Lại trở lại đại sảnh, tâm tình An Nính tương đối bình tĩnh. Lừa mình dối người không tất yếu, nhìn thấu hết thảy cũng làm tốt chuẩn bị chuyện xấu nhất, mới là cách nàng đối đãi sự tình, xử lý sự tình. Gặp chuyện loạn không sợ hãi, tính tình vững vàng bình tĩnh, tạo nên địa vị hiện tại của nàng. Nếu không phải đứa nhỏ kia xuất hiện, nàng có tự tin, đến nay, nàng vẫn là An quý phi được tối sủng ái trong hậu cung.
Hoa Ngạo Kiết một tay vòng trên lưng Hoa Nguyệt Ngân, một tay cuốn những sợi tóc đen mềm mại của y lên thưởng thức, thấy An Nính đến, hắn liếc mắt một cái, thản nhiên cười nói: “Xem ra ái phi đã nghĩ đâu ra đó rồi?”
“Ở trước mặt bệ hạ, thần thiếp sao dám lỗ mãng, chỉ cần là thần thiếp biết, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” An Nính dịu dàng cung kính đáp.
“Ái phi tiến lên đây tọa.” Hoa Ngạo Kiết đưa một ngón tay chỉ chiếc ngai cẩm thạch bên cạnh. Thấy An Nính chậm rãi nhập tòa, lại nói: “Ái phi lo lắng quá rồi, trẫm chỉ là muốn cùng ái phi nhàn thoại việc nhà thôi.”
“Dạ, thần thiếp hiểu được.”
“Năm gần đây, Sở Nhi thế nào?”
“Hồi bệ hạ, ba năm này Sở Nhi vẫn ở trong An Doanh cung hồi tâm dưỡng tính, cũng không giống trước kia tùy hứng làm bậy, ngay cả thái phó dạy nó đọc sách cũng khen không dứt miệng mà!” Nhắc tới đứa con đầu của mình, trên mặt An Nính không khỏi lộ ra một tia kiêu ngạo cùng vui mừng.
“Nga? Vậy trẫm cũng muốn gặp một lần .”
“Thần thiếp đi mang Sở Nhi đến.” An Nính kinh hỉ nói.
“Làm gì phiền ái đến phi, Băng, ngươi đi thỉnh Nhị điện hạ.”
“Dạ, chủ nhân.”
Không đợi An Nính ra tiếng cự tuyệt, Huyền Băng đã biến mất trong phòng, mà trong mắt nàng chợt lóe dị thường lướt qua, cũng không tránh được hai mắt lợi hại của hai người.
Chỉ chốc lát sau, trừ bỏ Huyền Băng, trong sảnh còn có thêm một thiếu niên mặc trường bào tơ lụa màu trắng ngà, thiếu niên lãng mi tinh mắt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, ánh mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng tỏa ra một hơi thở thành thục mà tuổi của hắn không nên có.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi.” Hoa Nguyệt Sở hai gối quỳ xuống đất, dập đầu hành lễ.
“Miễn lễ đi.” Hoa Ngạo Kiết nâng tay ý bảo.
“Tạ ơn phụ hoàng, mẫu phi.”
Hoa Nguyệt Sở đứng lên, nhẹ nhàng liếc mắt tuyệt mỹ thiên hạ ngồi trên đùi Hoa Ngạo Kiết, trong mắt hiện lên một ý cười không đổi.
“Lục hoàng đệ.”
“Nhị hoàng huynh.”
Hai người thản nhiên gật đầu chào nhau.
Hoa Nguyệt Ngân không thích Nhị hoàng huynh này, trước kia không thích, hiện tại lại không có lý do gì chán ghét. Y muốn rời đi, lại vì muốn biết chuyện của nữ tử trong giếng mà không thể không lưu lại. Y nhẹ kéo ống tay áo Hoa Ngạo Kiết, ý bảo hắn nhanh chóng nhập chính đề.
Hoa Ngạo Kiết cúi đầu, hướng thiên hạ trong lòng, ôn nhu cười, hắn biết tiểu tử kia đã chờ không kiên nhẫn “Sở Nhi thật sự trưởng thành, cũng thành thục không ít, ái phi vất vả !” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc thay đổi của Hoa Nguyệt Sở ba năm gần đây.
“Đây là thần thiếp nên làm.”
