Chương : Đoạt xá
...
Xâm nhập vào trong thế giới tinh thần của Chử Thiên Long, khiến nguyên thần, Thần hồn Nguyễn Tiến Dũng đang kinh ngạc không thôi, cho dù hắn đã từng là Bá Chủ cảnh với mớ kiến thức ít nhất đi chăng nữa thì hắn cũng chưa từng nhìn thấy một thế giới tinh thần của phàm nhân nào mà có thể rộng lớn tới vậy.
“Mẹ nó chứ, đây còn là thế giới tinh thần của phàm nhân nữa không! Con mẹ nó! Đế chủ cảnh còn chưa chắc rộng như thế này” Nguyễn Tiến Dũng nhổ một câu văng tục cảm thán.
Trước là kinh ngạc sau đó chính là vui mừng, sảng khoái không thôi. Vì chỉ cần nghĩ tới sau này đây sẽ là thế giới tình thần của mình, hắn kìm lòng không được, không còn giữ lại chút nào giáng vẻ nho nhã đạo hạnh mà điên cuồng cười lớn:
- Ha ha ha! Quả không sai! Không hổ là thể chất thượng cổ trong truyền thuyết ! ha ha ha! Quá tốt rồi!
- Với cơ thể này, ta Nguyễn Tiến Dũng cho dù trọng tu thì cũng không ra năm mươi năm là có thể khôi phục cảnh giới, cộng thêm ‘thần khí’ ta sẽ là vô địch vũ trụ ha ha ha!
Lại nghĩ về kẻ đẩy mình đến tình cảnh dở sống dở chết này, khuôn mặt đang cuồng tiếu lập tức thay đổi độ, sắc mặt dữ tợn, Nguyễn Tiến Dũng gào thét:
- A! Tới lúc đó không chỉ là một mình ngươi D..ầ..n .. M..ã..n..h .. N..h..a! mà cả Yêu tộc cũng sẽ phải chôn cùng ngươi! A a!
Hắn lại nghĩ đến vợ mình, cảm xúc lại thay đổi, hối tiếc, nhu tình,... cực độ đau lòng hét:
- Phu Nhân! Đợi ta, không bao lâu nữa ta sẽ trả thù cho nàng, rồi ta sẽ đi lên tiên giới tìm cách hồi sinh cho nàng, có gắng đợi ta … đợi … ta!
Sau khi phát tiết ra tất cả cảm xúc chôn sâu trong lòng, thần hồn Nguyễn Tiến Dũng cũng bình ổn lại, không còn sự quá khích của lúc trước, trí tuệ lại trở về, hắn cũng bắt đầu đánh giá về thế giới tinh thần nơi đây.
Thế giới tinh thần của Chử Thiên Long này rất rộng lớn, nó còn rộng lớn hơn cả thế giới tinh thần của Bá Chủ cảnh như hắn, trong tu chân thế giới tinh thần càng lớn thì tinh thần, thần hồn càng mạnh. Mà trong thế giới tinh thần của mỗi người cũng sẽ có các cảnh sắc khác nhau tùy theo công pháp, thuộc tính, đại đạo, pháp tắc mà mỗi người tu luyện.
Nhưng lại kì lạ thay trong thể giới tinh thần này lại chỉ toàn màn đêm, một bóng đêm trải dài như vô tận, trong đó lại không có lấy được một tí cảnh sắc nào khác, cho dù là tu luyện chuyên về hắc ám thì cũng không có hắc ám như thế này. Tuy đây cũng có thể là do Chử Thiên Long vừa từ phàm nhân đột phá lên thành người tu luyện, nhưng hiện tượng này cũng đã quá kỳ lạ.
“Càng dị thì tất có nguy hiểm, không thì ắt hẳn có bảo vật” cảm thấy cổ quái Thần hồn Nguyễn Tiến Dũng trở nên nghiêm túc, cảnh giác quan sát xung quanh.
- Không thể chậm trễ thêm thời gian!
Thần hồn của Nguyễn Tiến Dũng vừa cảnh giác, vừa di chuyển vào sâu bên trong trung tâm tìm kiếm thần hồn của Chử Thiên Long. Tiến sâu về trong, trong không gian chỉ toàn màn đêm ấy lại có một đốm sáng nho nhỏ, thấy vậy hắn vui mừng phi thẳng qua đó.
Ánh sáng đó chính là thần hồn của Chử Thiên Long phát ra. Do ý thức của hắn đã mơ màng nên thần hồn của hắn cũng đã rơi vào trạng thái mơ màng, nên đốm sáng hơi nhợt nhạt.
