Mới đến, Hoa Nguyệt Hàn cùng Huyết Anh liền thấy được màn thú vị này. Mà khiến người không biết nên khóc hay cười chính là, đường đường Đông Li vương bị chính đứa con mình dùng từ “ngoan” trấn an. Nói trấn an có lẽ không thỏa đáng, bởi vì bọn họ rõ ràng thấy được mặt Đông Li vương từ đen biến xanh, cuối cùng nghẹn thành màu gan heo, ngay cả lông mi cũng theo bộ mặt và cơ thể run rẩy lên.
“Như vậy cũng rất khó xem, ngươi không thể biểu hiện bình thường một chút sao?” Lãnh Thiên Vũ tiếp tục không sợ chết nói.
“Bình thường sao? Tốt, chờ trở về phòng, ta nhất định hảo hảo biểu hiện cho ngươi xem, ngươi muốn xem bao nhiêu vẻ mặt bình thường thì có bấy nhiêu vẻ mặt bình thường.” Nói xong, không nhìn vẻ mặt bốn người kia không thấy được trò hay mà mất mác, ngay cả chào cũng không chào một tiếng, liền mang theo Lãnh Thiên Vũ không quay đầu lại vội vã rời đi.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Chờ Đông Li phụ tử đi xa, Hoa Nguyệt Hàn mới giật mình nhớ mình chưa hành lễ, vội hai gối quỳ xuống đất, cúi mặt dập đầu. Mà Huyết Anh vừa không hành lễ cũng không nhìn Hoa Ngạo Kiết, trong mắt trừ bỏ Tiểu ca ca của nó, vẫn là Tiểu ca ca của nó.
“Đứng lên đi. Hàn nhi có việc gì thế?” Hoa Ngạo Kiết cũng không quên ngày xưa thân phận tình địch của Hoa Nguyệt Hàn, tuy biết hắn đã sớm buông tha, nhưng cũng có thể thấy từ trong mắt hắn lơ đãng toát ra quyến luyến nhè nhẹ.
“Không có việc gì, nhi thần chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thuận đường đến thăm Lục hoàng đệ mà thôi.” Hoa Nguyệt Hàn đang muốn hướng Hoa Nguyệt Ngân lộ ra một nụ cười mỉm chào hỏi, lại đột nhiên nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Hoa Ngạo Kiết phóng tới, ánh mắt kia rõ ràng đang nói với hắn: nếu không cút đi, hậu quả thực nghiêm trọng. . . . . .
Gần đây. . . . . . Hắn tựa hồ rất ít tìm Lục hoàng đệ mà? ?
Đi ngang? Thuận đường? Ngươi không có việc gì đi ngang qua Hiên Dương điện của ta làm chi? Ngày thường còn chưa tính, hôm nay, trước Huyết Anh sau tiểu tử thối kia, hiện tại lại đến ngươi, một đám đều không xem ta ra gì đi?
“Hiện tại đã gặp , có thể đi rồi đi? Còn có Huyết Anh, ánh mắt của ngươi đang nhìn cái gì? Hay cũng là đi ngang qua? Hoặc là cố ý chạy về để trẫm ném đi lần nữa?” Ánh mắt nguy hiểm mà sắc bén như đao phong đảo qua hai người.
Hoa Nguyệt Ngân nhăn lại mày đẹp, phụ hoàng không nên trút giận lên Đại hoàng huynh cùng Huyết Anh.
“Phụ hoàng. . . . . .”
“Tiểu ca ca đều nghe được đi, hắn chính là tên nam nhân lãnh huyết bạo lực như vậy đó, ngươi nhất định phải rời khỏi hắn, tuyệt đối phải rời khỏi hắn, không rời đi hắn không được.” Hoa Nguyệt Ngân đang nói bị Huyết Anh cắt đứt, trực tiếp bóp chết ở yết hầu.
Huyết Anh, ngươi thật đúng là đứa thích phiền toái! ( Hàn: -_-! )
“Ngươi còn dám nói? Ngươi nói ai rời khỏi trẫm? Trẫm là nam nhân lãnh huyết bạo lực? A! Ngươi có tin trẫm còn có thể lãnh huyết hơn bạo lực hơn không?” Hoa Ngạo Kiết nguy hiểm nheo ánh mắt lại, cố ý bẻ các ngón tay vang lên tiếng khanh khách.
“Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên nghĩ ra mẫu hậu còn có việc gấp cần Huyết Anh hỗ trợ, cáo lui trước.” Dứt lời liền lôi kéo Huyết Anh chạy nhanh như chớp.
“Tính các ngươi chạy nhanh.” Nhìn về hướng hai người biến mất, Hoa Ngạo Kiết khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Phụ hoàng tức giận sao?”
Hoa Ngạo Kiết có chút đăm chiêu cúi đầu nhìn thiên hạ bị mình ôm vào trong ngực, không hề dự triệu cúi xuống bế y lên.
“Phụ hoàng?” Hoa Nguyệt Ngân bị Hoa Ngạo Kiết hành động thình lình dọa kinh hô ra tiếng.
Không để ý tới ánh mắt bảo bối không hiểu bất an dò hỏi, Hoa Ngạo Kiết trực tiếp ôm y sải bước đá cửa tiến vào tẩm điện Hiên Dương điện. Đem thiên hạ trong lòng nhẹ nhàng đặt trên long sàng hoa mỹ mềm mại, hắn bắt đầu động thủ cởi y phục của y.
“Phụ hoàng. . . . . .”
Hoa Nguyệt Ngân thất kinh lên tiếng ngăn cản, Hoa Ngạo Kiết một tay kéo thắt lưng y đến gần mình, tay kia thì đẩy gáy y lại gần hơn, khiến cho thân thể hai người ôm sát vào nhau, hắn không để cho phản kháng nhìn thẳng ánh mắt thiên hạ dưới thân, nói: “Ta đương nhiên tức giận.” Dứt lời, không chút khách khí hôn lên đôi môi thủy nộn đỏ tươi của y, đầu lưỡi ấm áp nhiệt tình tách mở đôi môi, tham nhập vào trong, hút lấy lưỡi của y, không ngừng vui đùa đầu lưỡi ôn nhuyễn trong miệng y, quấn lấy nó, mang theo hấp dẫn cực độ, khiến cho y cùng mình liếm hôn.
“Ô ân. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân bất lực phát ra thở gấp, y sắp không thể hô hấp .
Đầu lưỡi vẫn khiêu khích trong miệng y tàn sát bừa bãi, Hoa Ngạo Kiết không để cho y một chút không gian nghỉ ngơi để thở, tựa như một mãnh thú điên cuồng xâm lược, mang theo hương vị trừng phạt, càng thêm duyện hôn lửa nóng.
Khi Hoa Nguyệt Ngân sắp ngưng thở tới nơi, Hoa Ngạo Kiết rốt cục thoáng thối lui, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bị đôi môi đỏ mọng mình hôn sưng lên, đầu lưỡi ẩm ướt vẫn chưa hết ý lại liếm liếm đôi môi y.
Hoa Nguyệt Ngân từng ngụm từng ngụm hít thở không khí trong lành, căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể để mặc Hoa Ngạo Kiết ta cần ta cứ lấy.
“Ngân Nhi đem chính mình hoàn hoàn toàn toàn bộ giao cho phụ hoàng, được không?” Đôi môi mỏng của Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng ở bên tai y nói, cọ xát , theo sau lại đưa đầu lưỡi, khẽ liếm trên vành tai y, há mồm ngậm vành tai khéo léo của y, dao động qua lại.
“Ân. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân cả người run lên, theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ. Lại không biết điều này cổ vũ Hoa Ngạo Kiết bao nhiêu, đôi môi lại bị che lại, đầu lưỡi triền miên khiêu khích trong miệng y, duyện hôn, cho đến khi y lại bất lực phát ra tiếng thở gấp, hắn mới buông môi y ra, từ gáy hôn xuống dưới, lưu lại nhiều điểm hồng ấn, sau đó nhẹ cắn xương quai xanh đáng yêu.
Tay Hoa Ngạo Kiết không ngừng chạy trên người Hoa Nguyệt Ngân, y sam sớm rút bớt, hôn càng ngày càng nặng dừng ở da thịt nõn nà non mềm, thân thể chưa bao giờ nhận qua âu yếm cùng hôn môi mãnh liệt như thế hơi hơi run rẩy .
“Phụ. . . . . . Hoàng, không cần lại. . . . . . A. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết đột nhiên cúi đầu ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế mút vào, làm thiên hạ dưới thân kêu một tiếng sợ hãi. Cảm giác tê dại lại ngứa, từ điểm nhỏ trước ngực bị hắn ngậm lan tràn đến toàn thân, cuối cùng toàn bộ nhằm phía nơi hạ thân đáng xấu hổ kia.
Cảm giác được thiên hạ dưới thân dị thường, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức liếm hồng quả trước ngực y, khi thì thô bạo cắn nhẹ, khi thì dùng sức hút, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đột khởi còn lại.
“A. . . . . . Không. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân không ngừng run run , khoái cảm như con mãnh thú hay dòng nước lũ từ trước ngực tiến thẳng vào đầu, cảm giác tê dại lan tràn đến tứ chi, hạ thể càng trở nên nóng bỏng hơn.
“Đừng sợ, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Nói xong, rời đi nhũ châu bị hắn hút sưng đỏ, Hoa Ngạo Kiết cúi đầu hôn môi tới bụng y, lưu luyến hạ xuống dấu vết thuộc về chính mình trên eo y, đầu lưỡi vói vào rốn chậm rãi vạch ra, một bàn tay cầm phân thân khéo léo hơi ngẩng đầu lên trong mao phát mềm mại, ngón tay thuần thục kỹ xảo trêu chọc hạ thân y, vuốt ve làm nó hoàn toàn đứng thẳng.
“Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . . Không cần. . . . . . . . . . . . Ta. . . . . . Không cần. . . . . . A ân. . . . . .”