“Ân.” Hoa Ngạo Kiết mỉm cười gật gật đầu, lập tức lại nói: “Ái phi chắc không ngại để trẫm gặp một lần thái phó dạy Sở Nhi đi?” Tuy rằng hắn dùng chính là câu nghi vấn, lại trăm phần trăm là ngữ khí khẳng định.
“Thần thiếp sai người đi thỉnh thái phó.”
“Không cần, ta nghĩ Băng đã đem thái phó cùng mời tới rồi.”
“Đúng ạ.” Tiếp thu ánh mắt ám chỉ của chủ tử, Huyền Băng xoay người ra đại sảnh, gọi thái phó vẫn ở ngoài phòng chờ truyền triệu. Hắn đương nhiên hiểu được tâm tư chủ tử nhà mình, bên ngoài muốn gặp Nhị điện hạ, kì thực muốn gặp người thân cận nhất trong ba năm của Nhị điện hạ đi, cũng chính là thái phó mỗi ngày dạy Nhị điện hạ đọc sách viết chữ. Cơ mà thái phó tuổi đã già nua, lại không dịch dung, hắn như thế nào cũng không có cách liên hệ lão với thanh niên nam tử kia.
“Lí Nghiêm tham kiến bệ hạ.” Một vị lão giả mặc trường bào nguyệt sắc, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hòa ái, chậm rãi đi vào đại sảnh, cung kính hướng Hoa Ngạo Kiết thi lễ.
“Miễn lễ, tứ tọa.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Lão giả chậm rì rì đứng dậy, chậm rì rì xoay người ngồi ghế thái sư cách mình gần nhất, mỗi một cái động tác đều biểu hiện ra tuổi đã cao, hành động không tiện.
“Trẫm nghe An quý phi nói, việc học của Nhị điện hạ vẫn đều để Lí thái phó phụ trách dạy dỗ, Lí thái phó vất vả .”
“Lí Nghiêm thật không dám nhận, Nhị điện hạ thiên tư trí tuệ, có thể có đệ tử như vậy, là vinh hạnh của lão phu.”
“Lí thái phó quá khiêm nhượng, nên thưởng nên phạt trong lòng trẫm đều biết.” Hoa Ngạo Kiết hướng lão hơi hơi gật đầu, lập tức lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Sở, nói: “Sở Nhi cũng ngồi đi.”
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng tứ tọa.” Hoa Nguyệt Sở hướng Hoa Ngạo Kiết cúi đầu, đi đến vị trí bên cạnh Lí Nghiêm ngồi xuống.
“Hảo, người đã đến đủ, trẫm sẽ không dây dưa nữa.” Hoa Ngạo Kiết xoay mặt nhìn An Nính bên cạnh, ánh mắt dần dần biến lạnh, đôi môi mỏng khẽ mở, mang theo châm chọc nhè nhẹ nói: “Không biết ái phi là coi thường trẫm mà, hay là đánh giá cao chính mình?”
An Nính nghe xong lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Hoa Ngạo Kiết, “Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi, không biết bệ hạ nói ý gì?”
“Miệng giếng cạn ở sau viện bị phong bế là do ái phi sai người xây dựng?”
“Là thần thiếp.”
“Ái phi đáp thật thẳng thắn.”
“Thần thiếp nói qua, ở trước mặt bệ hạ, thần thiếp không dám lỗ mãng, chỉ cần là thần thiếp biết đến, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
“Tốt lắm. Ái phi vì sao sai người xây dựng giếng cạn? Ái phi sẽ không không biết nguyên nhân bị phong bế của miệng giếng cạn đi?”
“Thần thiếp biết, nhưng bệ hạ cũng nên biết thần thiếp đối “Tái Bồ Tát” có một loại tình cảm kính nể đặc biệt.”
“Đương nhiên, nhưng mà trẫm không nghĩ tới ái phi đem người kính nể trộm giấu trong cung.” Thanh âm hơi trầm xuống lộ ra tức giận dày đặc, Hoa Ngạo Kiết nhíu mi nói.
“Thần thiếp không dám, bệ hạ, thần thiếp có thể giải thích.”
“Nói.”