Vì sao trạng thái ‘hồn thể’ của Chử Thiên Long và Nguyễn Tiến Dũng lại khác nhau, một cái chỉ là một đốm sáng, một cái lại có cả cơ thể linh hồn thì đó cũng là do cấp độ cảnh giới khác biệt. Một người đã bước qua Thần Anh cảnh đã được kết hợp Nguyên thần với linh hồn tạo ra thần hồn, cho dù cơ thể chết mà hồn chưa chết thì vẫn chưa thể coi là người chết. Còn người kia chỉ là mới tu luyện nên linh hồn chưa thể ngưng thực được vẫn phải dựa vào cơ thể để chống đỡ nếu cơ thể chết thì chắc chắn người đó đã chết. Đó cũng là lý do tại sao các đại năng từ Thần Anh cảnh trở đi lại khó giết như vậy.
Thấy vậy Nguyễn Tiến Dũng cũng không có ngạc nhiên gì vì từ bên ngoài trước khi tiến vào hắn đã đoán được bên trong sẽ như vậy. Tiến lại gần hắn quan sát tỉ mỉ thần hồn của Long, đưa tay ra từ từ tiến lại chạm vào thần hồn, vận dụng hồn lực muốn hấp thu linh hồn của Long.
Tay vừa chạm vào chưa được .s, bỗng một luồng sáng tỏa ra, đẩy mạnh thần hồn của Nguyễn Tiến Dũng bay thẳng ra xa, cánh tay thần hồn chạm vào linh hồn Long vừa rồi bị thứ ánh sáng kì lạ kia làm cho tan biến. Thấy vậy hắn vội vàng lùi ra xa, ánh mắt vội nhìn ra xung quanh giống như đang muốn tìm gì đó, tại vì hắn không tin chỉ với một linh hồn của tu sĩ bé nhỏ lại có thể làm bị thương thần hồn của mình cho dù là nguyên thần hắn đã suy yếu cực độ.
Thần hồn Nguyễn Tiến Dũng nhìn lại nhìn về phía cánh tay vừa bị mất của mình, hắn nhăn mặt lại “phốc” một cái cánh tay mới lại mọc ra ngay lập tức. Lại nhìn về phía thần hồn Long, ánh mắt kiên định, hai tay lắm lại kéo ra phía sau, quát lớn:
- Bá Vương Thần Quyền!
Song quyền từ tinh thần lực tạo ra phóng thẳng ra ngoài, tung quyền xong Thần hồn Nguyễn Tiến Dũng cũng ảm đạm xuống. Tuy biết làm như vậy là đẩy nhanh tốc độ tự hủy diệt bản thân nhưng hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, muốn giành quyền khống chế nơi này chỉ có hai sự lựa chọn, một là hấp thụ linh hồn nguyên chủ, hai là hủy diệt. Đã hấp thu không được thì hắn cũng chỉ còn nước tiêu hao nguyên thần sử dụng vũ kỹ công kích thần hồn.
- Vù vù!
Quyền ra, xé gió mà đi, bay thẳng vào phía linh hồn Long, một quyền này sắp tới gần thì đột nhiên vòng sáng trắng lại thình lình xuất hiện ngăn cản, phá tan vũ kỹ của hắn, thấy vậy hắn thầm nghĩ: “Quả nhiên”, sắc mặt băng lãnh hét lớn:
- Giả thần giả quỷ, tu sĩ phương nào đang cư ngụ tại đây, có giỏi thì ra đây gặp mặt!
Nghe thấy Nguyễn Tiến Dũng nói vậy, trong hư không thế giới tinh thần đang im lặng thì đột nhiên vọng ra tiếng cười to:
- Ha ha ha! Chỉ là một con kiến hôi mà dám có ý đồ đoạt xá bản tọa! Ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy!
Theo âm thanh vừa dứt, một luồng sóng xung kích cũng bắn ra theo, chém thẳng về phía Nguyễn Tiến Dũng. Thấy thấy vậy sắc mặt hắn chợt biện, mặt nhăn lại, cố gắng phản kháng tung ra vũ kỹ đối chọi, vũ kỹ vừa ra long trời nở đất, nhưng cuối cùng cũng chẳng khác nào trứng chọi với máy lu. Sóng xung kích chém qua, chia nguyên thần của Dũng thành hai mảnh.
Nguyễn Tiến Dũng lúc này thì sợ hãi rồi, thiên tính vạn tính lại không ngờ tới, bên trong cơ thể một phàm nhân bé nhỏ lại có đại năng trú ngụ. Mà có trách thì cũng chỉ có trách hắn bất cẩn, nhìn thấy thể chất vip mà nổi lòng tham, vội vội vàng vàng mà đưa cả nguyên thần, thần hồn vào tinh thần thế giới của đối phương mà không thử công kích do thám trước do thám trước mới dẫn đến kết cục như thế này. Tuy trong lòng cực kỳ không cam tâm, phẫn uất, nhưng hắn vẫn cố gắng biểu hiện trên mặt bình thản, cắn răng, hăng giọng, nói:
- Thật không ngờ tới, thật không ngờ tới! Chỉ là một bộ cơ thể phàm nhân nho nhỏ vậy mà lại có một vị đại năng thông thiên cư trú, đúng thật là thất sách thất sách! Trời đúng là muốn diệt Nguyễn Tiến Dũng ta!
