Nguyễn Thanh sờ bộ quần áo trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, vẻ mặt ngây dại: “Nhưng mà… Em chưa từng mặc cái này bao giờ.”
Mạc Trọng Đan cười nhẹ một tiếng, mặc dù anh đã thay đổi giọng nói nhưng thanh âm trầm thấp dụ hoặc lòng người vẫn giống như cũ.
Kiểu cười như vậy là loại mê hoặc khiến người ta kinh tâm động phách.
Nguyễn Thanh thành tâm thành ý khuyên bảo: “Tin em đi, em không hợp với cái này đâu.”
Mạc Trọng Đan vẫn không dao động: “Đương nhiên là anh tin em, nhưng fans của em thì lại khác!”
Trên màn hình quả nhiên đều là “Em không tin”, Nguyễn Thanh giật giật khóe miệng.
Mạc Trọng Đan tiếp tục dụ dỗ cô: “Nó có thể bán được tệ đó! Chúng ta có thể lãi tệ. Em nghĩ lại đi, chúng ta còn phải gửi hàng qua bưu điện, bán bộ có lẽ sẽ không đủ tiền. Riêng bộ này thì khác, một mình nó bằng hai bộ, em chắc chắn không muốn bán ư?”
Nguyễn Thanh: “…… Vậy em đi thay đây.”
Với địa vị của Mạc Trọng Đan, càng không cần phải nói cô cũng từng là fans của anh, Nguyễn Thanh không thể từ chối hoàn toàn như vậy.
Vì thế, cô cầm quần áo lưu luyến đi về phía phòng thay đồ, hai mắt lấp lánh ý nghĩ: Mọi người hãy mau cản tôi lại đi! Nhưng đáng tiếc là, các fan đều bình luận “Nhanh lên.”, Mạc Trọng Đan cũng dựa vào cạnh bàn cười nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh đành từ bỏ, ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng thay đồ.
Trên màn hình điên cuồng hiện lên bình luận: “Lẹ lẹ lẹ, Thanh Thanh nhanh lên. Mau cho bọn em nhìn xem, chị mặc y phục hầu gái có bao nhiêu kinh diễm.”
“Hú hú hú hú hú hú, mị đã chết, mị muốn xem Thanh Thanh mặc y phục hầu gái.”
“Soái ca bên cạnh ơi, dù sao Thanh Thanh cũng không có ở đây nữa, anh tới đây cho tụi em nhìn đi!”
“Cái dáng đó ít nhất phải trên m đúng không? Ở giới giải trí có nhiều người cao được như vậy sao?”
“Nhậm Xuân ca?”
“Làm ơn đi, Nhậm Xuân ca thích nhuộm tóc, hầu như không để tóc đen.”
“Đó là Hàn Tử Khôn sao?”
“Hàn Tử Khôn làm gì cao như vậy? Anh ấy chỉ cao m.”
“Ha ha ha ha, lầu trên nếu như bị Hàn Tử Khôn nhìn thấy, phải bị đao chem ngàn lần đó.”
“Miễn bàn đến minh tinh khác, đến lúc đó bị chụp lại màn hình, người bị mắng vẫn là Thanh Thanh.”
“Đúng đúng đúng, đừng nói nữa.”
Thanh Sơn CP chuẩn bị gõ ba chữ “Mạc Trọng Đan” ra, bèn yên lặng xóa đi. Mạc Trọng Đan nhìn các kiểu suy đoán trên màn hình, cuối cùng cũng cười một tiếng: “Đến lúc công chiếu chẳng phải sẽ biết sao?”
“La lối khóc lóc lăn lộn, bây giờ em muốn biết ngay.”
Mạc Trọng Đan nhìn màn hình nhảy ra các bình luận, trong số đó có nhiều người anh biết. Dù sao anh cũng là fans của Nguyễn Thanh, có mấy đại fans anh đã từng tiếp xúc qua.
Nhìn những người đó la lối khóc lóc trên màn hình, trong lòng anh rất đắc ý. Thích thì sao? Mấy người lại không thể tới gần cô ấy. Hừ!
