Họa Phố

quyển 2 chương 7: tín ngưỡng (07) : đồ cúng “khó đỡ”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vệ Đông kinh ngạc nhìn Kha Tầm “Mày học được kỹ năng lưỡi dẻo như cúc () từ bao giờ vậy?”

Mã Chấn Hoa vội vàng rú lên “Tôi không đồng ý, tôi muốn cùng tổ với Mục tiểu ca—— Mục tiểu ca, van xin anh…”

Lý Tử Linh cũng rưng rưng nước mắt “Em cũng muốn chung tổ với tiểu ca ca…”

Kha Tầm mỉm cười “Tôi cũng không phải loại người ngang ngược không nói đạo lý, vậy đi, số ít phải phục tùng theo đám đông, mọi người bỏ phiếu biểu quyết cách chia tổ lúc nãy của tôi, ai không đồng ý giơ tay.”

Mục Dịch Nhiên thản nhiên liếc nhìn người nào đó một cái.

Tên này thừa biết dù cho mình có đồng ý hay không cũng sẽ không có hứng thú giơ tay tham dự vào mấy chuyện này, cho nên cậu ta mới đề cập đến “không đồng ý” thì giơ tay trước.

Kết quả chỉ có Mã Chấn Hoa cùng Lý Tử Linh giơ tay.

Kha Tầm nhìn mọi người “Chín so với hai, thế cứ chia theo cách tôi nói mới nãy đi, mọi người tranh thủ đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng tôi tìm bên phía đông.” Nói xong liền quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên.

Lý Tử Linh vẻ mặt căm tức trừng mắt nhìn Kha Tầm “Tìm cái gì? Còn chưa biết mấy thứ kia là gì nữa, biết đi đâu mà tìm?”

Cảnh Chí Cương, cũng chính là người chồng trong gia đình ba người vẻ mặt do dự nói “Ngũ cống nhục mà người nọ nhắc đến, có khi nào là các loại thực phẩm không? Nếu là dùng cho tế tự, vậy có lẽ là các loại đồ cúng, đồ cúng thường thường đều là trái cây, bánh ngọt hoặc là thịt để ăn.”

Vợ của hắn cũng vội gật đầu phụ họa “Khu vực lân cận chắc là có hộ gia đình, chúng ta thử đi hỏi mượn bọn họ, xem có thể thu gom được năm loại không?”

Triệu Đan lại hỏi “Vậy còn ngũ tuệ lộ là cái gì? Thức uống hay là nước?”

Chu Bân ngẫm nghĩ “Vùng khỉ ho cò gáy này đi đâu kiếm cho ra năm loại thức uống?”

Tần Tứ “Bất luận thế nào, mỗi một tổ đều cầm lấy một vài công cụ, tận lực gom một ít về xem.”

Nói xong đưa tay chỉ vào một góc lều trại, nơi đó quả nhiên có vài cái bình cùng lọ đất.

Mọi người đều tự chọn một cái cho mình, sau đó lần lượt rời khỏi lều trại, tách ra đi đến các hướng khác nhau.

Tổ của Kha Tầm đi về phía đông, Mục Dịch Nhiên dẫn đầu, Vệ Đông đi ở phía sau lén lút dùng cùi chỏ thọt thọt Kha Tầm “Dữ nghen Kha Nhi, thề sống chết bảo vệ quyền sở hữu ha, sức chiến đấu đạt chuẩn iso luôn, trước giờ đúng là nhìn không ra, mày cũng không phải dạng vừa na?”

Kha Tầm mặc kệ hắn, chỉ nói một câu “Về tình về lý chúng ta đều nên tận lực chung tổ với đại lão, tao cảm giác anh ta hình như đã nắm được rất nhiều manh mối rồi, theo anh ta là chuẩn nhất.”

Vệ Đông “Mày nói đúng, ớ… hai cô nương kia sao lại đi theo sau lưng chúng ta vậy?”

Hai người dừng bước ngoái đầu lại xem, thấy Lý Tử Linh cùng Sa Liễu đang bước vội về phía bên này, Tần Tứ cùng tổ với hai người họ ngược lại chẳng thấy đâu.

“Zụ dì á?” Vệ Đông đưa mắt nhìn Lý Tử Linh.

“Không có gì, chúng tôi cũng muốn tìm bên đây.” Lý Tử Linh vẻ mặt khó chịu nhìn Kha Tầm nói.

“Tần Tứ đâu?” Kha Tầm hỏi Sa Liễu.

Sa Liễu vẻ mặt có hơi xấu hổ liếc nhìn Lý Tử Linh một cái, trả lời “Tần bác sĩ bảo một mình anh ấy đi tìm ở phía nam cũng được.”