Lại hướng về phía hư không tinh thần nói tiếp:
- Không biết đạo hữu có thể thả ta một đường, dù gì với nguyên thần này của ta cũng chẳng còn tồn tại được bao lâu. Nếu có thể tha được, ta xin nguyện nhường “thần khí” nên cho đạo hữu, nếu không được thì…
- Ta chỉ còn cách tự hủy “thần khí” cùng ngươi cá chết lưới rách!
Cắn răng đau xót, Nguyễn Tiến Dũng chỉ còn cách lấy một lùi ba tiến, dùng thần khí ra để hòa đàm với đối phương mong hắn thả ra cho một đường sống, tuy nguyên thần đã sắp tàn nhưng ít ra còn có một con đường sống nếu gặp may.
Nghe thấy vậy, trong hư không tinh thần lại vọng ra một tiếng phì cười lớn:
- Ha Ha Ha thần khí ôi thần khí, ha ha ha! Ngươi nói là cái này!
Trong hư không tinh thần đột nhiên lóe sáng, “thần khí” Hận càn khôn đột nhiên xuất hiện lơ lửng trước mặt Nguyễn Tiến Dũng. Trong thấy hình ảnh “thần khí” đột nhiên xuất hiện, hắn kinh ngạc không thôi, trong lòng có chút sợ, ánh mắt nghi hoặc nhìn hướng hư không nói:
- Ngươi tại sao lại biết “thần khí’ bổn mạng Hận Càn Khôn của ta! Rốt cuộc ngươi là ai!
Trong hư không tinh thần lại vang lên tiếng cười khinh miệt:
- ha ha ha! Của ngươi! hahaha! Đúng là chuyện nực cười, chỉ là dun dế mà cũng đòi làm chủ nhân của nó! Si tâm vọng tưởng!
Nghe thấy đối phương sỉ nhực mình,Nguyễn Tiến Dũng phẫn uất chỉ về phía hư không, nói:
- Ngươi! Người!...
Nguyễn Tiến Dũng bây giờ đang trong tâm trạng tức nổ phổi, nếu ko phải là Hồn thể thì lúc này hắn phải ọc ra vài lít HP chứ chẳng ít.
Trong hư không tinh thần lại tiếp tục truyền ra âm thanh:
- Hừ! Vậy ngươi còn gì có thể khiến ta tha cho ngươi một mạng!
Nguyễn Tiến Dũng thật sự là không ngờ tới, át chủ bài của mình lại không thể đả động đối phương, biết tình cảnh trước mắt đã là / phải chết, cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát, hắn quyết đoán thiêu đốt thần hồn tự bạo, mình mất một nghìn đối phương cũng phải mất nghìn hai, muốn ôm đối phương cùng kéo theo với mình.
- A! Ta! Hận!
Nguyễn Tiến Dũng phẫn uất, cực không cam lòng, nhưng một đời oanh liệt cũng đến lúc phải kết thúc. Trước khi chết những ký ức, kỷ niệm lại ùa về, nhớ về tháng ngày còn bé, nhớ về lúc thiếu niên, nhớ về lúc lập gia đình,... người đàn ông năm trước chính mắt chứng kiến người mình yêu thương chết đi đã hứa với bản thân không bao giờ rơi lệ mà giờ đây đến lúc cuối đời hồi tưởng lại cuộc đời cuối cùng của mình, trên gương mặt hắn những giọt nước mắt không kìm được mà rơi.
Nhìn Nguyễn Tiến Dũng tự bạo, trong hư không tinh thần đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn bóp bẹp lại nguyên thần của hắn, hấp thụ toàn bộ, đồng thời truyền ra giọng nói khinh thường:
- Hừ! Ở địa bàn của bổn tọa mà cũng muốn tự bạo! Đúng là xâu kiến không biết lượng sức mình!
Luyện Hóa nguyên thần, thần hồn của Dũng, bàn tay khổng lồ lại tiếp tục di chuyển đến cạnh linh hồn của Long, đưa phần luyện hóa đó vào linh hồn của Long, đồng thời trong hư không tinh thần cũng lại truyền ra tiếng nói:
- Đây cũng coi như cho ngươi một hồi đại tạo hóa đúng nghĩa, tạo hóa này cũng đã đủ giúp ngươi trưởng thành, còn về sau này cuộc sống của ngươi cũng tùy thuộc vào bản thân ngươi cố gắng. Ta chờ ngươi thành tựu s a u n à y!
…
Nguyễn Tiến Dũng vừa chết, vũ trụ đổi sắc hồng quang đầy trời.
Mọi người nếu có đọc truyện thì vào truyện yy tương tác:
hoặc vào mangatoon. nếu ở web khác tác cũng sẽ không đăng ở đó mà web tự lấy truyện về nên truyện sẽ ra chậm hơn và cũng không tương tác được với tác