Mặc dù trong lòng đắc ý, anh vẫn dịu dàng cười nói: “Bây giờ thì không thể! Nếu không sáng nay coi như Thanh Thanh mất công quay rồi.”
“Hú hú hú hú, giọng nói này, mị có thể!”
“Mị muốn dùng đôi tay chứng minh sự trong sạch.”
Mạc Trọng Đan nói chuyện phiếm hai câu với fans, đột nhiên thấy màn hình tất cả đều spam “Hú hú hú hú hú”.
Mạc Trọng Đan lập tức cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía sau. Nguyễn Thanh quả nhiên đã mặc xong bộ đồ hầu gái, đứng ở phía sau anh, không ngờ Nguyễn Thanh mặc lại vô cùng thích hợp.
Ngày thường thấy Nguyễn Thanh vô tư lạc quan, lúc này thêm vài phần nhỏ nhắn đáng yêu. Mạc Trọng Đan lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên có chút hối hận khi để cô mặc bộ này.
Màn hình trực tiếp điên cuồng thét chói tai: “A a a a a a, tôi, tôi, tôi!”
“Thanh Thanh nhà mình đáng yêu vô địch thế giới.”
“Máu mũi, máu mũi của mị, quá đáng yêu.”
“Cái này tôi muốn, tôi muốn.”
“Chị Thanh Thanh nhìn em đi, em tặng chị khinh khí cầu, mặc miêu phục đi chị!”
Nguyễn Thanh cười nói: “Tôi không cần khinh khí cầu, muốn mua thì mau đặt hàng đi. Ai ya, đặt nhanh quá, tôi nói chơi thôi mà. Bạn “Tôi phi”, nếu bạn muốn mua thì nhanh lên, tệ nhé!”
“Tôi phi” nhanh chóng bình luận điên cuồng: Em muốn em muốn.
Nguyễn Thanh cười: “Vậy các bạn lướt xuống phía dưới tìm xe mua sắm chọn size tương ứng rồi đặt hàng nha, nhớ ghi chú là bộ hầu gái.”
Nguyễn Thanh lại quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan: “M…… Anh, anh giúp em tìm dây buộc, túi rồi viết hóa đơn đi, như vậy lát nữa là chúng ta có thể giao hàng.”
Mạc Trọng Đan bị cô gọi một tiếng “anh” liền ngây người, mở to mắt nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”
Nguyễn Thanh chớp mắt nhìn anh, cô không thể gọi “Mạc ca” mà? Mọi người nghe thấy thì sẽ đoán được, giới giải trí này chỉ có hai nam minh tinh họ Mạc thôi.
Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Gọi thêm một lần nữa.”
Nguyễn Thanh: “Anh?”
Các fans cười sặc: “Chị, chị bị kịch bản lừa rồi!”
Mạc Trọng Đan cảm thấy mỹ mãn, xoay người đi tìm túi và bút ở trong ngăn kéo, Nguyễn Thanh: “……”
Mạc Trọng Đan thấy cô muốn đi thay quần áo thì nhàn nhạt nói: “Thay xong thì tìm một bộ trong đó mang ra bán đi! Không cần thử nữa đâu.”
Nguyễn Thanh ừ một tiếng, nhanh chóng đi thay quần áo.
Màn hình lập tức kêu rên: “Sao lại không tiếp tục? Mị muốn nhìn bộ miêu phục mà.”
“Bên trong chắc là đều là hàng cosplay hả? Mặc thử bộ rồi bán cũng không mất thời gian lắm mà?”
Mạc Trọng Đan mắt nhìn màn hình, một nửa thân hình cùng cằm của anh hiện lên trên màn hình, nhưng vẫn không nhìn ra là ai. Mạc Trọng Đan có thể nhìn thấy rõ các fans đang điên cuồng thét chói tai, anh vô ngữ nói thầm: “Nghĩ hay lắm.”
Cho mấy người xem một lần là phúc lợi rồi, còn muốn nhìn nữa ư?
