan nghe xong thì sửng sốt, vẻ mặt kinh hỉ đến ngây người. Ai cũng không biết trong lòng anh hiện giờ sôi trào thế nào, chỉ cảm thấy vui sướng dâng trào, anh cố nén lại cảm giác sung sướng này.
Nguyễn Thanh nghe nói vẫn là nhóm cũ thì cũng sửng sốt chớp mắt một cái, nhìn về phía Mạc Trọng Đan, tim dường như đập nhanh hơn hai nhịp. Dẫn Mạc ca trở về ra mắt ba mẹ sao?
Những người khác cũng sửng sốt, sau đó đối chiếu địa chỉ với nhau, phát hiện quả nhiên đều là chia theo nhóm ngày hôm qua.
Vốn cũng đã hợp tác với nhau một ngày, ít nhiều có chút ăn ý, bởi vậy mọi người đều hài lòng.
Dư Phi bấy giờ mới tiếp tục nói: “ là một chương trình ấm ấp, đây là điều mà từ lúc ghi hình đến nay tôi luôn nhấn mạnh. Tôn chỉ của nó vốn dĩ là mời bạn bè về quê của mình chơi, ở mùa đầu tất cả cả khách mời đều về quê của một vị rồi luân chuyển. Sau mùa một, chúng tôi đã thay đổi chiến lược. Mùa thứ hai này chỉ mời một vị khách về quê của mình, vì thế sẽ có bốn địa điểm quay phim. Khi phát sóng sẽ chiếu xen kẽ hình ảnh ở các nơi.”
Dư Phi giải thích một chút, mọi người đã hiểu ngay. Mùa đầu của chương trình này có hiệu quả không tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến nghệ sĩ.
Weibo ba ngày đó đều là gió tanh mưa máu, fans đại chiến, kể cả người hoàn toàn mặc kệ thế sự như Mạc Trọng Đan cũng có nghe thấy.
Nói thật, có rất nhiều người đã cọ nhiệt độ. Thật ra chỉ có hai người thì có thể nhường nhịn cho qua.
Mạc Trọng Đan cảm thấy thực may mắn vì mùa một có scandal nên mới có cơ hội hiện giờ.
“Hôm qua các vị đã hợp tác với nhau một ngày, tối qua chúng tôi cũng đã phỏng vấn các vị, mọi người đều hài lòng với bạn đồng hành của mình. Vì thế chúng tôi quyết định giữ nguyên nhóm.”
Các thành viên trong xe nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
Dư Phi hài lòng gật đầu, thứ anh ta muốn quay chính là một chương trình ấm áp, không phải là cảnh cắn xé nhau. Lần này các vị khách mời đều rất có tiêu chuẩn, tiểu bối lễ nhượng, trưởng bối yêu quý, nói tóm lại là một hình ảnh tốt.
Tới sân bay, Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại cùng Nguyễn Thanh chờ máy bay. Chỉ là có chút không tốt, đó là cameras quay ngay bên cạnh.
Mặc dù ở trong phòng Vip nhưng Mạc Trọng Đan vẫn đeo khẩu trang và mũ, vì vậy cũng không khiến mọi người chú ý quá nhiều.
Nguyễn Thanh vừa gửi tin nhắn về nhà vừa nói với anh: “Nhà em ở bờ biển, nhưng vẫn có ba mặt núi vây quanh, cũng có nhiều cảnh đẹp lắm.”
Mạc Trọng Đan: “Vậy chẳng phải quá tốt ư?”
Nguyễn Thanh cười: “Tốt cái gì? Nghèo lắm. Nhưng bây giờ tu sửa rồi nên đỡ hơn nhiều.”
Mạc Trọng Đan gật đầu: “Nhà anh ở thủ đô, đến lúc đó… Anh dẫn em đi xem.” Chương trình này tổng cộng phải đi lại ba lần, lần đầu tiên là ở khách sạn, lần thứ hai ở quê quán của các nữ nghệ sĩ, các cô mời nam nghệ sĩ về quê mình chơi. Lần thứ ba là ở quê quán của nam nghệ sĩ, bọn họ đáp lễ, mời nữ minh tinh về quê mình chơi.
Nguyễn Thanh ừ một tiếng, có chút chờ mong hỏi: “Quê của Mạc ảnh đế như thế nào vậy?”
Ánh mắt Mạc Trọng Đan có chút tối tăm: “Không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Nguyễn Thanh cười: “Quê hương đối với mỗi người chúng ta đều là nơi rất có ý nghĩa, mệt mỏi, đau khổ, khi đêm khuya tĩnh lặng, đều sẽ nhớ tới nó.”
Mạc Trọng Đan cười nhẹ: “Đúng là mỗi người đều không giống nhau, có người là hồi ức tốt, có người là hồi ức không tốt.”
Nguyễn Thanh gật đầu, tiếp viên hàng không nhanh chóng tới thông báo, hai người đi đăng ký.
