Editor: Vện
Giọng y vốn lạnh như tuyết đầu đông, nhưng nói “nhớ” lại hết sức dịu dàng, xen lẫn một chút giằng xé, hệt như móc câu bắt mất trái tim người ta.
Bùi Ngọc Trạch nghe câu “nhớ huynh bất kể ngày đêm” mà người nóng hừng hực, không nhịn được cười thành tiếng, lập tức lấy một vật trong ngực áo đưa cho Mạnh Trần.
Đó là miếng ngọc bội xanh biếc.
Ngọc bội hình bán nguyệt trong suốt, bên trong có ánh sáng lưu động, cầm trong tay hệt như vớt được vầng trăng, đẹp đẽ vô ngần.
“Miếng ngọc này có thể trừ tà, lọc chướng khí, đeo lâu còn có tác dụng ủ ấm.” Bùi Ngọc Trạch cười nói, “Lần đầu thấy nó, ta đã nghĩ rất hợp với đệ.”
Mạnh Trần đưa mắt nhìn ngọc bội.
Bùi Ngọc Trạch chỉ nói đơn giản, nhưng y biết đây là ngọc lưu ly Côn Luân khai thác từ núi thần Côn Luân, là cực phẩm trong những loại ngọc, bỏ nghìn vàng cũng khó mà gặp được. Miếng ngọc này được chạm trổ cực kỳ tinh xảo, chắc chắn là nhờ bàn tay đại sư danh tiếng, nhìn kỹ còn thấy mặt trái của ngọc bội có khắc chữ “Trần” nho nhỏ.
Thật sự là rất có tâm.
Bùi Ngọc Trạch mỉm cười nhìn y, “Thích không?”
“Quà của sư huynh quá quý giá.” Mạnh Trần nói, “Ta không nhận nổi.”
“Giữa ta và đệ mà còn phải khách sáo thế ư?” Bùi Ngọc Trạch nói, “Ta đeo cho đệ.”
Không chờ Mạnh Trần trả lời, gã đã khom lưng, cẩn thận thắt ngọc bội bán nguyệt bên hông Mạnh Trần. Ngọc bội xanh biếc phối với đồng phục xanh sẫm, nom như vầng trăng sáng ngự trên biển rộng.
Bùi Ngọc Trạch dịu giọng bảo, “Để nó ở cùng đệ ta mới yên tâm.”
—oo—
Sương chiều giáng xuống, trời đất cùng màu, tia nắng cuối cùng vụt tắt.
Một con hạc tiên trắng muốt nhởn nhơ bay vào Tê Tuyết Cư, vừa đảo quanh vừa kêu hai tiếng. Không lâu sau, cửa phòng mở, một người bước ra, mắt hạc tiên sáng rỡ, lập tức sà xuống đậu lên vai y.
Mạnh Trần nâng tay, trong lòng bàn tay có một quả đỏ óng ánh rất ngon miệng, hạc trắng vui vẻ ngậm ăn rồi dụi cần cổ nhỏ dài vào mặt Mạnh Trần, còn đâu dáng vẻ “xa cách lạnh lùng” mà người ngoài thường nói.
“Mi nặng hơn rồi.” Mạnh Trần ước chừng trọng lượng trên vai, “Lại đi khắp nơi lừa ăn lừa uống phải không?”
Con hạc tiên này thoạt nhìn kiêu sa sang chảnh, chẳng bao giờ thèm ngó đến đồ ăn mà đệ tử Thái Huyền Tông dâng cho, bởi vậy ai cũng nhìn nó như thần thánh, chắc mẩm rằng đây là hạc tiên đích thực, không ăn đồ trần tục, chỉ uống sương sớm và nước suối linh.
Chỉ có Mạnh Trần biết nó giả vờ giả vịt, chờ các đệ tử bỏ đi hết nó mới lén chạy ra ăn thứ mình thích cho thỏa thuê.
Hạc trắng đờ ra, hơi chột dạ rụt cổ về, cố ý ưỡn ngực hóp bụng, giấu lớp mỡ dưới cánh.