Kha Tầm nghe vậy liền hiểu được, chắc là vì Lý Tử Linh nhất định muốn theo Mục Dịch Nhiên, Tần Tứ không khuyên được, liền mặc kệ để hai người họ tùy ý làm gì làm, tự một mình đi tìm.

“Vậy chúng ta cùng nhau đi đi, người nhiều sức lớn.” Vệ Đông nói, nháy mắt ra dấu với Kha Tầm.

Kha Tầm không đáp, nhanh chóng bước đi đuổi theo Mục Dịch Nhiên đã muốn cách bọn họ thật xa.

Nào ngờ Lý Tử Linh còn nhanh hơn cậu, trong chốc lát đã vọt đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên, giống như chỉ ước ao có thể bám dính lên người đối phương, vẻ mặt tội nghiệp khẽ nghiêng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu ca ca, em sợ quá, cho em đi theo anh được không nha?”

Mục Dịch Nhiên không để ý đến, chỉ lo cắm đầu đi về phía trước, Lý Tử Linh lại xem như đối phương ngầm đồng ý, liền cứ thế kè kè sát bên.

“Khụ.” Vệ Đông vỗ vỗ vai Kha Tầm, sau đó cũng tăng tốc vọt lên phía trước, thành ba người sóng vai bước đi, bỏ lại Kha Tầm cùng Sa Liễu ở phía sau.

Sa Liễu vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, cô đưa tay đẩy mắt kính, hỏi Kha Tầm “Các anh có manh mối gì không?”

“Tạm thời không có.” Kha Tầm nói.

“Trong lòng tôi có một ý tưởng, nhưng mà không biết có nên nói ra hay không.”

“Nói ra nghe xem.” Kha Tầm nói.

“Mẹ của tôi có một người bạn học cũ, mấy năm trước ông ấy mắc phải ung thư tuyến tụy,” Sa Liễu nói “Bị bệnh tật tra tấn đến nửa sống nửa chết, vốn cứ tưởng không qua khỏi, nào ngờ ông ấy quen được một vị trưởng lão Sa Đà Giáo tình cờ sang đây chơi, vị trưởng lão kia cho ông ấy mấy viên tuệ lộ đan, sau khi ăn vào liền nôn mửa không ngừng, ói ra rất nhiều thứ dơ bẩn, bệnh ung thư của ông ấy cũng đột nhiên khỏi hẳn. Từ đó về sau ông ấy liền theo thờ Sa Đà Giáo, kiếm được bao nhiêu tiền đều quyên xây Sa Đà Đường.”

Kha Tầm “Ý của em là, tuệ lộ đan mà em nói rất có thể có liên quan đến ngũ tuệ lộ trong lời của người đàn ông kia?”

Sa Liễu gật đầu “Lúc ấy nghe được chuyện này, tôi có cố ý lên mạng tìm hiểu một chút về tuệ lộ đan, mới biết được có một cách giải thích, tuệ lộ đan chính là từ ngũ tuệ lộ bào chế mà thành. Mới đầu nghe ông kia nhắc tới ngũ tuệ lộ, trong lúc nhất thời nhớ không ra, chỉ thấy hơi quen tai, bây giờ mới nhớ lại hóa ra là như vậy.”

Mục Dịch Nhiên đi ở đằng trước giống như cũng nghe được Sa Liễu nói chuyện, đột ngột dừng lại, xoay người nhìn cô nói “Nói tiếp đi.”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mục Dịch Nhiên, Sa Liễu cũng thấy có chút khẩn trương, đưa tay đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, lại nói tiếp “Ngũ tuệ lộ này nói ra… có chút ghê tởm, trên mạng là nói như vầy: Ngũ tuệ lộ bao gồm đại hương, tiểu hương, xích tinh, bạch tinh, này là bốn trong năm loại. Đại hương với tiểu hương, kỳ thật chính là chỉ… đại tiểu tiện của người tu hành.”

Kha Tầm “…”

Lý Tử Linh nhíu mày “Nghe gớm chết đi được.”

Vệ Đông “Đại ‘hương’… rồi tiểu ‘hương’… nghe tên rất dễ khiến người ta hiểu lầm ha.”

Kha Tầm “Thảo nào ăn tuệ lộ đan vào lại ói ra.”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt không có chút biểu tình, nhìn Sa Liễu hỏi “Ba loại còn lại là cái gì?”

Vẻ mặt Sa Liễu trở nên xấu hổ “Xích tinh bạch tinh, chính… chính là… nam tinh nữ huyết.”

Kha Tầm phản ứng rất nhanh “…con cháu cùng bà dì?”

Sa Liễu mặt mày quẫn bách gật gật đầu.