Lên máy bay, bọn họ cũng bị đưa tới vị trí cách vách, trợ lý và người đại diện của bọn họ đều ngồi ở khoang phổ thông.
Ngồi trên máy bay tiếng đồng hồ, chờ cơ trưởng thông báo đã hạ cánh an toàn, Nguyễn Thanh ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài xem thử: “Đã lâu rồi em không trở lại đây.”
Mạc Trọng Đan cười: “Vậy lần này nghỉ ngơi thư giãn cho thật đã vào.”
Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn anh: “Đi thôi! Ba em đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”
Mạc Trọng Đan sửng sốt, đột nhiên phát hiện khá là khẩn trương. Anh hé miệng thở dốc, cuối cùng nhảy ra một câu: “Nhanh như vậy sao?”
Nguyễn Thanh ngẩn ra: “Nhanh? Không nhanh đâu! Trước khi chúng ta lên máy bay em đã nhắn cho ba rồi, nhờ ba lái xe tới đón chúng ta. Mẹ em chắc là ở nhà dọn dẹp, nấu cơm. Bọn em sẽ chiêu đãi anh thật tốt.”
Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh nói nghiêm túc như vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Ừ, đi thôi!”
Xuống máy bay, hai người đi tìm hành lý, Mạc Trọng Đan chỉ có một cái vali nhỏ, Nguyễn Thanh có một cái vali lớn. Mạc Trọng Đan liền đẩy xe tới nói: “Để lên trên này đi!”
Nguyễn Thanh đặt hành lý lên đó, Mạc Trọng Đan đẩy hành lý đi theo bên cạnh cô, người quay phim lén quay lại cảnh này.
Hai người vừa đến ra đến cổng đã nghe Nguyễn Hải ở trong đám người mười phần mạnh mẽ mà la: “Viên Viên!!!”
Nguyễn Thanh cũng vui vẻ phất tay kêu: “Ba!”
Sau đó, Nguyễn Thanh chạy tới ôm lấy Nguyễn Hải, hai người vui mừng khóc.
Mạc Trọng Đan rất hiếm khi thấy Nguyễn Thanh hưng phấn như vậy, anh cũng vui lây. Anh đẩy xe hành lý đi đến trước mặt Nguyễn Hải, gọi ông: “Chào chú.”
Nguyễn Hải trước đó đã biết Nguyễn Thanh đang ghi hình tiết mục, ông cũng biết Nguyễn Thanh có khả năng sẽ đưa bạn bè tới. Nhưng mà không biết là người bạn nào, khi nào tới.
Vừa rồi đột nhiên nhận được tin nói là đang trên đường tới, trong nhà loạn hết cả lên.
Lúc này, nhìn Mạc Trọng Đan, chỉ cảm thấy còn đẹp hơn cả trên TV. Ông nhanh chóng buông Nguyễn Thanh ra, bắt tay với Mạc Trọng Đan: “Chào cậu, Nguyễn Thanh nhà tôi ít nhiều nhờ cậu chăm sóc ”
Mạc Trọng Đan liếc Nguyễn Thanh, cười hỏi: “Viên Viên?”
Nguyễn Hải nhanh chóng giải thích: “ Là nhũ danh của Nguyễn Thanh, khi còn nhỏ hơi béo nên gọi là Viên Viên. Ha ha ha ha ha……”
Nguyễn Hải là người vô tư, ông cũng giúp hai người xách hành lý lên xe, sau đó bảo Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh lên xe, còn một người quay phim ngồi ở ghế phụ. Nguyễn Hải quay lại ghế lái của mình, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi về nhà.
Nguyễn Hải nói cười liên tục, suốt cả đường đi thi thoảng lại phát ra tiếng cười.
Cứ thế lái một tiếng, người quay phim không nhịn được hỏi Nguyễn Hải: “Còn chưa tới sao?”
Nguyễn Hải cười to: “Ha ha ha ha ha ha…… Còn lâu, từ sân bay đến huyện Hà Lệ của chúng tôi phải qua ba điểm.”
Người quay phim thở phào nói: “Vậy còn hai tiếng nữa.”
Nguyễn Hải: “Không không không, còn tiếng nữa.”
Người quay phim: “???” -=, người quay phim vẻ mặt mơ màng nhìn về phía Nguyễn Hải.
Nguyễn Hải: “Tới huyện Hà Lệ còn phải mất một tiếng nữa mới tới thôn của chúng tôi – thôn Bình Hỉ, mặc dù chỗ đó có hơi xa nhưng lại yên tĩnh, ha ha ha ha…”
Nguyễn Thanh: “Ha ha ha ha ha……”
Người quay phim: “……”
Mạc Trọng Đan: “……”
Chiếc xe phía sau bọn họ đã đi theo được tiếng đồng hồ, một lần nữa cho rằng mình đã ngồi sai xe.