“Mười năm trước thần thiếp ra cung vì Sở Nhi cầu phúc, ở Lôi Âm tự đụng phải người cố quốc, nhớ nhà thắt ruột, lại cùng cố quốc nữ tử kia trò chuyện với nhau thật vui, khi nữ tử nói rõ như thế nào lưu lạc đến Nam Hiên quốc, làm sao để nàng ở nơi lạ lang thang không nơi dựa vào như vậy, không khỏi động tâm trắc ẩn, mang nàng về cung. Nhưng thần thiếp lúc ấy thật không biết nàng chính là “Tái Bồ Tát” , cho đến đêm trăng tròn sáu năm trước, nàng mới hướng thần thiếp thẳng thắn nói hết thảy, nhưng thần thiếp không nghĩ tới lần gặp đêm hôm đó lại là lần gặp cuối cùng. Ngày thứ hai thần thiếp phát hiện trong phòng nàng thư tuyệt mệnh nàng tự tay viết xuống, giấy trắng mực đen, mới biết được nàng nhảy xuống giếng tự sát. Thần thiếp thương tiếc nàng, biết âm khí giếng cạn kia rất nặng, liền sai người dùng bạch ngọc xây quanh thân giếng cạn hình bát quái siêu độ vong hồn. Thần thiếp thật sự không phải cố ý lừa gạt bệ hạ.”
“Nếu như thế, vì sao không báo?”
“An Doanh cung thị nữ nhảy giếng tự sát, thật sự không phải chuyện sáng rọi gì, thần thiếp ngại mặt mũi liền đem việc này đè ép xuống, mong bệ hạ thứ tội.”
“Ha ha ha! Hảo, tốt lắm. An Nính a An Nính, ngươi thật đúng là dám chơi đùa trẫm?” Thanh âm lạnh lẻo lộ ra sát khí âm trầm sẳng giọng, ánh mắt vừa chuyển, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét về phía Lí Nghiêm ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, “Ngươi thì sao? Cũng vậy à?” Khí thế uy nghiêm từ trên người hắn phát ra, có loại cảm giác bất nộ tự u.
Lí Nghiêm sửng sốt, vội đứng dậy quỳ rạp xuống đất, “Lí Nghiêm sợ hãi.”
Đột nhiên, câm như hến, đại sảnh nháy mắt không có thanh âm ngược lại âm trầm quỷ dị nói không nên lời. Đầu An Nính cúi thấp cơ hồ chạm đến mặt đất, nàng chỉ cảm thấy lưng một trận lạnh cả người, tâm cũng nhịn không được kinh hoàng lên.
“Trẫm đã cho ngươi cơ hội.” Hoa Ngạo Kiết ánh mắt lạnh lùng nhìn phi tử mình sủng ái nhiều năm này.
“Bệ hạ! Thần thiếp nói, đều là thật a!” Thanh âm lạnh lẻo, làm cho An Nính tim đập so với vừa rồi còn nhanh hơn , ngay cả hai chân đang quỳ cũng không nghe sai bảo run nhè nhẹ. Giờ phút này nàng không muốn bản thân tất cả trả giá và cố gắng đều hóa làm số không, nhưng bản năng sợ hãi ánh mắt, thanh âm, khí thế của Hoa Ngạo Kiết.
Hoa Ngạo Kiết “Hừ” một tiếng nói: “Ngươi cứ việc giả trang với trẫm, dù sao ngươi cũng chỉ có cơ hội này .” Lập tức cúi đầu, ánh mắt nhu tình nhìn thiên hạ trong lòng nói: “Ngân Nhi ngoan ngoãn ngồi nha, phụ hoàng làm ảo thuật cho ngươi xem.” Nói xong đứng lên, đem Hoa Nguyệt Ngân đang ngồi trên đùi mình nhẹ ôm lấy đặt trên chiếc ngai cẩm thạch, cuối cùng, còn không quên cho y một nụ cười an tâm.
Hoa Nguyệt Ngân hơi hơi gật đầu, có chút buồn bực nhìn Hoa Ngạo Kiết chậm rãi hướng về Lí Nghiêm, dư quang liếc tới Hoa Nguyệt Sở đang nghiêng đầu đánh giá y, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn nhíu mày quay qua một bên, ánh sáng suy nghĩ cực kỳ ghét đối phương chớp động trong mắt.
“Lí thái phó ngẩng đầu lên nhìn trẫm.”
“Lí Nghiêm không dám.” Thanh âm già nua khàn khàn lộ ra kích động.
“Lí thái phó muốn kháng chỉ sao?” Thanh âm Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng chậm chạp lại uy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Lí Nghiêm không dám.” Cả kinh, vội ngẩng đầu, trùng hợp đón nhận hai mắt Hoa Ngạo Kiết, cùng tầm mắt lạnh như băng của hắn chạm gần, trong nháy mắt, Lí Nghiêm theo phản xạ thẳng sống lưng, ngay cả dũng khí dời ánh mắt cũng không có .
