Bốn phía tối om, không có một tia ánh sáng, bóng đêm quỷ dị bao phủ tất cả phạm vi tầm mắt có thể thấy được. Y đang đợi ai? Ai có thể dẫn y rời đi bóng tối này. . . . . .
Hoa Ngạo Kiết đứng ở đầu giường cúi đầu ngắm Hoa Nguyệt Ngân, đôi mày mỏi mệt mày bất giác nhíu lại, gương mặt khôi ngô không giấu được buồn phiền.
Bảy ngày, tiểu tử kia cứ hôn mê như vậy suốt bảy ngày.
Rõ ràng chú lực trong cơ thể tiểu tử kia đã không còn tồn tại nữa, mộng cổ chắc chắn là đã giải , nhưng vì sao bé mãi cũng chưa mở mắt? Thấy mày y đã giãn ra, cũng không thống khổ giống như trước kia, Hoa Ngạo Kiết chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, rốt cuộc vì sao, vì sao còn chưa tỉnh lại?
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn xuống trán y, ở bên tai y thấp giọng nói: “Ngân Nhi, vì sao còn chưa tỉnh lại? Vì sao?” Quyến luyến lại hôn hai má y, mới luyến tiếc mà đứng lên, cúi đầu thâm tình thoáng nhìn qua, mới rời giường đi.
Trong thư phòng, Hoa Ngạo Kiết phiền táo bất an bước qua bước lại, hoàn toàn không còn lạnh lùng bình tĩnh như trong dĩ vãng. Bỗng nhiên, hắn ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn nói: “Vương Nhược Bình còn chưa tới sao?”
“Đúng vậy, chủ nhân.” Huyền Băng đứng một bên, cung kính đáp.
“Chết tiệt Vương Nhược Bình, rốt cuộc là kì kèo cái gì, mà đến bây giờ còn chưa đến?”
“Chủ nhân, theo hành trình bình thường, Vương ngự y nên sớm tới rồi, không biết trên đường có xảy ra chuyện gì hay không?” Không phải hắn cố ý muốn thay lão nhân Vương Nhược Bình kia giải thích, nhưng thật sự không giống cá tính lão.
Hoa Ngạo Kiết có chút đăm chiêu “Ân” một tiếng. Đúng vậy, Vương Nhược Bình nên sớm tới rồi, vậy người hiện tại đang đi đâu ? Vì sao đến bây giờ còn chưa tới Thanh Long sơn trang? Nếu là hắn trước đây, đã sớm chú ý tới điểm ấy, phái người đi điều tra. Nhưng hiện tại, bản thân lại chỉ biết nôn nóng chờ đợi, trong lòng ngay cả hoài nghi cơ bản nhất cũng không xuất hiện. Thường nghe người ta nói lo lắng sẽ bị loạn, trước kia vẫn nghĩ đây là chuyện thực buồn cười, vĩnh viễn sẽ không phát sinh với mình, nhưng cho đến giờ khắc này hắn mới phát hiện mình sai lầm rồi, hơn nữa sai quá sai, hóa ra ảnh hưởng của tiểu tử kia đối với hắn đã lớn như vậy. Từ trước đến nay hắn không để một bóng hình ai bên mình, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện bị ảnh hưởng, không có cảm giác không thoải mái, ngược lại đáy lòng ngầm mừng thầm, xem ra bản thân so với trong tưởng tượng còn muốn hết thuốc chữa hơn!
“Băng, ngươi tự mình đi điều tra một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dạ, chủ nhân.” Nói xong, thân hình Huyền Băng uốn éo, đã biến mất khỏi phòng. Giây tiếp theo, thanh âm hắn lại vang lên ngoài thư phòng: “Chủ nhân, Vương Nhược Bình Vương y sư đã tới rồi.” Này cũng không nên trách gã, thật sự là Vương Nhược Bình này biết chọn thời điểm xuất hiện, còn không à, mới ra khỏi cửa phòng, lão bước vào.
Cửa phòng bị đạp ra, Hoa Ngạo Kiết tiến lên giữ chặt cổ áo Vương Nhược Bình, mang theo lão nhẹ nhàng nhảy đi, thi triển khinh công cao nhất đời, hướng về phòng Hoa Nguyệt Ngân đang ở mà đi.
Cho đến khi Huyền Băng phục hồi tinh thần lại, không trung chỉ loáng thoáng lưu lại một tiếng kêu cứu già nua kích động. . . . . .