Vệ Đông khóe miệng run rẩy “Đám họ hàng thân thích này hơi khó à…”

“Vậy còn loại tuệ lộ thứ năm là gì?” Kha Tầm hỏi Sa Liễu

“Đã có cả nam tinh lẫn nữ huyết, tao có dự cảm loại thứ năm sẽ càng làm người ta xấu hổ hơn.” Vệ Đông nói

Sa Liễu sắc mặt khẽ biến “Loại tuệ lộ thứ năm, dựa theo các giáo lý khác nhau sẽ diễn sinh ra cách giải thích khác nhau, có bảo là thịt tươi, có lại bảo là dịch đờm, hơn nữa chia làm ba chủng phẩm chất hạ trung thượng, hạ phẩm kém nhất là mỡ trong thịt, trung phẩm là cốt tủy, thượng phẩm tốt nhất là… màng não.”

Vệ Đông đưa tay sờ sờ tay nải trên người mình “Hên ghê, trong túi có thịt nè, vậy tính ra loại thứ năm không cần lo. Dịch đờm gì đó chắc chắn kém xa thịt rồi, khỏi phải tìm chi cho mệt.”

Sa Liễu cắn cắn môi “…Thịt này là chỉ… thịt người.”

Vệ Đông cả người run lên “Thế cái gì mỡ rồi cốt tủy màng não… đừng bảo đều là của… người nha?”

Sa Liễu im lặng, nhưng đáp án rõ ràng đúng là như vậy.

Vệ Đông nhìn Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên “Chẳng lẽ để thu thập đủ tế phẩm chúng ta phải đi giết người sao?”

“Thế giới trong tranh giao cho chúng ta loại nhiệm vụ này, thật cũng không có gì đáng ngạc nhiên,” Mục Dịch Nhiên đạm mạc “Nếu như nói tạo ra những ‘thứ’ kia là nhằm mục đích tước đoạt sinh mệnh của chúng ta, kế tiếp lại có bầu phiếu tuyển chọn cùng nhiệm vụ, chính là để tước đoạt nhân tính của một con người trong chúng ta. Điều mà những bức ‘tranh’ này muốn, chính là để chúng ta từ con người biến thành ma quỷ.”

Kha Tầm vẻ mặt không có biểu tình tiếp lời “Kẻ đứng đằng sau tạo ra cái thế giới như thế này, phỏng chừng cũng là một ma quỷ, chỉ có ma quỷ mới thích biến con người thành ma quỷ.”

“Ma hay quỷ gì đó trước gác sang bên đi, hiện tại chúng ta thật sự phải đi giết người sao?” Vệ Đông nhăn mặt.

Lý Tử Linh mặt mũi trắng bệch “Đâu có nhất thiết phải dùng đến thịt người đâu, không phải bảo còn cái gì dịch đờm sao? Tìm thứ kia cũng đỡ hơn tìm thịt người!”

Vệ Đông “Tử Linh nói đúng! Dùng dịch đờm cũng được mà, hạ phẩm cũng có sao đâu, chọn lựa nhiều làm gì.”

Kha Tầm nghiêm mặt nhìn đối phương “Vậy năm loại đồ vật này mày tính đi đâu kiếm?”

“Khụ,” Vệ Đông nhìn Sa Liễu “Em gái, em nói xem?”

Sa Liễu đưa ngón tay chỉ về phía mấy cái lều trại lác đác dựng trên mảnh bình địa dưới sườn núi, cùng với mấy ngôi miếu Sa Đà mang đầy sắc thái đặc trưng của địa phương “Tôi nghĩ đại hương tiểu hương có thể thử vào Miếu Sa Đà tìm thử, trong miếu phần lớn đều là người tu hành, còn về xích tich bạch tinh…”

Vệ Đông lại khụ một tiếng “Cái ‘trắng’ đấy để tụi anh kiếm cho, còn ‘đỏ’ liền phiền hai em gái đây ha.”

Kha Tầm nhìn hắn “Còn lại nước tiểu, phân, đờm, “nước mũi đặc” (), mày chọn cái nào?”

Vệ Đông nhăn nhó mặt mày rối rắm một lát, cuối cùng cắn răng “Nước tiểu, tao đi tìm nước tiểu cho.”

Kha Tầm tung chân đá hắn một cái, không nói gì nữa, chỉ bảo “Còn lại để tao.”

Vệ Đông nghe vậy, lén lút liếc nhìn Mục Dịch Nhiên một cái, lại quay sang Kha Tầm âm thầm giơ lên ngón cái.

Mục Dịch Nhiên từ đầu tới cuối không nói thêm tiếng nào, đi theo bốn người họ cùng nhau xuống sườn núi, hướng về phía mấy cái lều trại cùng Miếu Sa Đà.

