Khiết Tâm mệt mỏi ngất đi lúc nào không biết , khi cô tỉnh dậy thì đã thấy mình trên máy bay, cô mở đôi mắt lem nhem lên quan sát , thì ra đây là máy bay tư nhân đơn giản nhưng rất sang trọng,mà cả người của cô được Phương Chấn Vũ ôm chặt vào trong lòng , bên trên hai người được phủ chiếc chăn mỏng.Cô khó khăn động đậy cơ thể đau nhức , mày nhíu lại.
Tiếng nói trên đỉnh đầu truyền xuống.
-" Khó chịu sao em?"
Khiết Tâm ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn người đàn ông vừa mới lên tiếng,nhớ lại họ vừa mới trãi qua cuộc kích tình nóng bỏng , mặt cô đỏ lên ngượng ngùng gật đầu.Phương Chấn Vũ bật cười nhìn thái độ đáng yêu của cô , khiến anh yêu chết đi được , anh hôn lên má cô.
-" Xin lỗi.Lần sau sẽ không làm em mệt nữa"
Lời của anh khiến cô xấu hổ không thôi, còn có lần sau nữa sao?.Nhưng nghĩ đến đây lòng cô lại trùng xuống , đôi mắt cô nhuộm màu đau thương, bảy năm trước chia tay anh ,cô tưởng mình đã chết, giờ đây họ lại xảy ra quan hệ như thế này, trãi qua chuyện kia cô mới nhận thức được tình yêu cô dành cho anh còn mãnh liệt hơn trước , làm sao cô buông tay đây .
Quan sát thấy thái độ của cô lòng anh thắt lại, Khiết Tâm của anh đã phải đau lòng bao nhiêu năm nay, anh sẽ không để cô phải đau lòng thêm phút giây nào nữa.Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên..
-" Khiết Tâm"
Khiết Tâm nghe lời nhìn anh ,ánh mắt anh lúc này vô cùng dịu dàng và chất chứa sự đau lòng.
-" Em có gì muốn nói với anh không?"
Khiết Tâm cắn môi ,đôi mắt mở to nhìn anh không chớp mắt, đôi chân mày nhíu lại, cô đắn đo không biết mở miệng thế nào,nhưng lời buộc miệng không đầu không đuôi.
-" Em sai rồi"
Đôi mày anh nhíu lại,không hiểu về câu nói của cô.
-" Em làm sai điều gì?"
Mắt Khiết Tâm ửng đỏ ,tay cô run run níu chặt vạt áo của anh .
-" Em..em là người con gái xấu xa ,biết anh có vợ chưa cưới rồi mà em còn để xảy ra quan hệ với anh , em không nghĩ sẽ cướp mất anh từ tay cô ấy ,em chỉ .."
Chưa nói hết câu môi cô đã bị Phương Chấn Vũ lấy tay chặn lại.Anh thở dài trong lòng,đúng là cô vẫn chưa thật sự muốn ở bên cạnh anh.
-"Vợ chưa cưới của anh là ai?"
Khiết Tâm cố gắng bình ổn hơi thở , cái tên Hạ Băng này đối với cô như một cây kim vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau.
-"Là siêu mẫu Hạ Băng, lúc ở trung tâm thương mại cùng đi với anh đấy "
-"Ai nói với em?"
Phương Chấn Vũ lại hỏi tiếp..
Cô cụp mắt xuống hàng mi đen dài che đi, anh không thấy được cảm xúc của cô.
Anh lấy tay nắm cằm nâng mặt cô lên.
Mặt nghiêm lại cất giọng như ra lệnh .
-" Nói.Không được trốn tránh"
Dù đã biết tất cả sự việc nhưng anh vẫn muốn cô nói,chỉ đối diện mới giải quyết được vấn đề.Bị anh ép buộc, cô không thể trốn tránh nữa ,vậy thì nói rõ mọi việc một lần , dù sao cô cũng đã chuẩn bị tâm lí , đón nhận tất cả rồi.
-" Là mẹ anh..."
Anh không có gì là ngạc nhiên khiến cho Khiết Tâm thấy kì lạ ,nhưng câu nói của anh lại làm cho cô như đứng hình
-" Em gặp mẹ anh ? "
Anh ngừng một chút sau đó nói tiếp.
-"Anh chỉ có một người mẹ mà bà đã mất cách đây hơn hai mươi năm"
Cô há hốc miệng nhìn anh ,cô nuốt xuống nước miếng,lắp bắp.
-" Không ..không phải vậy..bà ấy nói bà ấy là mẹ anh,còn có hình nữa"
Anh thở dài ,ôm cô chặt cô vào lòng , đem mọi chuyện kể cô nghe.
Khiết Tâm nghe xong không cầm được nước mắt ,từ nhỏ anh đã mất mẹ , chứng kiến sự phản bội của cha còn chịu sự lạnh nhạt của ông,phải chịu bao nhiêu là áp lực, gánh trách nhiệm là người thừa kế,nguy hiểm rình rập, lúc nào cũng phải gồng mình chống chọi với các thế lực có dã tâm xung quanh.Để được như ngày hôm nay ,chắc chắn anh rất mệt mỏi,cô còn nhớ năm ấy, anh thường hay đi sớm về khuya,vừa học vừa làm ,mỗi lần hỏi anh,anh đều nói:
-" Anh làm thêm kiếm tiền ,nuôi vợ anh chứ!"
Lúc nào xuất hiện trước mặt cô ,anh cũng vui vẻ ,anh chưa bao giờ kể cho nghe chuyện gia đình mình ,anh luôn che chở cô trong vòng tay, cho cô cuộc sống trong sự vui vẻ làm cô tránh xa thế giới tối tâm đầy cạm bẫy đó.