Nhờ con hạc dở hơi này mà tâm trạng Mạnh Trần sáng sủa hơn không ít, y dịu dàng vuốt lông nó, “Được rồi, đi chơi đi.”
Hạc trắng không muốn, nó lại dụi Mạnh Trần mấy cái nữa rồi mới xòe cánh bay đi.
Hạc trắng bay rồi, Mạnh Trần cũng rời khỏi Tê Tuyết Cư.
Thiên Cực Nhai là nơi cao nhất Thiên Cực Phong, cũng như cao nhất Thái Huyền Tông, đứng bên bờ vực vươn tay ra là có thể hái cả sao trời. Dốc núi ban đêm vô cùng tĩnh lặng, không một bóng người, chỉ nghe tiếng cây cỏ lay động trong gió đêm.
Mạnh Trần đứng bên dốc núi, tháo ngọc bội đeo bên hông.
Trong đêm tối, miếng ngọc xanh bóng loáng trong veo, đẹp tựa mộng ảo.
Kiếp trước, y đeo miếng ngọc này một thời gian thì phát hiện nó từ màu xanh dần dần chuyển sang đỏ như máu, còn lấp lóe ánh vàng, cực kỳ đẹp. Y tò mò đi hỏi Bùi Ngọc Trạch, gã cười bảo ngọc lưu ly Côn Luân là như vậy, có thể tự hấp thu linh khí đất trời, rất có lợi cho người tu tiên.
Nhưng sự thật là trong miếng ngọc có phong ấn một con trùng độc Lục Nhãn.
Trùng Lục Nhãn là một trong những sản phẩm tâm đắc của Vạn Cổ Môn, kích thước tí hon, giỏi ẩn náu, dù là đại năng tu tiên cũng khó phát hiện, sau khi dùng bí pháp kích hoạt thì có thể theo dõi và truy vết. Chỉ cần bị trùng Lục Nhãn bám vào thì dù đối tượng có chạy đến chân trời góc biển, người hạ cổ vẫn có thể xác định được vị trí. Thậm chí, nếu đối tượng đồng ý, người hạ cổ còn có thể thông qua đôi mắt của trùng độc mà quan sát tất cả hành động, nghe toàn bộ thông tin tiếp xúc với đối tượng.
Mạnh Trần còn nhớ khi mình biết sự thật này thì lồng ngực nghẹn tức, thấy ghê sợ và kinh tởm vô cùng. Bùi Ngọc Trạch dùng cách này để giám sát y gần nửa năm, còn chiếu lại vài phân đoạn cho y xem.
Mạnh Trần nhắm mắt, cố ép xuống cảm giác tởm lợm, căm ghét. Y quay lại, mặt không cảm xúc vung tay ném đi.
Sắc xanh lóe lên trong đêm đen rồi lặng yên rơi xuống vực Thiên Cực sâu không thấy đáy.
—oo—
Tàng Thư Các nằm ở quảng trường Tĩnh Tâm, là một tòa tháp tám tầng. Lúc này bên trong Tàng Thư Các sáng trưng, tầng nào cũng có rất nhiều đệ tử vùi đầu học hoặc múa bút thành văn, thỉnh thoảng hạ giọng trao đổi với đồng môn.
Mạnh Trần không làm phiền ai mà đi một mình lên tầng tám. Tầng này khác hẳn bảy tầng dưới, tối đen như mực, chỉ thấy chiếc đèn treo ở lối vào, bên cạnh là một đệ tử áo xanh đang chăm chú đọc sách cổ.
Nghe có người lên, đệ tử kia ngẩng đầu, thấy Mạnh Trần thì giật mình, vội đứng dậy hỏi, “Mạnh sư huynh? Huynh lên đây làm gì?”
Mạnh Trần, “Dạo này ta thấy hứng thú với việc luyện đan, lúc nghiên cứu thì gặp bình cảnh nên đến đây tìm một quyển sách.”
Người gác tầng tám là đại đệ tử Triệu Tịnh Thần của Ngọc Hoa Phong, cũng là người hâm mộ Mạnh Trần, song nghe y nói vậy lại tỏ vẻ do dự, “Mạnh sư huynh, huynh cũng biết đấy, chỉ có tiền bối cấp trưởng lão trở lên mới được vào tầng tám.”