Vì thế, màn hình ngay lập tức “mắng”: “Anh cái tên đàn ông này sao đáng ghét quá vậy, mau để Thanh Thanh nhà tôi thay quần áo đi.”
Mạc Trọng Đan: “Thay quần áo rất mệt, một ngày thay bộ quần áo, mọi người không đau lòng sao?”
“……”
“……”
“……”
Tôi phi: “…… Không phải hai người bán quần áo sao?”
Mạc Trọng Đan vẫn rất bình tĩnh: “Mời mọi người trả tiền.”
“……”
“……”
“……”
Mạc Trọng Đan cười: “Được rồi! Chúng tôi sẽ báo mã số. Đừng lo lắng!”
Dứt lời, anh thấy Nguyễn Thanh hứng phấn chạy từ trong phòng ra: “Anh, anh xem, cái này đẹp không?”
Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Nguyễn Thanh cầm một bộ âu phục, anh nhíu mày: “Xấu.”
Nguyễn Thanh hai mắt sáng lấp lánh: “Đây là y phục quản gia, một bộ tệ, anh có muốn thử không?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu nói: “Không cần.”
Nguyễn Thanh: “……”
Vì thế, trên màn hình lại điên cuồng hò hét thúc giục.
Mạc Trọng Đan: “……”
Tôi phi: “Phong thuỷ luân chuyển, lần này đến lượt anh.”
Mạc Trọng Đan suy nghĩ một lúc rồi nói đương nhiên: “Anh không thể lộ mặt.”
Nguyễn Thanh cười lấy ra một cái mặt nạ: “Em tìm được cái này nè, anh cầm mặt nạ đi.”
Mạc Trọng Đan: “…… Xem ra, em đã chuẩn bị thật đầy đủ.”
Thấy vẻ mặt tươi cười của Nguyễn Thanh, Mạc Trọng Đan cuối cùng cũng thỏa hiệp. Anh cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Nháo lúc nào không nháo lại chọn lúc này.”
Nguyễn Thanh gật đầu: “Hihi.”
Mạc Trọng Đan cười, duỗi tay xoa đầu cô.
Các fan phía sau màn hình chỉ nhìn thấy trên đầu Nguyễn Thanh xuất hiện một bàn tay lớn, tất cả đều điên cuồng ghen tị thét chói tai. Nhưng họ cũng biết, đây có lẽ là vì hiệu quả của chương trình, thậm chí có khả năng là CP mà chương trình muốn lăng xê. Các fan đều hy vọng Nguyễn Thanh có thể phát triển hơn nữa, đương nhiên sẽ không có ai đi từ chối chuyện này.
Một lát sau, Mạc Trọng Đan tay cầm mặt nạ đi ra. Khí chất của anh vốn rất tốt, trong nháy mắt, các fans cảm giác không khí của buổi livestream không còn giống như trước nữa.
Vì thế, một đám người lại điên cuồng thét chói tai: “Hú hú hú hú, chị Thanh mau cưa anh ấy đi.”
“Dáng người này cũng không biết là ai.”
“Mị thích mị thích, mị muốn mua.”
“, cho tôi đi!”
Nguyễn Thanh cười khúc khích, nói: “Mọi người đừng lộn xộn! Tôi bán quần áo chứ không phải bán đấu giá, còn tăng giá thêm nữa.”
Gương mặt Mạc Trọng Đan ở dưới lớp mặt nạ không ai nhìn thấy chăm chú nhìn Nguyễn Thanh.
Có lẽ do nhìn quá chuyên chú, cho nên khi Nguyễn Thanh quay đầu lại anh cũng không kịp thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Thanh sửng sốt, hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Mạc Trọng Đan cười: “Nhìn em đó! Công chúa điện hạ của anh.”
Vì bộ đồ anh đang mặc, cộng thêm câu nói đùa của anh làm Nguyễn Thanh và fans đều cười.
Minh tinh làm việc quả nhiên hiệu quả, tệ cứ nghĩ khó kiếm được nhưng mới đến giữa trưa cũng kiếm được kha khá rồi.
Nguyễn Thanh đáng tiếc nói với fans: “Tôi bán xong rồi, cảm ơn mọi người! Tôi chuẩn bị tắt đây.”