“Thế nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, thân thể Lục điện hạ không có gì khác thường, sở dĩ còn chưa tỉnh, chỉ sợ là chính bản thân Lục điện hạ không muốn tỉnh lại.”
“Nói thế nào?” Hoa Ngạo Kiết mày nhíu chặt.
“Nhược Bình khi còn trẻ, từng xem qua một trường hợp giống Lục điện hạ trong một quyển sách thuốc xưa, trong sách ghi lại, chứng bệnh này là bởi vì sâu trong nội tâm mỗi người đều cất giấu một phần cô độc, chúng ta gọi phần cô độc này là “Tâm ma”. Khi người càng lún càng sâu, hoàn toàn bị ác mộng cô độc bao phủ, như vậy thế giới của người cũng chỉ còn lại tuyệt vọng hư vô, thử hỏi người như vậy ai có ý muốn tỉnh lại mà đối mặt? Mỗi người trong ý nghĩ đều tồn tại tiềm thức, sức mạnh tiềm thức phi thường thần kỳ, nó sẽ làm con người chuyện gì cũng đều theo tâm ý mình mà định, trong lòng nghĩ thế nào sẽ làm thế nấy, cho nên Nhược Bình đoán rằng, Lục điện hạ có lẽ là ở trong tiềm thức đang đấu tranh với bản thân, nên mới hôn mê bất tỉnh.”
“Ý của ngươi là Ngân Nhi bởi vì tâm ma thao túng, mới không ngừng trong tiềm thức thôi miên chính mình, trực tiếp lâm vào hôn mê sâu, không chịu tỉnh lại?”
“Có thể nói như vậy.”
“Có biện pháp trị liệu gì?”
Vương Nhược Bình đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu cung kính hồi đáp: “Không có.”
“Không có?” Hoa Ngạo Kiết sắc mặt cứng đờ, đôi mắt biến lạnh, “Ngươi lặp lại lần nữa.” Hắn nhìn Vương Nhược Bình quỳ gối trước mặt mình, âm thanh lạnh lùng nói.
“Nhược Bình vô năng, hết thảy đều dựa vào tự bản thân Lục điện hạ. Nếu Lục điện hạ có thể tự ức chế tâm ma, vậy tự nhiên không cần dược và thầy thuốc gì cả, nếu không. . . . . .”
“Đủ rồi, ngươi có thể xuống.”
“Dạ.” Vương Nhược Bình xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy.
“Chậm đã.”
Trời ạ! Hay thật sự là trời muốn diệt Vương Nhược Bình ta!
Còn chưa đứng vững, lão lại vội vàng bùm một tiếng, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Bệ hạ còn có gì phân phó?”
“Vương ngự y hình như còn nợ trẫm một lời giải thích?” thanh âm Hoa Ngạo Kiết rất lạnh, không có một tia tình cảm.
“Giải. . . . . . Giải thích?” Lão không phải đã giải thích nguyên nhân bệnh của Lục điện hạ rất rõ ràng rồi sao? Còn có cái gì phải giải thích nữa?
“Trẫm nhớ rõ hoàng cung cách Huyền Châu thành không phải là cách xa vạn dặm đi?” Hoa Ngạo Kiết khóe môi giơ lên một nụ cười trào phúng lạnh lùng, đôi mắt đen như mực theo dõi lão, trong ánh mắt phát ra một tia sát khí. Thầm nghĩ: đồ trì độn, còn muốn trẫm nhắc tới, trước kia trì độn hoàn trì độn, tốt xấu y thuật cũng tốt, hiện tại ngay cả bệnh nhẹ cũng xem không tốt, trẫm còn giữ con trùng nhà ngươi làm gì?
( ai nha! Trò Nhược Bình giơ tay là có lời muốn nói sao? Phạm Phạm lão sư chuẩn .
Trò Nhược Bình ô ô khóc lóc kể lể nói: Vương Nhược Bình ta y thuật hiện tại không thể nói là trước chưa có ai bằng, sau cũng không ai đạt tới, nhưng tuyệt đối có thể xem như đệ nhất đương thời. Ba tuổi được xưng là tiểu thần đồng trong y giới, năm tuổi đã có thể đọc làu làu sách thuốc từng đọc qua, mười hai tuổi bắt đầu, y thuật lại không người có thể địch. Mà như thế nào liền xui xẻo như vậy, cố tình phục vụ cho một chủ tử không lương tâm như thế? Cái gì kêu bệnh nhẹ? Đây là chứng bệnh trăm ngàn năm qua bất biến, duy chỉ có một con đường tự cứu có thể đi, ta có thể có biện pháp gì? Còn có, còn có, này muộn cũng không phải do ta muốn, thế nhưng chưa nghe giải thích, liền nổi lên sát niệm với ta, ta thật là oan uổng, thật sự là so với Đậu Nga còn oan hơn.