Đến nơi, bọn họ liền phân công chia nhau làm việc, hai cô gái kết bạn đi đến mấy hộ dân xin “máu” của nữ tính, Kha Tầm cùng Vệ Đông đi vào miếu tìm bốn thứ còn lại, một mình Mục Dịch Nhiên đi xung quanh tìm kiếm.

Hơn một tiếng sau, Kha Tầm cùng vẻ mặt đau khổ Vệ Đông từ trong miếu đi ra, trên tay bê một cái bình đất giơ cách cái mũi thật xa, giống như chỉ muốn ngay sau đó có thể lập tức vứt nó đi vậy.

Vệ Đông nhăn mặt lầu bầu “Cái ông trưởng lão này mấy hôm nay chắc là bị nóng trong người…”

Kha Tầm vẻ mặt lạnh tanh, không muốn đáp lời.

Ngước mắt nhìn thấy cách đó không xa, Mục Dịch Nhiên đang khom lưng cúi xuối, giống như đang muốn nhặt gì đó từ dưới đất lên, liền lập tức để bình đất qua một bên, nhanh chân chạy qua, hỏi “Phát hiện được gì đấy?”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu một cái, xòe lòng bàn tay ra, một đóa hoa nho nhỏ xinh xinh màu tím lẳng lặng nằm giữa mấy ngón tay.

Kha Tầm “…”

Nam thần cũng có tâm tình ghê chứ, tôi đây đi phải đi mót nước tiểu mót phân, còn anh thì chạy đi hái hoa nhặt cỏ…

“Là hoa phấn.” Nam thần cũng không quên bổ sung tri thức cho cậu.

“Thơm ghê.” Kha Tầm nói.

“Gom đủ rồi?” Mục Dịch Nhiên tùy ý hỏi một câu.

“Đủ rồi, cơ mà vui lòng đừng hỏi tôi gom bằng cách nào.” Kha Tầm nghĩ lại vẫn còn thấy hãi “Hơn nữa cũng đừng hỏi tôi lấy ‘nam tinh’ ở đâu.”

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu, Kha Tầm lập tức tự chứng trong sạch “Yên tâm, không phải của tôi.”

Mục Dịch Nhiên đen mặt, quay lưng bước đi.

Thật lâu sau, mới thấy Sa Liễu cùng Lý Tử Linh từ lều trại dân cư bên kia chui ra, Sa Liễu bưng bình trên tay, bên cạnh Lý Tử Linh vẻ mặt ghê tởm như muốn ói ra.

Vệ Đông vội hỏi “Thành công?”

Sa Liễu gật đầu “Thành công.”

Nghe như ám hiệu chắp nối của xã hội đen.

“Tử Linh mỹ nữ không sao chứ?” Vệ Đông bước tới hỏi han quan tâm.

Lý Tử Linh không muốn nói chuyện, che miệng lắc đầu.

Lúc bọn họ trở về lều lớn thì cũng đến giờ dùng bữa trưa, thức ăn không khác mấy so với lúc sáng.

Người của ba tổ khác cũng lục tục trở về, trên tay đều có thu hoạch, có người mang theo thịt trở lại, có người cầm theo rượu ủ bởi dân bản xứ trở về, Mục Dịch Nhiên trên tay cầm cây đèn không rõ là thó từ ngôi miếu Sa Đà nào đó.

“Nói vậy là tổ của Tiểu Mục gom đủ ngũ tuệ lộ rồi?” Tần Tứ nghe Sa Liễu nói về ngũ tuệ lộ, có chút kinh ngạc nói.

Vốn dĩ không có tâm trạng ăn uống gì rồi, nghe xong câu chuyện chỉ càng thấy buồn nôn thêm, Chu Bân và Triệu Đan vẻ mặt hết sức đồng tình nhìn Kha Tầm cùng Vệ Đông.

___________________

Chú thích

() Ở đây vốn dĩ câu gốc là “thiệt xán liên hoa”, câu này mang hàm nghĩa ý chỉ tài ăn nói khéo léo, bị Vệ Đông sửa thành “thiệt xán cúc hoa”, có ý gì thì.. tự hiểu XD

() Ngũ cống nhục: Năm loại thịt dùng để cống (cống trong dâng lên)

() Ngũ tuệ lộ: Năm loại nước kết tinh (trí) tuệ

() Bạch tinh (tinh chất trắng) = Nam tinh: tinh dịch của đàn ông / Xích tinh (tinh chất đỏ) = Nữ huyết: máu (kinh) của đàn bà.

() “Nước mũi đặc”: ý là tinh dịch ớ

Truyện Chữ Hay