Fans kêu: “Không vội! Bán thêm chút nữa đi.”
Nguyễn Thanh cười: “Tôi có phải đi bán quần áo thật đâu, hoàn thành nhiệm vụ là xong rồi. Hơn nữa tôi và… anh ấy phải đi đóng gói hàng cho mọi người nữa! Còn phải liên hệ với nhân viên chuyển phát nhanh, cũng mất khá nhiều thời gian đó. Còn mất tiền gửi hàng nữa.”
Có fans đưa ra chủ ý, bán thêm một lúc kiếm tiền gửi hàng đi! Tóm lại là không muốn cô đi.
Nguyễn Thanh ừ một tiếng, sau đó rời khỏi giao diện Douyin.
Mạc Trọng Đan đã đóng gói xong các bọc hàng, dùng bút không thấm nước viết tên người nhận hàng lên đó, đề phòng không tìm thấy người. Nguyễn Thanh gọi điện cho dịch vụ chuyển phát nhanh gần đó, thương lượng giá cả, sau đó chờ nhân viên chuyển phát nhanh tới chuyển phát đơn hàng.
Nhất thời, hai người đều đã hoàn thành xong công việc.
Nguyễn Thanh nhàn rỗi không có việc gì bèn cúi đầu chơi di động, Mạc Trọng Đan cũng không quấy rầy cô, anh bắt đầu phân loại quần áo dựa theo thương hiệu.
Một lúc sau, Mạc Trọng Đan nghe thấy trong túi truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Anh nhíu mày, số di động cá nhân của anh không có mấy người biết, hơn nữa ở xã hội hiện tại mọi người có việc gì đều là nhắn qua WeChat.
Mà để không quấy rầy công việc, thông báo WeChat anh cũng đã tắt.
Nguyễn Thanh ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, sau đó nhắc nhở Mạc Trọng Đan: “Anh có tin nhắn kìa.”
Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, duỗi tay lấy điện thoại trong túi ra. Còn chưa kịp xem là ai gửi đã thấy di động vang lên một tiếng “tinh”, âm thanh thanh thúy vang dội.
Nguyễn Thanh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, sau đó chậm rãi nhíu mày.
Mạc Trọng Đan sửng sốt trong chớp mắt, thời điểm cúi đầu nhìn thấy tin nhắn, cả người anh đều không ổn.
Chỉ thấy trên di động xuất hiện tin nhắn là: [Hội viên Sina Weibo] Nguyễn Thanh vừa phát Weibo mới! Bạn đã phát gì trên Weibo chưa? Dùng mạng hỏa tốc để xem cụ thể và chi tiết hơn.
Xem xong tin, trong lòng Mạc Trọng Đan chỉ có hai chữ: Tiêu rồi.
Vì để lúc nào cũng nhận được tin của Nguyễn Thanh, tài khoản bật chế độ hội viên đặc biệt. Người anh theo dõi dù có bất kỳ động thái nào đều sẽ có tin nhắn thông báo.
Mà hiện tại, trên màn hình di động xuất hiện tin nhắn, một tin là Nguyễn Thanh phát Weibo mới, một tin là Nguyễn Thanh chuyển tiếp Weibo.
Khi Nguyễn Thanh đăng tin, di động của anh ngay lập tức có thông báo nhắc nhở.
Trực giác của Mạc Trọng Đan cho rằng, Nguyễn Thanh…… chắc là chưa phát hiện ra đâu.
Nguyễn Thanh ở đối diện xác thật hơi cau mày, sau đó nhìn Mạc Trọng Đan, lại yên lặng nhắm mắt.
Mạc Trọng Đan: “……” Nếu bị phát hiện, anh nên nói như thế nào?
Hồi lâu sau, Nguyễn Thanh ngượng ngùng hỏi: “Có người đòi nợ à?”
Mạc Trọng Đan ngây ngốc: “???”
Nguyễn Thanh: “Nếu không sao sắc mặt anh khó coi vậy?”
Mạc Trọng Đan: “…..”