Dừng dừng dừng, Phạm Phạm lão sư đã biết, trò Nhược Bình cũng mau giải thích đi, đừng để các vị đại nhân đợi lâu. Ta vô nghĩa không nói nhiều, muốn khóc về nhà khóc, nếu không, chủ tử ngươi còn chưa chém đầu ngươi, ngươi đã là bộ xương khô không máu rồi.
Tại sao?
Còn dám hỏi? Không thấy được trong tay các đại nhân [chỉ độc giả] cầm gạch sao, còn không mau trốn đi. . . . . .
A. . . . . . Ôm đầu chạy tán loạn, gào thét kêu cứu. . . . . . )
“Bệ hạ thứ tội, ngày đó nhận được thư, Nhược Bình thật là tức khắc xuất phát, chính là chưa ra đến cửa cung đã bị An quý phi chặn lại, nói tiểu công chúa đột nhiễm phong hàn, lập tức phải trị. Nhược Bình chịu không nổi quý phi nương nương “đau khổ cầu xin”, chỉ đi xem xét, phát hiện tiểu công chúa hàn khí đã xâm nhập vào phổi, nếu trị liệu trễ, với thân thể tiểu công chúa tuyệt đối sẽ không chịu đựng được nửa ngày, y giả phụ mẫu tâm, cho nên. . . . . . Bất quá chờ tiểu công chúa qua khỏi nguy hiểm, Nhược Bình phóng hết sức để đến đây.” Còn chạy chết hai bảo mã chảy hết mồ hôi và máu mà, đương nhiên những lời này lão không dám nói ra.
” Trong cung của trẫm chỉ còn lại mình ngươi là ngự y sao?” Này tính là giải thích à? Hoa Ngạo Kiết nheo hai tròng mắt lại, đôi mắt đen sâu thẳm như ánh sao lấp lánh, hàn quang nghiêm nghị nhìn lão.
“Bệ hạ thứ tội, lúc ấy Nhược Bình cũng có đề nghị để ngự y khác khám và chữa bệnh, chính là thái độ An quý phi quyết tuyệt, không chịu thả Nhược Bình rời đi.” Đều không phải là lão có tâm thoát tội, trốn tránh trách nhiệm. Chính là này thực không thể trách lão, An quý phi kéo chết tha sống lão đến An Doanh cung, đến bây giờ còn làm trong lòng lão run sợ, An quý phi ngày thường vẫn là ung dung đẹp đẽ quý giá, căn bản là một người đàn bà chanh chua không trâu bắt chó đi cày thôi. Nhưng mà cứ gần vua như gần cọp, nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lão cũng chỉ có thể gạt lương tâm dùng bốn chữ “đau khổ cầu xin” thay thế .
Hoa Ngạo Kiết đột nhiên bước đến bên giường, ngắm nhìn Hoa Nguyệt Ngân đang nằm trên giường, có chút đăm chiêu nói: “Việc này chờ trẫm hồi cung sẽ điều tra rõ, ngươi lui xuống trước đi.”
Trời ạ! Đất ơi! Đây là thật chăng? Mạng mình xem như là bảo vệ rồi sao?
“Dạ, dạ, Nhược Bình cáo lui.” Vương Nhược Bình không che dấu được nội tâm hưng phấn tâm tình kích động, khóe miệng sắp cười đến hai cái lỗ tai.
Hoa Ngạo Kiết trong mắt chỉ còn lại Hoa Nguyệt Ngân, còn có thể nào chú ý biểu tình của Vương Nhược Bình, cho đến khi nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, đại não hắn mới bắt đầu vận chuyển tốc độ hẳn lên.
An Nính tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, làm việc từ trước đến nay rất đúng mực, loại việc chặn đường cướp người này, thật sự không nên phát sinh với nàng, ánh mắt Hoa Ngạo Kiết dần dần trở nên thâm thúy, là trùng hợp sao?
y giả phụ mẫu tâm: thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ.