"Không biết ngài Tổng giám đốc tập đoàn TDV có hài lòng với khả năng uống rượu của tôi hay không?"
Hành động một hơi uống hết rượu trong ly đã thấy rõ thái độ cục súc nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn của Ngọc Khuê.
Nhìn thấy mấy hành động như trẻ con hờn dỗi này của cô khiến Trịnh Đình Vũ không nhịn được cười.
Hiếm khi bắt thóp được cô, nhân cơ hội này Trịnh Đình Vũ phóng lao thì theo lao luôn một thể, tiếp tục trêu Ngọc Khuê:
"Phạm Ngọc Khuê, tôi thấy em uống như uống nước lã vậy, sao cảm nhận được vị ngon của rượu chứ.
Khi xưa có Trư Bát Giới tham ăn nên ăn nhanh quá không biết đến đồ ăn có vị gì, giờ em thấy mình có khác gì Trư Bát Giới không." Nói rồi Trịnh Đình Vũ vẫy tay một cái, người phục vụ bê khay rượu lại gần, hắn lấy một ly đưa ra trước mặt cô, nở một nụ cười "thân thiện" và nói: "Cho nên tôi muốn em uống lại ly khác để từ từ thưởng thức."
Ngọc Khuê sắp tức điên đến nơi rồi, cái tên Trịnh Đình Vũ này lâu rồi không gặp, ai ngờ trong bốn năm hắn lại học đâu được mấy trò mèo đi gây khó dễ cho người khác như vậy chứ.
Nếu là trước kia, Ngọc Khuê sẽ phụng phịu, ra chiều giận hờn để Trịnh Đình Vũ dừng ngay mấy trò đùa của hắn lại, nhưng giờ cả hai đang ở vị trí đối lập, thậm chí còn không muốn dây dưa nhiều nên Ngọc Khuê không giở trò cũ được.
Một lần nữa, Ngọc Khuê đành phải lùi một bước trước chiêu trò của Trịnh Đình Vũ.
Cô nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi, tỏ ra thật thân thiện nhận lấy ly rượu thứ hai từ tay Trịnh Đình Vũ.
Ngọc Khuê nâng ly lên nói:
"Vừa nãy là do hương thơm của rượu quyến rũ nên tôi uống hơi nhanh một chút quên nâng ly với anh.
Còn bây giờ chắc chúng ta cụng ly được rồi nhỉ."
Tiếng hai chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau "keng" một cái rồi cả hai cùng nâng ly rượu lên miệng nhấp nhẹ.
Nguyên tắc của họ là khi tham gia bất kì bữa tiệc rượu nào cũng đều phải giữ cho mình một chiếc đầu lạnh để còn quan sát và đối phó với mọi tình huống.
Vừa lúc nãy vì quá làm theo cảm tính nên Ngọc Khuê mới uống một phát hết cả ly.
Thật may tửu lượng cô tốt nên vẫn có thể gữ vững được tinh thần nhưng cô tự nhắc nhở bản thân không được phép cho mình lặp lại sai lầm đơn giản như vậy nữa.
Ngay sau đó cả Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê đều tập trung lên sân khấu khi MC bắt đầu khai tiệc và mời chủ tiệc lên phát biểu.
Frank, một người đàn ông phương Tây đã ngoài tuổi, ông ta tươi cười, thân thiện chào hỏi mọi người, thỉnh thoảng chêm vào vài câu nói đùa khiến khán phòng trở nên vui nhộn hơn.
Nhưng trong giới kinh doanh này, càng là kẻ giỏi nói cười thì càng là kẻ thâm sâu, tính toán khó lường, che đậy bản chất rắn độc bằng vẻ ngoài gần gũi, đầy thiện cảm.
Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê đều chăm chú hướng mắt lên sân khấu, nói đúng hơn cả hai người đều cùng đang tập trung quan sát không chỉ lời nói của Frank mà còn để ý tới cả những người khác.
Lời chào màn của Frank kết thúc, ông ta bước xuống bục tiến về phía khách mời bắt tay tiếp rượu.
Lúc này bên cạnh ông ta xuất hiện một cô gái nhìn còn khá trẻ, theo như ông ta giới thiệu đó là con gái út năm nay mới tuổi muốn đến đây gặp mọi người giao lưu môkt chút để học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh.
Nghe cái lí do đó, Ngọc Khuê nhếch môi đầy khinh thường, lão già kia muốn lấy lòng đối tác nên đưa con gái tới đây thu hút bọn họ chứ có cô gái tuổi nào lần đầu đi gặp các tiền bối để học hỏi kinh nghiệm mà mặc chiếc váy ngắn trên đầu gối như vậy không? Nhìn ra là biết lí do "học hỏi" kia chỉ là vỏ bọc hoàn hảo cho mục đích quyến rũ đàn ông của cô ta mà thôi.
Những người có mặt ở đây nếu không phải "lão làng" thì cũng thuộc dạng va vấp đủ sự đời, ai mà không nhìn ra mục đích của bố con Frank chứ nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua vì dù gì Frank cũng là chủ bữa tiệc hôm nay.
Chẳng bao lâu sau, Frank và con gái ông ta bước về phía Ngọc Khuê và Trịnh Đình Vũ đang đứng, thái độ lạnh nhạt của cô nhanh chóng thay bằng một nụ cười thân thiện bắt tay chào hỏi họ.
"Tôi cứ đi tìm nhà thiết kế Rose nãy giờ, hoá ra cô đứng đây nói chuyện với tổng giám đốc Trịnh."
"Chúng tôi như bèo nước gặp nhau nên đứng nói chuyện chút thôi." Ngọc Khuê nở một nụ cười có vẻ "thân thiện" giải thích một câu vạch rõ quan hệ giữa cô và Trịnh Đình Vũ.
Lúc nói câu này mắt cô có đánh qua chỗ hắn thì thấy gương mặt ai đó chợt tối sầm lại.
Trong lòng Ngọc Khuê vô cùng hả hê, coi như đây là màn trả thù nhẹ nhàng với hành động "bắt nạt" cô vừa rồi của Trịnh Đình Vũ.
Mang tâm trạng chẳng thể vui nổi nhưng Trịnh Đình Vũ vẫn phải chào hỏi Frank một câu cho ra nhẽ.
Chẳng hiểu sao trong lúc hai người đang nói chuyện thì một giọng nữ chen vào:
"Ôi anh chính là Tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn TDV đó sao? Em đã từng nghe danh tiếng của anh rất lâu rồi, một doanh nhân trẻ nhưng rất tài năng, có thể chuyển trụ sở chính của tập đoàn lớn ở Đức về Việt Nam.
Thật không ngờ hôm nay em có cơ hội được gặp anh."
Tất cả những lời hoa mỹ kia của con gái Frank rơi vào tai Ngọc Khuê khiến cô khó chịu vô cùng lại còn cái tay của cô ta nữa, nói được rồi, ngưỡng mộ được rồi cần gì phải bám víu vào cánh tay Trịnh Đình Vũ như vậy không..