Không để ý Hoa Nguyệt Ngân cầu xin, Hoa Ngạo Kiết cố ý cúi người ngậm lấy đỉnh phân thân đang run run kia, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút , ngón tay đang gảy tiểu quả hồng nhuận trước ngực một đường trượt đến tí biện kiều kiều, mềm nhẹ vuốt ve, dò xét u huyệt chưa bao giờ bị đụng chạm kia, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt u huyệt, bốn phía không ngừng ấn , kiên nhẫn để cúc hoa trứu chậm rãi giãn ra. Song trọng kích thích làm cho Hoa Nguyệt Ngân hơi thở hỗn loạn, không tự chủ được phát ra rên rỉ tinh tế.
Hoa Ngạo Kiết cố nén trụ hạ thân trướng đau, hắn trước hết làm cho bảo bối thích ứng.
Hoa Nguyệt Ngân dần dần khắc chế không được, buộc chặt thân thể, Hoa Ngạo Kiết cảm giác được y thở dốc càng ngày càng dồn dập, miệng mấp máy rất nhanh, bỗng nhiên mãnh lực hút một cái.
“A. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân thất thanh thét chói tai, một cỗ bạch trọc dâng lên mà ra, tràn vào trong miệng Hoa Ngạo Kiết, chỉ thấy cổ họng Hoa Ngạo Kiết nuốt một cái, đem quỳnh trấp đều nuốt hết, còn chưa hết ý vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, bày ra một cảnh tượng phi thường tục.
Vừa lòng nhìn thấy thiên hạ dưới thân đỏ mặt chưa hết, mắt ẩm ước thở, hắn nhẫn nại cũng tới cực hạn, lấy chăn nhung nâng cao kiều đồn của y lên, mở hai chân ra, một ngón tay khi Hoa Nguyệt Ngân không hề mong muốn phòng bị đột nhiên xuyên vào cúc hoa huyt bí ẩn của y.
“A. . . . . .” Cảm giác bất ổn khi dị vật đột nhiên đâm vào làm cho thân thể Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng buộc chặt, cứ cảm nhận sâu sắc, nội bích mẫn cảm lại nhịn không được một trận co rút nhanh.
“Thả lỏng.” Hoa Ngạo Kiết hô hấp dày đặc thổi phun trên mặt Hoa Nguyệt Ngân, tiếng nói thấp nhu với nhân tình mà ám ách, ngón tay cắm ở nội bích chậm rãi động đậy, “Hương vị của Ngân Nhi rất đẹp, phụ hoàng cũng muốn làm cho Ngân Nhi nếm thử. . . . . .” Còn chưa có nói xong, chỉ thấy Hoa Nguyệt Ngân quay đầu đi, chịu thua thiệt bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Hoa Ngạo Kiết ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thiên hạ dưới thân đã ngất, nhìn lại chính mình sớm vận sức chờ phát động dâng trào, hắn ngay cả chết cũng muốn .
Xong rồi lại hôn mê?
Đã hạ quyết tâm, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải hạ quyết tâm cùng tiểu tử kia làm đến bước cuối cùng, ai có thể nghĩ sẽ phát sinh tình trạng xấu hổ như hiện nay?
Quả thật, hai người cùng một chỗ, trừ bỏ hôn môi và ôm ra, hắn cũng không làm cho chính mình vượt quá. Bởi vì thương y, quý trọng y, cho nên dù biết tiểu tử kia đã thành niên, hắn vẫn là cố nén xúc động muốn có y, muốn chờ y lớn lên chút nữa, thân thể có thể nhận được đau đớn lần đầu tiên tiến vào, lại ra tay. Nếu không có hôm nay nhìn thấy nhiều người đối tiểu tử không có hảo ý như vậy, hắn cũng sẽ không nóng lòng muốn hạ ấn ký của mình trên người tiểu tử kia như thế.
Đối mặt người yêu mến, cấm dục năm năm, thân thể sớm tới ngưỡng bộc phát, huống chi hiện lại trải qua “gây sức ép” kia , lại tao nhã có lễ, người bình tĩnh tự giữ cũng chịu không nổi a.
“Như vậy hôn mê cũng không sợ cảm lạnh. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết than nhẹ một tiếng, cởi y phục ra, cúi người đem thiên hạ kéo vào trong lòng, tùy tay kéo qua áo ngủ bằng gấm một bên quấn quanh hai người, lại để tay tiểu tử kia tới chính mình nóng bỏng dâng trào, bàn tay to thon dài bao vây lấy tay nhỏ bé mảnh khảnh cao thấp chà xát, cho đến khi chính mình phóng thích.
Chờ hô hấp thoáng vững vàng, Hoa Ngạo Kiết cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Hoa Nguyệt Ngân một chút, lại ở miệng y khẽ hôn một cái, cứ như vậy hôn lặp đi lặp lại hồi lâu, hắn mới lấy lại tinh thần lộ ra tươi cười.
Tiểu bảo bối của ta, lần này bỏ qua ngươi đi, dù sao về sau thời gian còn rất dài.