“Lí thái phó cũng biết, một người mặc kệ hao hết tâm tư thay đổi dung mạo như thế nào, ánh mắt trước sau vẫn là nhược điểm chí mạng?”
Lí Nghiêm nghe xong, cả người run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét.
Hoa Ngạo Kiết coi như không phát hiện, lại tiếp tục nói: “Đông Li quốc có một loại mật dược thúc giục tốc độ lão hóa của con người, trước đây trẫm nhàn rỗi vô sự liền hỏi Đông Li vương một chút cho vui, phát hiện mặc kệ nam nữ già trẻ, một khi uống một chút đều thúc giục tốc độ lão hóa đến sáu mươi năm, bình thường có thể duy trì đến hai ngày. Lí thái phó nói, trẫm có nên nhốt ngươi hai ngày, xem trẫm có đoán lầm hay không?”
Lí Nghiêm sửng sốt một lát, mới lộ ra một nụ cười chua sót, giây tiếp theo lại như được đại xá nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không cần, bệ hạ thánh minh, Lí Nghiêm tâm phục. Nhưng việc này cùng An quý phi không hề can hệ, đều là Lí Nghiêm một mình sai lầm, mong rằng bệ hạ điều tra rõ ràng, đừng oan uổng người không liên quan.”
“Lí thái phó. . . . . .” An Nính ngẩng đầu nhìn Lí Nghiêm, mặt sớm thành màu tái nhợt, hiển nhiên còn không biết đã có mồ hôi từ thái dương nàng chảy ra.
“Nương nương không thêm nữa.” Lí Nghiêm cắt ngang nàng nói: “Từ khi Tiểu Linh rời đi, lòng chưa từng giống giờ phút này bình tĩnh như thế. Mấy năm nay, ta không có một bữa cơm an ổn, không ngủ được một đêm trọn vẹn, ta cảm thấy bản thân đáng ghê tởm, ích kỷ, ác độc, ta không có lúc nào là không bị lương tâm khiển trách, hiện giờ lại cảm thấy giải thoát, mong rằng nương nương thành toàn.”
“Thái phó hà tất phải như vậy mà, ai ——” An Nính hạ mi mắt, mang theo tiếc hận vô hạn lắc đầu thở dài.
“Bệ hạ, Lí Nghiêm cả gan, xin hỏi bệ hạ chính xác khi nào hoài nghi Lí Nghiêm?”
“Lấy trẫm hiểu biết về An quý phi, nàng có thói quen đem người trọng yếu đặt ở phạm vi tầm mắt có thể thấy được, nói ngược lại, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. An Doanh cung bên cạnh người nào là an toàn nhất, chỉ có thể là bên cạnh Nhị điện hạ cổng ngoài không thể ra, cổng trong không thể bước. Trẫm vốn cũng không nắm chắc, thẳng đến Lí thái phó ngồi trên ghế, trẫm mới chứng thật suy đoán trong lòng mình. Đầu tiên An quý phi tâm tư nhanh nhẹn, thông minh bất phàm người ra sao, nàng từ trước đến nay yêu thương con cái, chú trọng dạy bảo, sao có thể có thể yên tâm an bài lão giả tuổi già sức yếu, đi một bước thở hai lần làm thái phó Nhị điện hạ; tiếp theo một lão giả ngay cả đường cũng đi không xong, chậm chạp nhưng lại lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả khí cũng đã quên thở một chút, ngươi nói trẫm có thể không hoài nghi sao? Nga, đúng rồi, trẫm còn quên nói một sự kiện, trẫm vẫn chưa hướng Đông Li vương hỏi dược, trẫm từng nghe đồn qua lão hóa dược kia, liền thuận miệng bịa chuyện một phen, không nghĩ tới lại làm trẫm đoán đúng rồi.”
“Ha ha ha! Lí Nghiêm lần này là thật tâm phục. Bất quá bệ hạ nói cũng không hoàn toàn đúng, dược hiệu thôi tốc nhân lão hóa chỉ có thể duy trì hai canh giờ, nhưng cũng thế cả thôi, một khi đã bị phát hiện, Lí Nghiêm cũng chỉ có thể lộ nguyên hình.” Lí Nghiêm tiếng cười sang sảng lại ở một câu kế tiếp nháy mắt đông lại.
tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì không giấu diếm.
tứ tọa: thưởng cho ngồi.