Tài liệu ở tầng tám đa phần là sách cấm viết về công pháp hoặc thuật nguyền rủa, cấm thuật xa xưa, nhiều nội dung sách nửa chính nửa tà. Đệ tử bình thường tu vi không cao, đạo tâm không vững, tùy tiện tiếp xúc với những quyển sách này rất dễ bị mê hoặc mà tẩu hỏa nhập ma, tạo thành họa lớn. Bới vậy, chưởng môn đã ra quy địnhbtầng tám Tàng Thư Các là cấm địa, đệ tử không được tự ý ra vào, ai vi phạm sẽ giải đến Chấp Pháp Đường trừng phạt.
Các đệ tử dù hiếu kỳ nhưng né Chấp Pháp Đường còn không kịp, chưa kể tầng tám có đại đệ tử của bốn ngọn núi thay phiên trông chừng, còn cài khẩu lệnh, căn bản không có cách nào để lẻn vào.
“Ta biết.” Mạnh Trần lấy trong tay áo một phong thư đưa cho Triệu Tịnh Thần, “Đây là thư hôm qua sư phụ gửi cho ta, trong thư ta từng thỉnh giáo sư phụ về vấn đề luyện đan và bào chế thuốc, ông ấy cho phép ta đến Tàng Thư Các mượn quyển Thất Tinh Độc Sao, ta tìm hết bảy tầng mà không thấy nên đành phải lên tầng tám.”
Triệu Tịnh Thần cẩn thận xem thư, đúng như Mạnh Trần nói, Chung Ly tiên tôn cho y đến Tàng Thư Các.
“Nhưng mà…” Hắn trả thư, vẫn còn do dự, “Trước đây chưa từng có tình huống như thế này…”
Mạnh Trần đăm chiêu một chốc, “Hay là ta truyền âm để sư phụ trực tiếp trao đổi với ngươi nhé?”
Triệu Tịnh Thần sợ điếng hồn
Truyền âm cho hắn nói chuyện trực tiếp với Chung Ly tiên tôn á??
Thôi khó quá bỏ đi!!
Với lại Mạnh Trần chắc chắn không thể nào nói dối, tu vi của y đã đến cảnh Nguyên Anh, mạnh ngang ngửa vài vị trưởng lão trong môn phái, hẳn là đọc sách cấm cũng không có vấn đề gì đâu.
Nghĩ thông rồi, Triệu Tịnh Thần không xoắn xuýt nữa, cười bảo, “Không cần phiền vậy đâu, sư huynh vào tìm sách đi, nhưng chỉ được đọc trong Tàng Thư Các thôi, không được mang ra ngoài.”
“Được, làm phiền rồi.” Mạnh Trần gật đầu cảm ơn, chờ Triệu Tịnh Thần dùng khẩu lệnh mở cửa rồi bước vào.
Mạnh Trần cầm chiếc đèn treo ở cửa băng qua trăm giá sách, lướt mắt qua hàng loạt cái tên trên gáy sách, cuối cùng dừng chân, vươn tay rút một quyển sách cổ bìa đen.
Đó không phải quyển Thất Tinh Độc Sao như Chung Ly Tĩnh viết trong thư, mà là Thiên Phúc Địa Tái Lục, một quyển sách viết về trận pháp.
Y dựa theo mục lục, giở đến một nội dung nào đó, ghi nhớ toàn bộ những con chữ chi chít, nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, chắc chắn không sai sót gì mới trả sách về chỗ cũ, rời khỏi tầng tám.
—oo—
Gần một canh giờ trôi qua, đêm đã về khuya, thế nhưng đệ tử trong Tàng Thư Các không vơi bớt mà còn có xu hướng đông hơn. Bấy giờ Mạnh Trần mới nhớ kỳ thi hai tháng một lần sắp đến.
Không như những môn phái nhỏ, Thái Huyền Tông bồi dưỡng đệ tử rất nghiêm khắc, mỗi ngày có buổi học sáng và chiều, cách hai tháng tổ chức thi một lần để kiểm tra thành quả tu luyện. Thành tích không đạt tiêu chuẩn thì phải tăng thời gian tu luyện, chưa kể còn gánh thêm hoạt động thể chất như nhổ cỏ bón phân cho vườn thuốc, bảo dưỡng da lông linh thú, quét bậc thang, dọn dẹp sau núi, vân vân.
Đám đệ tử trước mắt hẳn là nước đến chân mới nhảy.
Mạnh Trần biết thừa, định đi thì khóe mắt bắt được một bóng dáng ngồi ở bàn bên cửa sổ, tức khắc dừng chân.
Phần lớn đệ tử rơi vào trạng thái căng như gặp giặc, thiếu niên kia lại hết sức nhàn nhã, hắn ngồi nghiêng dựa bàn, tay trái chống đầu, tay phải cầm một quyển sách, đọc chữ được chữ mất, ánh mắt thẩn thờ, không biết đang thả hồn đi đâu.
Đệ tử xung quanh ước gì được như hắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Mạnh Trần nhìn hắn một lúc, thả nhẹ bước chân đến ngồi đối diện.
Tiết Lãng đang ngẩn người, hoàn toàn không biết trước mặt mình có người, chờ lấy lại tinh thần, lơ đãng nhìn một cái thì run bắn, suýt chui xuống gầm bàn.
“Huynh…” Hắn nhận ra giọng mình hơi lớn, bèn giảm âm lượng, “Huynh tới khi nào?”
“Vừa mới.” Mạnh Trần cũng nói thật nhỏ, lấy quyển sách hắn đang cầm nhìn một cái rồi nhướng mày, “Kinh Phong Thập Tam Kiếm? Đọc xong Thái Huyền Kiếm Pháp lúc trước ta đưa rồi à?”
“Xong lâu rồi.” Tiết Lãng lườm y, tỏ ý khinh thường, “Quyển sách mỏng dính vậy huynh muốn ta đọc trong bao lâu? Đống chú thích của huynh cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
Thái độ của hắn xấc láo là thế, nhưng tay trái len lén rụt về, mất bình tĩnh dùng đầu ngón tay cạy mặt bàn.
“Ừ, do ta sơ ý.” Mạnh Trần âm thầm quan sát động tác của hắn, “Nhưng bây giờ chẳng phải đệ có nội dung quan trọng hơn cần phải học à?”
Tiết Lãng nhíu mày, “Gì cơ?”
“Quy Tắc Nhập Môn Của Đệ Tử Thái Huyền.” Mạnh Trần nói, “Đệ tử mới vừa hoàn thành thí luyện không cần thi đợt này, nhưng phải có mặt để chép lại một lần quyển Quy Tắc Nhập Môn.”
Thấy Tiết Lãng kinh ngạc, y ngừng một lát rồi hỏi khéo, “Ta nhớ lúc vừa nhập môn, trưởng lão có nhắc việc này mà, đệ không biết sao?”
Tiết Lãng, “…”
Nhìn biểu cảm thiếu niên, hẳn là hắn không biết thật rồi.
Mạnh Trần chợt nhớ, quá trình nhập môn ở kiếp trước của Tiết Lãng khá là trúc trắc, hắn quỳ ở sơn môn nửa tháng, kỳ thi cũng đã kết thúc, thế nên hắn chưa từng tham gia thi chép quy tắc, sau này cũng chẳng thèm đụng vào quyển sách như cục gạch kia.
Nhưng lần này không thể nào may mắn trốn thoát.
“Cái quyển thủ tục gì ấy…” Tiết Lãng nuốt nước bọt, nhắm mắt liều chết, “Dày không?”
Mạnh Trần đứng dậy dạo một vòng qua giá sách, lấy một quyển sách nặng trịch để trước mặt Tiết Lãng.
“Cũng không dày lắm, tổng cộng trang.” Đệ tử ưu tú mẫu mực của Thái Huyền Tông – Mạnh Trần nói theo bản năng, “Không ăn không ngủ thì mất chừng hai mươi bốn canh giờ là thuộc thôi.”
Tiết Lãng, “…”